"Mẹ kiếp, lần đầu tiên nhảy xuống từ độ cao thế này, mặc dù có chân nguyên làm đệm nhưng vẫn chưa kiểm soát được khoảng cách."
Lúc này, Lý Quân lấm lem bụi đất như một con chuột chũi.
Anh lập tức nhảy lên ngọn cây, nhìn về phía xa.
Sau khi xác định vị trí của mình, anh lập tức đạp nhánh cây, bay lao vút về phía trước như chim.
Luc nay, trong thanh đien cua toc Cuu Le, giao chu Vu Than va giao chủ Thiên Vu toàn thân đẫm máu, cả người bị trói trên cột đá.
Các thiên tài của các bộ tộc ở xung quanh người thì chết, người thì bị thương, máu chảy lênh láng khắp mặt đất.
Lạc Nhật, Tham Nguyệt, Vẫn Tinh - ba người lạnh lùng nhìn tất cả.
Đây đương nhiên là kiệt tác của ba người bọn họ tự tay làm ra.
Thực lực của ba người này quá mạnh, hai vị Giáo chủ Vu Thần và Giáo chủ Thiên Vu ra tay cũng hoàn toàn không đỡ nổi một chiêu của bọn họ.
"Tộc Cửu Lê chẳng qua chỉ là nô lệ của Loạn Thần Tông, lại dám câu kết với người ngoai ham hại trưong lao của Loạn Thần Tông, đung là muốn chết."
Tham Nguyệt vung tay đánh vào ngực Giáo chủ Vu Thần.
"Rắc rắc!"
Vài cái xương sườn gãy vụn, đồng thời y lại dùng tay bóp nát xương vai của Giáo chủ Vu Thần bằng tay trần.
“Ahhh!"
Mặc dù Giáo chủ Vu Thần rất kiên cường, lúc này cũng không nhịn được hét lên đau đớn.
"Các người đúng là không phải người, những gì các người đang làm hôm nay, Lý Quân sẽ bắt các người phải trả gấp trăm lần."
Giáo chủ Vu Thần oán hận nhìn ba người, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta hận không thể băm vằm ba kẻ trước mắt này.
“Lý Quân?"
Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Tham Nguyệt hơi ngạc nhiên.
“Ý của ông là người đã giết Hộ trưởng lão chính là người tên Lý Quân đó à?"
“Đúng vậy, sao nào, cậu cũng từng nghe qua tên hắn rồi sao? Sợ rồi à?" Giáo chủ Vu Thần lạnh lùng nói.
Ánh mắt của Lạc Nhật và Vẫn Tinh ở bên cạnh cũng sáng lên.
Lần này bọn họ đến thế tục mang theo hai nhiệm vụ: một là tìm ra hung thủ thật sự đã giết chết Hộ trưởng lão, hai là giết một người tên là Lý Quân.
Thật không ngờ người giết chết Hộ trưởng lão lại chính là Lý Quân, đúng là giảm bớt việc cho bọn họ.
"Nhưng không biết Lý Quân có dám đến không?"
Lạc Nhật cau mày.
Lỡ như cuộc điện thoại vừa rồi khiến Lý Quân cảnh giác rồi trốn đi thì muốn tìm lại Lý Quân sẽ rất khó, y bắt đầu hối hận vì hành vi trước đó của mình.
Tham Nguyệt ở bên cạnh nói: "Sư huynh, Lý Quân biết chúng ta đến, e rằng đã sợ đến nỗi chạy mất mật rồi. Theo đệ thấy, chúng ta cứ giết sạch tất cả những người ở chỗ này đi rồi đi tìm Lý Quân, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa."
Nghe Tham Nguyệt nói vậy, Vẫn Tinh cũng gật đầu.
“Đúng vậy, nếu như ta là Lý Quân, ta cũng sẽ không ngu ngốc mà chạy đến đây nộp mạng, một kẻ phàm tục biết cường giả Loạn Thần Tông đến, tất nhiên sẽ trốn càng xa càng tốt."
"Hai người nói cũng có lý." Ánh mắt Lạc Nhật lóe lên sát khí.
Lúc này, Giáo chủ Vu Thần vội vàng nói: “Lý Quân nhất định sẽ đến, dựa vào các người mà muốn hù dọa Lý Quân ư, đúng là nằm mơ."
“Đợi đến khi Lý Quân xuất hiện, sẽ là lúc các người chết không toàn thây."
Vốn dĩ Lạc Nhật định ra tay, nhưng nghe vậy thì không khỏi phá lên cười.
"Không biết Lý Quân cho ông uống thuốc mê gì mà khiến ông tin tưởng hắn ta như vậy."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!