Trước mười chín tuổi, Dịch Huyền chưa từng để ý đến ngoại hình của mình. Cần phải nói rằng, anh rất tự tin vào diện mạo của chính anh.
Không ai khen anh đẹp, nhưng Dịch Huyền không hề mù, cũng không ngốc.
Từ năm mười ba, mười bốn tuổi, anh đã quen với việc nhìn thấy người giúp việc nữ và nhóm ca sĩ ngượng ngùng nhìn mình.
Thế mà, sau khi gặp Hà Điền, sự tự tin về ngoại hình của anh đã bị lung lay.
Một người vốn có ý định chết, cam chịu số phận nằm ở trong tuyết, dần dần mất đi ý thức, tưởng rằng cuộc đời của mình cứ kết thúc như vậy, ai ngờ sau khi tỉnh lại thì đã được người cứu sống, còn chưa chết cóng. Có được vận may này, tâm lý muốn tìm đến cái chết tất nhiên đã không còn nữa.
Nhưng Dịch Huyền không bao giờ ngờ được rằng anh không chỉ thoát chết, mà còn phải cố gắng thích nghi với giới tính mới của mình.
Thiên thần nhỏ đã cứu anh khỏi đống tuyết đưa về nhà không biết vì sao lại tin chắc rằng anh là con gái.
Không chỉ là một cô gái, mà còn là một cô gái đẹp.
Khi lần đầu tiên nhận ra rằng Hà Điền đã nhận định sai giới tính của mình, tâm trạng của Dịch Huyền khá phức tạp. Anh nhất thời không thể nào hiểu nổi, nếu như cô cho rằng anh là một người đàn ông xấu xí, có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn.
Khi cô cứu anh về là lúc cuối thu. Trên núi đã có tuyết rơi, và con đường vào rừng rất nhanh thôi sẽ bị chặn bởi tuyết dày, sẽ không ai có thể đến được đây cho đến mùa xuân năm sau.
Trong thế giới bị phong kín bởi băng và tuyết này, vấn đề lớn mà anh cần phải đối mặt đó là, làm thế nào để tồn tại.
Giới tính gì, quá khứ thế nào không còn quan trọng nữa, chỉ cần nghĩ xem bữa sau ăn gì là tốt rồi.
Hà Điền đã sửa lại quần áo cũ của bà cô cho anh mặc. Cô ghép nhiều bộ quần áo cũ lại với nhau, tách một bộ ra và dùng số vải đó để nối dài tay áo và vạt áo của những bộ quần áo khác.
Khi nhận lấy bộ quần áo cũ của người bà đã khuất ấy, Dịch Huyền tự nhủ với mình, "mọi thứ đều là vì để tồn tại", và khi ngủ trên gác với Hà Điền, anh cũng tự nhũ với lòng mình như vậy.
Cô dẫn anh đi đục băng, lấy nước. Rồi từ trên sông băng đục ra hai lỗ băng, đem lưới đánh cá thả vào trong một lỗ, hai ngày sau mới lôi lên từ lỗ băng còn lại.
Hơi thở trắng xóa mà anh và cô thở ra đều đông lại thành băng, mồ hôi bám đầy trên mặt, trên thái dương và cả cổ cũng đông cứng lại.
Mỗi khi nhận được thức ăn, bất kể là lúc đang nấu hay là lúc đang ăn, anh đều sẽ thành tâm biết ơn.
Mọi thứ đều là vì để tồn tại.
Cuộc sống của Hà Điền khá khác so với nơi mà anh đã sống trước đây.
Mỗi ngày của cô dường như chỉ xoay quanh thức ăn và sinh tồn, lấy nước, lưới cá và bắt chồn, tất cả đều để đáp ứng những nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất. Thậm chí, khi anh hỏi lấy tiền bán lông chồn rồi sẽ làm gì, cô trả lời rất đơn giản, gieo hạt xong, mùa đông năm sau sẽ có hạt, có rau, đổi muối - ướp đồ ăn, nấu thức ăn, rồi còn phải chuẩn bị một lượng muối lớn cho con tuần lộc gọi là Gạo kia nữa, đổi thuốc, những người đi săn trong rừng biết một số loại cây thuốc, nhưng nếu nhức đầu, vậy thì thuốc viên sẽ hiệu quả hơn...
Cuộc sống của cô, có thể nói rất hèn mọn và nhỏ bé, giống như côn trùng, chim thú, phải không?
Không phải đâu.
Hà Điền rất biết quý trọng cuộc sống.
