“Trác Uyên, ngươi biết lão ta?” Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn chằm chằm Trác Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, lời nói ra khỏi miệng lại hờ hững.
Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, cười khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến: “Lần đầu tiên nhìn thấy, trước đây chưa từng gặp!”
“Vậy sao ngươi lại cung kính với lão già này thế, không giống với phong cách của ngươi!” Giữa mi mắt Sở Khuynh Thành toát lên sự ấm áp, vẻ mặt đầy trêu chọc.
Nàng vừa nói xong, người của Ma Sách Tông gật đầu liên tục, tỏ vẻ không thể giải thích được.
Lúc nào thì Trác quản gia kính già yêu trẻ như thế rồi, không phải lúc trước vừa mở miệng là một tiếng lão già này lão già kia, mắng chửi người ta một trận à?
Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, bất đắc dĩ nhún vai, quét mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người đệ tử Huyền Thiên Tông, yếu ớt hỏi: “Các ngươi nói người của trấn này đều bị bắt đi, chỉ còn lại một mình lão ta đúng không?”
“Đúng thế, lúc chúng ta mới tới đây, thôn trấn này khá náo nhiệt, thế nhưng chưa được mấy ngày đã không còn bất cứ ai, dường như đã tan biến trong hư không. Chúng ta lục soát trái phải, chỉ tìm được một mình lão đầu này thôi!” Thủy Nhược Hoa gật đầu nói.
Trác Uyên khẽ thở dài, bật cười lắc đầu, chỉ vào lão đầu kia, trong mắt thoáng qua tia sáng suốt: “Các ngươi nhìn lão đầu này đi, tu vi thế nào?”
“Nào có tu vi gì, tầm thường nhạt nhẽo, không phải chỉ là một lão đầu bình thường thôi à?” Mọi người nhìn chằm chằm lão già kia, sắc mặt tràn đầy nghi ngờ, mê mang lắc đầu.
Trác Uyên nở một nụ cười quỷ quái, chỉ nói: “Là do tu vi lão đầu này quá thấp nên các ngươi không thèm nhìn hay là tu vi của lão ta quá cao, cao đến mức chúng ta nhìn không thấu hả?”
“Cái gì?” Mọi người không khỏi sợ hãi, nhìn lão già kia đầy khó tin, vội vàng lùi về sau một bước.
Bọn họ đều là cường giả Thần Chiếu Cảnh, ngay cả cao thủ Hóa Hư cũng có thể nhìn ra một chút manh mối. Nếu như tu vi của lão đầu này cao đến trình độ khó thăm dò, thế thì lão ta phải là cao thủ như thế nào đây!
“Trác Uyên, ngươi nhìn ra?” Thủy Nhược Hoa vội hỏi.
“Không có!” Trác Uyên lưu manh lắc đầu, hờ hững lên tiếng: “Cũng bởi vì ta cũng không nhìn ra nên mới đáng sợ!”
Mọi người bất đắc dĩ trợn mắt, tâm trạng căng thẳng vừa nãy bình tĩnh lại, Thủy Nhược Hoa hung hăng trợn mắt: “Ngươi không nhìn ra thì nói mò cái gì, khiến chúng ta căng thẳng cả buổi, còn cho rằng đã đắc tội một vị cao thủ đấy!”
“Ha ha ha... Có đắc tội hay không thì phải xem vận may của các ngươi và khí phách của lão gia tử này rồi!”
Trác Uyên cười khẽ một tiếng, thần bí nhếch môi, thản nhiên nói: “Vừa này các ngươi cũng nói, người trên trấn đều bị bắt đi rồi, chỉ còn lại một mình lão đầu này. Bình thường tình huống như này chia làm hai loại. Một là lão đầu này là cá lọt lưới, người ta khinh thường bắt lại, còn không thì lão gia tử này giấu tài, ngay cả người bắt cũng không làm gì được lão ta. Các ngươi không biết phân biết tốt xấu đã trói gô người ta lại, lỗi này...”
Mấy người Huyền Thiên Tông vô thức rùng mình, nhìn lão đầu kia, trong lòng hơi lo sợ.
Lão gia tử này nhìn rất bình thường, không phải đúng như Trác Uyên nói, là một cao thủ tuyệt thế đấy chứ, há chẳng phải bọn họ chết chắc rồi à?
Nhìn khóe miệng đầy ý cười của lão gia tử kia, hàm răng dày trắng lóa sáng bóng như đao thương, trong lòng đám người Thủy Nhược Hoa dựng hết lông tơ, lo lắng không yên.
Thế nhưng đúng lúc này, Trác Uyên lại lạy lão già kia một cái, lẩm bẩm trong miệng, ngay lập tức khiến đoàn người Huyền Thiên Tông sắp tức điên.
