Lọc Truyện

Đánh Tráo Chú Rể - Bạch Khởi Song (FULL)

"Song Song, em ở lại luôn sao?"

Cát Tư vội vã dọn dẹp lại bàn làm việc, tiện mở lời hỏi qua Bạch Khởi Song. Cô mỉm cười, gật nhẹ đầu. Dần dần, toàn bộ nhân viên cũng đã về hết, chỉ còn lại duy nhất một mình Bạch Khởi Song.

Cả một văn phòng to lớn bỗng chốc trống trải, không có tiếng ồn trao đổi công việc cũng như không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.

Trong không gian tĩnh mịch như thế, bất giác Bạch Khởi Song cảm thấy tủi thân và cô đơn đến lạ. Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều biến cố, áp lực quá lớn. Một cô gái nhỏ như cô không thể đảm đương nổi, cũng may ông trời có mắt, không chừa đường cụt cuối cùng cho bất kỳ ai. Những kẻ rắp tâm hãm hại cô ắt đều phải trả giá, rồi sẽ xuất hiện một người tốt bụng giúp đỡ cô trên con đường tiến về phía trước. Như Lăng Trì Viễn hay Túy Thân chẳng hạn!

Cô phải nỗ lực cố gắng sống tốt để cha Bạch Huấn ở bên kia suối vàng có thể thanh thản ra đi.

Bạch Khởi Song ngồi thất thần nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu giữa cô và cha, đó là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc nhất đối với đời cô. Tiếc là cha cô bây giờ đã không còn trên cõi đời này nữa.

Đúng lúc đó, bà lao công quét dọn văn phòng đi vào, tiếng bước chân làm Bạch Khởi Song thức tỉnh trở lại. Cô quay đầu nhìn về phía trước, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên, hỏi: “Giờ này cô vẫn chưa về sao? Đã trễ lắm rồi!”

Đây là cô lao công tên Ảnh Nhạc đã ngoài 40 tuổi, dáng người phúng phính, làn da sạm đi vì cháy nắng, tay chân thô kệch nhưng là người có nụ cười hiền hậu và chất phác. Bà cũng tỏ vẻ khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Bạch Khởi Song vẫn còn ở phòng làm việc.

Bà mỉm cười dịu dàng, cất lời hỏi thăm: “Cô là người phải hỏi con mới đúng, cô tưởng mọi người về hết rồi. Không ngờ vẫn còn con ở lại đây.”

Bạch Khởi Song cười lấy lệ, cô gãi gãi đầu e ngại nói: “Con muốn ở lại thêm một chút nữa làm cho xong việc, chỉ còn lại mấy trang nữa thôi. ”

Thật ra cô không muốn về nhà sớm, cũng chẳng có việc gì để làm. Chi bằng ở lại văn phòng tập trung vào làm việc, hoàn thành nốt yêu cầu mà Tiêu Tiêu đưa ra.

“Thật là vất vả cho con quá, hết giờ làm việc vẫn phải tăng ca. Nhưng đừng làm việc quá sức, tuổi trẻ mấy đứa cứ nghĩ rằng mình còn trẻ, còn có sức khỏe, cứ thế làm việc bất chấp mà không nghĩ đến hậu quả, coi chừng lại hao hụt sức sống. Mấy cái bài báo ngày càng phổ biến, nghe sợ lắm."

Thấy bà lo lắng cho mình, trong lòng cô lập tức dâng lên cảm giác ấm áp. Bạch Khởi Song cười cười, nghiêng đầu nhìn bà: “Con biết mà, cảm ơn cô nhiều. Nhưng mà giờ này cô vẫn còn làm việc sao ạ?”

Cô nhìn thùng xe chứa đầy các dụng cụ vệ sinh dọn dẹp văn phòng, âm thầm thắc mắc.

“Đúng vậy, đây là thời gian làm việc của cô mà. Các nhân viên về hết cô mới có thể tự do vệ sinh văn phòng để ngày mai mọi người còn có thể đến làm việc trong không gian sạch sẽ thoáng mát.” Bà Ảnh Nhạc thân thiện giải thích.

Đột nhiên bà cầm cốc cà phê đặt bên một góc xe lên, đưa về phía trước mặt Bạch Khởi Song, đuôi mắt lộ ra ý cười, giọng điệu đầy quan tâm: “Đúng rồi, con uống cà phê chứ? Ngoài trời lạnh lắm, uống một chút cà phê nóng cho ấm người.”

Bạch Khởi Song cười từ chối: “Thôi ạ, đây là của cô mà! Sao con có thể uống được? Cô cứ uống đi!”

Bà Ảnh Nhạc đưa đẩy, ly cà phê vẫn còn nằm yên vị trên tay bà không nhúc nhích, giống như cô không cầm nó bà sẽ không đi.

“Đừng ngại, cà phê còn rất nhiều. Con cứ cầm đi, cô xuống lấy ly khác.”

Sự thân thiện quá mức nhiệt tình của bà làm Bạch Khởi Song chỉ có thể cầm lấy cốc cà phê cười trừ: “Vâng, cảm ơn cô nhiều lắm.”

Cho đến khi Bạch Khởi Song nhấp môi uống, bà mới chịu ra khỏi văn phòng lấy cốc cà phê khác.

Bạch Khởi Song uống một chút rồi lại một chút, vị của nó cũng không tệ. Cô liền bắt tay vào làm việc tiếp tục. Nhưng chưa đầy hai phút sau, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mặt chóng mày, tầm mắt trở nên mơ hồ không còn thấy rõ mọi thứ, xung quanh cũng trở nên nghiêng ngả. Cô cố gắng lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn.