Cuộc sống của cô nhỏ bé và bình thường, nhưng dưới sự chăm chỉ của cô, nó cũng rất độc đáo và hạnh phúc. Cô dành nhiều thời gian vào mùa thu để sưu tầm hoa và cây cỏ, làm thành hoa khô, mùa đông thì lấy ra cắm vào bình và đặt lên bàn để trân trọng. Cô cũng làm rất nhiều giỏ hoa nhỏ bằng tre với hoa khô thơm và treo chúng ở bốn góc của gác ngủ. Ngay cả cửa của nhà nghỉ săn bắn trong rừng cũng được trang trí bằng những chiếc gõ (bộ gõ cửa) làm bằng cành và quả thông.
Vật chất mà cô sở hữu chắc chắn không dư dả, nhưng khẩu vị và tinh thần cũng không cằn cỗi.
Còn cuộc sống của anh thì sao?
Theo như những gì anh có thể nhớ, mỗi ngày anh đều phải học rất nhiều.
Mỗi khi đến mùng một và ngày rằm, giáo viên của anh sẽ tập hợp tất cả các học sinh lại, để họ so tài.
So tài là gì? Không chỉ phải kiểm tra, mà còn phải so sánh.
Anh không chỉ phải học, mà còn phải học giỏi hơn những người khác.
Mỗi khi thi võ, người nào đạt điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt.
Anh sẽ được đưa đến một căn phòng có bốn bức tường giấy, và sẽ được xăm bởi một nghệ nhân xăm hình già có bộ râu và mái tóc bạc trắng.
Hình xăm là một tác phẩm nghệ thuật hiển thị trên cơ thể con người.
Để hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật như vậy không chỉ đòi hỏi một nghệ nhân xăm phải có tay nghề cao mà còn cần phải có một cơ thể người hoàn hảo để làm vật dẫn, ngoài ra còn cần thời gian dài cùng với sự kiên nhẫn.
Để thể hiện được các vân nước và vân mây hoàn hảo và sống động nhất, cần phải bắt đầu từ khi người được xâm còn rất nhỏ.
Những đứa trẻ may mắn được chọn đều khác với những đứa trẻ cùng tuổi.
Chúng biết cách chịu đựng, và càng hiểu rõ hơn vinh dự là gì.
So với vinh dự, nỗi đau do hình xăm gây ra dường như được thay thế thành một loại kích thích.
Khi Dịch Huyền mười ba, mười bốn tuổi, anh bắt đầu xăm vảy rồng.
Lúc này, không chỉ có kim nhỏ và mực màu mà cả dao cũng được sử dụng.
Lưỡi dao được thợ xăm sử dụng được mài từ một chiếc vỏ trai rất đẹp.
Nghe nói, nó là vỏ của một loài trai biển có thể tạo ra những viên ngọc trai lớn. Con dao đó có hình lưỡi liềm, giống như một vảy cá lớn, dưới ánh sáng, nó đẹp như một viên ngọc trai, sáng bóng hơn bất kỳ viên ngọc trai lớn nào mà Dịch Huyền đã từng thấy.
Nhưng lưỡi của loại dao này rất cùn, mỗi lần hạ dao phải cắt vài lần thì mới rạch được da thịt.
Không giống như con dao mà anh bắt đầu luyện tập khi đó, nó mỏng và sắc như lá liễu, như một mảnh băng, có đôi khi dùng sức quá mức, anh sẽ tự cắt vào mình, đến khi máu chảy xuống cánh tay và thấm vào quần áo, anh mới phát hiện ra, mới cảm thấy đau.
Sau khi bị dao vỏ trai này cứa đứt, da sẽ bị viêm trong thời gian ngắn. Sau khi da lành sẽ hình thành một vết sẹo hình vòng cung, trên vết sẹo có xăm hình vảy rồng, trông như vảy thật.
Dịch Huyền và Hà Điền sống với nhau đã lâu, cô không để ý đến hình xăm trên cơ thể anh.
Và cũng chưa từng nghi ngờ về giới tính của anh.
Có một lần, anh thức dậy muộn, chưa kịp dùng dao cạo tỉa râu, cô nhìn chằm chằm vào bờ môi anh thật lâu, hai hàng lông mày nhỏ cau lại.
Anh nghĩ: "Ha, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng bại lộ rồi!" "Hừ, từ nay về sau không cần phải ngồi trên bồn cầu đi tiểu hay ngồi xổm xuống bồn cầu với tư thế kỳ lạ nữa!" "Không cần phải tranh thủ dậy sớm mỗi ngày để chỉnh trang lại khuôn mặt, ha, thật nhẹ nhõm... "
Không ngờ Hà Điền lại lên tiếng, trước tiên cô cười, sau đó nói với giọng hơi an ủi: "Bà của tôi cũng là một người đẹp có lông rậm! Bà có một loại thuốc mỡ bôi ở ria mép, sau khi tẩy lông con sẽ rất mềm, cũng có thể tẩy ở quai hàm, khi tẩy xong mặt sẽ như trái đào chín mọng, lông mềm như nhung luôn, thích lắm! Cô có muốn thử không?"