“Lão gia tử, người nhìn kỹ, chúng ta chỉ đi qua đường, không quen biết với bọn họ. Oan có đầu, nợ có chủ, ngài có oán khí gì thì cứ trút lên đầu bọn họ, tuyệt đối đừng khách sáo. Chúng ta đứng bên cạnh quan sát, trợ uy cho ngài. Nếu như ngài cảm thấy chúng ta chướng mắt thì chúng ta lập tức đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy ngài làm việc!”
Sắc mặt Trác Uyên nghiêm túc, nói năng trịnh trọng, lập tức khiến sắc mặt đám người Thủy Nhược Hoa tối sầm, khóe miệng co rút dữ dội.
Cái tên này thật sự đến đây giúp đỡ đó à, rõ ràng là tới tìm đánh, đúng là quá hèn hạ!
Người Ma Sách Tông liếc mắt nhìn nhau, cười lớn, liên tục cất tiếng cười quái dị.
“Này, Trác Uyên, nếu như ngươi không muốn giúp thì đi thẳng đi, đừng có thêm mắm thêm muối, hãm hại bọn ta!”
“Đúng thế, lũ trộm cắp Ma đạo, không có kẻ nào tốt, sao có thể nhiệt tình giúp đỡ chúng ta được, hừ!” Thủy Nhược Hoa vừa dứt lời, Đan Nhi kia nhăn cái mũi tinh xảo đẹp đẽ, ác độc hùa theo.
Nghe vậy, người Ma Sách Tông từ chối cho ý kiến lạnh lùng mỉm cười, dường như đã trở thành thói quen, hoàn toàn không để vào mắt!
Trác Uyên cũng khinh thường hừ một tiếng, bĩu môi, ngươi cho rằng lão tử nguyện ý quản cái chuyện hư hỏng này à, còn không phải...
Trộm liếc về phía Sở Khuynh Thành, chỉ thấy nàng vẫn luôn nhìn mình đầy ẩn ý đưa tình, Trác Uyên vội vàng nghiêng đầu, khẽ than một tiếng...
“Ha ha ha...”
Đột nhiên một tiếng cười to vang lên, lão đầu say rượu kia ngửa mặt lên trời cười ha ha, ánh mắt nhìn Trác Uyên đầy tia sáng, khẽ gật đầu, khen ngợi: “Tiểu tử giỏi, có mắt nhìn, không non nớt như đám nha đầu này. Chẳng qua ta khuyên ngươi, đừng có lo chuyện bao đồng, mau chóng rời khỏi chỗ này. Kẻ săn người đã bày cạm bẫy, bắt đầu hưởng thụ niềm vui vây bắt con mồi, thực lực của ngươi không đủ phá hủy nhã hứng của người nọ. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, rời đi là chuyện tốt nhất!”
Con ngươi mọi người không nhịn được hoi co lại, trong lòng tất cả đều hoảng sợ, ánh mắt nhìn lão đầu tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lẽ nào Trác Uyên thật sự nói đúng rồi, người này là một cao thủ tuyệt thế?
Giống như sợ bọn họ không tin, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, thân thể lão già nát rượu kia khẽ chấn động, ầm một tiếng đánh văng toàn bộ dây thừng trên người, thậm chí còn không phát ra một tia khí tức.
Con ngươi không khỏi đông cứng, ngay cả Trác Uyên cũng không nhịn được thấy rung động. Bởi vì sự khống chế lực lượng của người nọ đã đến cấp độ không thể tưởng tượng được, không chỉ đánh bay dây thừng mà còn không lộ một chút xíu khí tức ra bên ngoài, khiến cho người khác từ đầu đến cuối đều không nhìn rõ tu vi của lão ta.
Năng lực không chế cỡ này, chắc chắn đã tu luyện tu vi và tâm cảnh đến cực hạn.
Người này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!
Trong chốc lát, trên mặt Trác Uyên cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Thoải mái duỗi cái lưng mỏi, lão già kia không khỏi cười khẽ, nhìn hai bên, yếu ớt hỏi: “Rượu, rượu đâu rồi, tửu lâu gì mà ngay cả bình rượu cũng không có thế?”
“Dương Sát cung phụng, lấy rượu chúng ta vơ vét được ở tửu lâu kia ra, tặng cho tiền bối!” Mí mắt Trác Uyên hơi nhảy lên, quát lớn.
Dương Sát khẽ gật đầu, vội vàng lấy rượu từ trong giới chỉ ra, run rẩy đưa tới, trên trán tràn đầy mồ hôi.