Chẳng lẽ uống cà phê xong cô lại buồn ngủ?

Cô ôm đầu thầm than. Không xong rồi, chắc có lẽ phải về nhà nghỉ ngơi, cơ thể kiệt sức, không thể tiếp tục ở lại được nữa.

Nghĩ thế, cô thu dọn đồ đạc cho vào trong túi xách, sắp xếp lại ghế gọn gàng chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, ngay lúc này, cả người Bạch Khởi Song trở nên vô cùng loạng choạng. Vất vả lắm cô mới chống tay được xuống bàn để chế trụ thân thể không bị ngã. Cô làm sao thế này? Tại sao đột nhiên thân thể lại không cử động được?

Ngay lúc đó, văn phòng đèn điện sáng trưng bỗng nhiên tắt phụt. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, không còn nhìn thấy được gì nữa.

Cô giật thót mình, ánh mắt hoảng loạn đảo tứ phía, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại. Cô mở túi xách ra tìm điện thoại, đây là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng, liền chĩa về phía lối ra tìm đường đi cho dễ.

Men theo ánh sáng yếu ớt của đèn flash, Bạch Khởi Song chầm chậm tiến về phía trước. Nhưng bất chợt, ngoài cửa xuất hiện một bóng đen cao kều, vô cùng khả nghi in đậm trên sàn nhà. Đó không phải là bà lao công.

Bà Ảnh Nhạc không có bóng dáng người cao gầy như vậy. Bỗng chốc cô thở mạnh, lồng ngực cũng trở nên đập dồn dập, tiến thêm một bước nữa xem người đó là ai. Nhưng đập thẳng vào mắt Bạch Khởi Song là hình ảnh sắc nhọn của một con dao găm đang chậm rãi đung đưa.

Gã đàn ông kỳ dị này đang muốn tiến vào phòng làm việc của cô.

Xẹt... xẹt… xẹt!

Tiếng dép vang lên thánh thót làm cô sực tỉnh, biết chắc nguy hiểm đang dần tới gần.

Bạch Khởi Song không biết người đàn ông đó là ai? Tại sao có thể vào được công ty, còn bà lao công hiện giờ thế nào? Cô chỉ biết linh tính mách bảo rằng người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, cô phải tìm chỗ nấp khẩn cấp.

Bạch Khởi Song hốt hoảng nhìn xung quanh văn phòng, bất chợt cô chú ý đến bàn làm việc có khoảng trống. Cô vội vàng tắt đèn ở điện thoại đi, nhón chân nhẹ nhàng cúi người thấp xuống, chui vào một góc bàn làm việc, cố gắng thu nhỏ bản thân hết mức có thể, hạ thấp sự tồn tại của bản thân nhất. Thậm chí, cô còn dùng tay bịt chặt miệng lại, không để tiếng hít thở mạnh truyền ra bên ngoài.

Tiếng bước chân của gã đàn ông đó mỗi lúc càng gần hơn. Cuối cùng, hắn dừng chân trước văn phòng làm việc.

Không còn bất cứ tiếng động nào nữa, không gian xung quanh lúc này trở nên vô cùng gay go và nguy cấp.

Tiếng cửa được mở ra, trái tim Bạch Khởi Song nhảy lên, dây thần kinh căng như dây đàn, sự đề phòng tăng vọt hết mức có thể. Hắn ta đang loay hoay mở cửa, sau đó nhanh chóng tiến vào.

Tất cả đều tối đen như mực, cô không nhìn thấy gì cả cũng không biết động cơ của gã đàn ông đó là gì. Bạch Khởi Song chỉ có thể dự đoán tình hình thông qua tiếng động.

Tiếng dép loẹt quẹt liên tục dày vò hai bên màng nhĩ nhạy cảm của Bạch Khởi Song.

Tiếp sau đó, âm thanh phá vỡ đồ đạc chói tai vang lên ầm ĩ. Gã đàn ông này vô cùng hung bạo. Bạch Khởi Song kinh hãi muốn thét lên. Cũng may cô vẫn còn đủ bình tĩnh để kìm chế, không để lộ nơi ẩn trốn.

Gã đàn ông nhìn toàn bộ văn phòng một lượt sau đó không chần chừ mà đập nát hết tất cả máy tính trên bàn. Sức lực của hắn ta rất mạnh, dường như máy tính là kẻ thù của hắn, muốn phá hủy tất cả. Cừu hận với đời, đây chính là ý niệm của hắn ngay tại thời điểm này.

Tiếng uỳnh uỵch, loảng xoảng vang lên ngày một lớn. Những mảnh vỡ vụn trên sàn nhà bắn tung tóe, rơi xuống cả chân Bạch Khởi Song. Cô giật thót mình, thụt chân lại, tay không vẫn rời khỏi miệng. Chỉ sợ buông tay ra cô sẽ đánh mất bình tĩnh. Hiện giờ cô rất sợ.

Dường như người đàn ông đó muốn thử thách giới hạn của Bạch Khởi Song. Hắn ta cảm thấy chưa thỏa mãn với đống máy tính vụn nát trước mặt, liền hung hãn gạt dụng cụ ném tứ tung, ngổn ngang xuống đất.

Hắn đi dọc theo các góc phòng, đem con dao sắc bén cứa mạnh vào tường, tạo thành một đường dài. m thanh chói lóa khủng khiếp tựa hồ như sắp xé nát màng nhĩ Bạch Khởi Song. Hắn ta đi đến đâu lại dùng dao rạch tường đến đó, tạo thành một khung cảnh vô cùng ghê rợn.
Nhấn Mở Bình Luận