Dịch Huyền cắn phần thịt trong của môi dưới, mỉm cười với cô: "Không cần đâu. Cảm ơn. Tôi có cách giải quyết của riêng mình."
Hà Điền bĩu cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng của mình: "À. Vậy được rồi... Nhưng mà nè, tôi từng nghe bà tôi nói nếu nhổ bằng nhíp thì sau này lông sẽ cứng, dài và nhọn đó..."
Chắc do lúc này sắc mặt anh không được tốt cho lắm, cô thông minh cúi đầu xuống không nói gì nữa.
Lúc đó Dịch Huyền thật sự bực mình mà nghĩ trong lòng, hừ, tôi còn có thứ lông rất là dài và cứng đây này, cô có muốn...?
Có muốn... Về sau, nghĩ đến điều này, khi nhìn Hà Điền, anh không thể nào tự chủ được mình nữa. Anh luôn muốn ôm và ghì siết lấy cô. Tốt nhất là siết chặt cô lại, để cô đột ngột thở dốc, phát ra những tiếng hét nhỏ tức giận, khó chịu, muốn cười, muốn đánh anh. Giống như con tiểu Bác mà anh đã nuôi khi còn nhỏ. Chú chó nhỏ đáng yêu kia sau khi trêu đùa nhiều sẽ luôn phát ra tiếng kêu thảm thiết, gầm gừ rồi nhảy dựng lên định cắn anh, nhưng chẳng qua cũng chỉ là dùng răng nanh nhỏ của nó kẹp lấy ngón tay anh mà thôi, không hề dùng sức.
Đây là một suy tưởng khó nói thành lời.
Ngay cả khi sau này Hà Điền đã thân mật với anh, Dịch Huyền cũng chỉ áp dụng qua một lần.
Phản ứng của cô tương tự như phản ứng của tiểu Bác, hay nói cách khác, giống với những gì mà anh mong đợi. Cô trầm giọng sợ hãi hét lên, nói là sợ hãi, chẳng qua là bị siết hông đột ngột nên bị đau, Dịch Huyền vừa buông tay ra, cô lập tức dùng tay đánh anh một cái, cau mày mắng: "Dịch Huyền!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, không biết là do tức giận hay là đang khó thở.
Anh bật cười, để mặc cô đánh mình, cười rồi ôm cô lên, đạp tung cánh cửa rồi ôm cô vào trong.
Cô đã hoàn toàn làm thay đổi cuộc đời anh.
Có lần, anh nói với cô như vậy, cô cười: "Anh cũng đã thay đổi cuộc đời em."
Có đúng không?
Cuộc sống của Hà Điền sẽ ra sao nếu không có anh?
Anh không thể tưởng tượng nổi.
Trước khi gặp cô, anh chưa bao giờ nghĩ rằng được làm người của núi rừng là hạnh phúc lớn nhất của đời mình.
Vào mùa xuân năm thứ tư sống cùng cô, tại phiên chợ mùa xuân, bọn họ đã tìm được anh.
Anh không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy họ.
Bọn họ gật đầu, dùng ánh mắt để trao đổi.
Dịch Huyền lặng lẽ đi đến một chiếc tàu buôn cỡ vừa bên cạnh hạm đội để tìm người nọ.
Anh ba thấy anh đến cũng không mấy bất ngờ, chỉ vào chiếc bàn gỗ nhỏ trên ghế sa lông thấp: "Là loại trà trắng mà cậu thích trước đây. Ướp hoa sen."
Dịch Huyền mỉm cười, ngồi xuống, cầm tách trà nhỏ lên: "Không ngờ anh sẽ đích thân đến."
Anh ba, hoặc, phải nên gọi là, chủ thành của hai cửa sông, mỉm cười: "Cậu là em trai nhỏ nhất của anh. Từ khi còn nhỏ hai chúng ta thân với nhau nhất. Tất nhiên anh phải đích thân đến chứ."
Những người được anh ba cử đến đã nhìn thấy chiếc băng đô mà Hà Điền mang ở chợ mùa thu năm ngoái và ngay lập tức cảm thấy quen thuộc.
Dịch Huyền đã làm băng đô cho cô từ chiếc áo cũ của mình. Lụa đỏ được dệt bằng những sợi vàng, làm thành một đóa hoa, phản chiếu dưới ánh mặt trời.
Họ theo dõi cô và tìm thấy anh một cách suôn sẻ.