Hiện tại xem như lão ta cũng đã nhìn ra, lão đầu này đúng là sâu không lường được. Đoán chừng mấy cái đạo hạnh tầm thường như bọn họ còn chưa đủ để người ta dùng một đầu ngón tay nghiền chết đấy.
Nghĩ tới đây, trong lòng lão ta hối hận xanh ruột. Hai tròng mắt của mình dùng để trút giận à, tại sao lúc nãy không có việc lại đi khiêu khích lão đầu này.
Nếu người ta thật sự muốn tính toán, không phải bản thân sẽ chết không toàn thây à?
Vừa nghĩ đến đây, Dương Sát càng cảm thấy bắp chân lão ta cũng run rẩy.
Sắc mặt đám người Thủy Nhược Hoa đầy hoảng sợ, không ngừng kinh hãi. Dù sao lúc trước các nàng buông lời ác độc với lão đầu này nhiều nhất!
Dường như nhìn ra sự sợ hãi của mọi người, lão đầu nhìn bọn họ chăm chú, đùa giỡn: “Thế nào, hiện tại đang hối hận rồi, đã muộn! Biết kết cục của việc đắc tội lão già này như thế nào không, ha ha ha...”
Chỉ một tiếng cười khẩy đã dọa mọi người sợ hãi đến mức sắp co quắp, chỉ thấy Trác Uyên nở một nụ cười hờ hững, từ chối cho ý kiến, khom người ôm quyền nói: “Lão gia tử đừng hù dọa đám tiểu bối này nữa, người không biết không có tội. Nếu ngài để mấy lời nói xúc phạm lúc trước của bọn họ trong lòng, nhìn chút thực lực ít ỏi của các nàng, có thể làm gì được ngài chứ? Rõ ràng ngài chỉ cảm thấy các nàng trẻ tuổi ngu ngốc, không muốn tính toán với các nàng. Lão gia tử khiêm tốn, có lòng dạo chơi nhân gian, thật sự khiến Trác Uyên không ngừng khâm phục!”
“Ha ha ha... Tiểu tử kia, ngươi không giống người thường, nói câu này xong, cho dù lão phu muốn ra tay cũng không có ý nghĩa!” Lão giả kia nhìn chằm chằm Trác Uyên, thầm gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng, thản nhiên nói: “Nhìn trên phần ngươi tặng cho lão phu một bầu rượu, lão phu lại có lòng tốt nhắc nhở ngươi một lần, mau rời khỏi đi, đừng gây rắc rối, ngươi không quản được chuyện này đâu!”
Nói xong, lão đầu kia vuốt râu, lảo đảo mở cửa tửu lâu, đi ra ngoài.
Trong một lúc, tất cả mọi người cố hết sức tránh ra phía sau, không dám quấy rầy.
Két!
Cửa tửu lâu từ từ mở ra, ánh chiều tà mờ nhạt như dải lụa mỏng chậm rãi len lỏi vào trong tửu lâu. Lão đầu kia nhìn thoáng qua, không khỏi lắc đầu cười khổ, thở dài: “Ài, đã chậm đã chậm, giờ muốn đi cũng không đi được nữa. Tiểu tử, tự cầu phúc đi. Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến ngươi, hết lần này đến lần khác tự dưng bị dính vào, quả thật vận mệnh này cũng...”
Thở dài một tiếng, lão đầu kia khoan thai bước ra ngoài, kết giới bên ngoài kia hoàn toàn không ngăn cản được lão ta, chỉ nhấc chân đã vượt qua rồi, kết giới không hề sứt mẻ một chút nào, giống như chẳng có ai đi qua, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cùng hít sâu một hơi, không ai nghĩ tới các nàng lại va chạm với nhân vật phi thường như thế, năng lực cỡ này, chắc chắn tu vi đã đạt đến trình độ siêu phàm!
“Đã nhìn rõ chưa, vừa nãy nếu không có Trác quản gia nhắc nhở, các ngươi đã đắc tội với một vị cao thủ tuyệt thế, chết chắc rồi, còn không mau cảm tạ ơn cứu mạng của Trác quản gia chúng ta đi?” Giật mình trong chốc lát, Khuê Lang quát đám người Huyền Thiên Tông kia.
Mọi người mờ mịt, ngơ ngác gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy biết ơn.
Dương Sát còn hung hăng lắc vai Trác Uyên, khóc ròng: “Trác Uyên, ta đã nói với ngươi đừng xía vào chuyện của người khác từ trước rồi mà, hiện tại tốt rồi, suýt nữa đã chọc vào một vị cao thủ tuyệt thế có thể giết chết chúng ta chỉ bằng một đầu ngón tay, vừa rồi thiếu chút nữa đã dọa lão tử chảy nước tiểu, ngươi có biết không hả, tiểu tử thối...”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!