Anh ba chậm rãi nhấp một ngụm trà: "Cậu có dự định gì không?"
Họ không thể hiểu được ý định của Dịch Huyền.
"Cậu thật sự muốn sống ở đây mãi sao?"
"Cũng không hẳn! Nếu sau này vợ em có thai và sinh con, nơi có bác sĩ và thuốc sẽ an toàn hơn."
"Vợ của cậu?" Anh ba nhắc đến Hà Điền, chậc chậc hai tiếng: "Năm ngoái khi người của anh quay lại báo cáo, anh đã tự nghĩ, không thể nào — làm sao Huyền Huyền có thể tìm một cô gái nông thôn cho được! Giờ thì anh đã hiểu rồi."
Anh ấy nghiêng đầu nhìn Dịch Huyền: "Sao cậu lại may mắn vậy hả? Cô gái nông thôn nào cũng đều đẹp như vậy cả à?"
Dịch Huyền không tự chủ được nở nụ cười, nói với anh ba của mình: "Lần đầu tiên gặp, cô ấy đã đào em ra khỏi tuyết. Em lúc ấy đã mê sảng, cho rằng đã nhìn thấy một thiên thần nhỏ. Cô ấy cưỡi một con hươu trắng, hai má ửng hồng, mặc một chiếc áo khoác lông dày, tựa như một con búp bê Nga... Em... "
Lúc này Dịch Huyền đột nhiên nghĩ, Hà Điền có đẹp không? Xác thực là rất đẹp.
Nhưng anh cũng không phải là chưa từng nhìn thấy người đẹp nào. Trong nhà ba nuôi có rất nhiều ca sĩ và vũ công, anh ba từ nhỏ đã viết thư tình cho bọn họ, thỉnh thoảng còn sai anh đưa thư. Những người đẹp này dùng sắc đẹp để phục vụ người khác, họ có nhan sắc trời cho, lại trải qua ngày ngày chăm sóc bảo dưỡng, thậm chí càng nổi bật hơn.
Nhưng... khi đối mặt với những người đẹp đó, anh chưa từng có cảm giác giống như khi ở bên Hà Điền.
Anh há miệng, sững người một lúc, cuối cùng cười ha ha nói: "Dù sao thì bây giờ em và cô ấy đang sống một cuộc sống thần tiên."
"Thần tiên, khi nào thì cậu định có thần tiên nhỏ?"
"Không vội." Dịch Huyền đặt tách trà xuống: "Chủ thành, nhờ anh một chuyện."
"Chuyện gì? Người biết cậu đều nói cậu là người có năng lực, cậu còn có điều gì mà không làm được?"
Dịch Huyền nghiêm túc nói: "Sau này khi thương đội đến thì hãy mang theo một số nhu yếu phẩm nữa đến bán!"
"Dầu, muối, tương, giấm, thuốc, vải vóc đều có cả mà!" Anh ba cho rằng mình là một chủ thành xứng chức, không những không thu thuế tiêu dùng một cách vô lý, lại còn kiểm soát chặt chẽ giá cả các sản vật dân sinh.
Dịch Huyền trợn tròn mắt: "Bấy nhiêu đó sao mà đủ được!" Anh sợ phiền chứ gì!
Anh ba: "..."
Dịch Huyền xuống thuyền và về nhà với Hà Điền.
Có lẽ Hà Điền đã nhìn ra gì đó, hơi lo lắng hỏi anh: "... Anh ổn chứ?"
"Ừ." Dịch Huyền mỉm cười: "Mọi thứ đều ổn cả."
Lúc hạ chí, Tát Sa đến nhà Hà Điền để lấy tơ, nói với họ rằng chủ thành đã cử một bác sĩ đến trong làng.
Sau này mỗi năm sẽ có bác sĩ thay phiên nhau đến đây.
Dân làng rất mừng và đang xây nhà mới cho bác sĩ.
"Cho dù chủ thành có tăng thuế cũng không thành vấn đề." Tát Sa cũng rất vui. Anh ấy và Tam Tam đã kết hôn rồi, bọn họ tự xây nhà và có một gia đình nhỏ, không chừng vài năm nữa sẽ có con.
"Ông anh chủ thành này thật giỏi thu mua lòng người." Dịch Huyền khẽ cười, trong lòng tính toán định hôm nào sẽ vào làng một chuyến, có thể người bác sĩ này có mang theo thứ gì đó đến cho anh cũng không chừng?
———
Editor: Cuối cùng cũng xong rồi mọi người ơi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình cho đến giờ nha.
Truyện edit còn nhiều lỗi mà tui chưa phát hiện ra. Có gì sửa lại sao nha. Thanks🥰