Lọc Truyện

Cực Hạn Triền Miên

Thẩm Định Khải ngẩng đầu nhìn vị trí tầng 8 của tòa nhà Trường Sinh, đó là nơi Thẩm Định Trạch “chết”, Thẩm Định Khải từng hận anh, từng oán anh, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả những cảm xúc đó đã trở thành một loại kính nể, ít nhất giờ đây Trường Sinh Đường có thể được bảo toàn, mọi người chung sống hòa thuận, bình yên, toàn bộ đều là bút tích của Thẩm Định Trạch, cũng chỉ có người đó mới có sự quyết đoán như vậy.

Bây giờ, các thế lực lớn nhỏ bên ngoài đều cụp đuôi làm người, sợ bị Thiệu Gia Minh để mắt tới. Giờ đây, nhắc đến cảnh sát mọi người sẽ run rẩy theo bản năng, nào có nhớ đến trước kia có một người từng khiến đám cảnh sát Thiệu Gia Minh dẫn tới mất hết mặt mũi chứ?

Bầu trời của thành phố Thịnh Châu đã đổi rồi, cũng không còn là thành phố Thịnh Châu trong quá khứ nữa, chỉ là những chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Định Khải, anh đã quyết định rời khỏi nơi này, ở lại đây cũng chỉ khiến Thẩm Định Vũ nghi kị mà thôi, anh không muốn vợ con mình xảy ra chuyện. Lúc trước, anh ăn chơi đàng đ!ếm, sau khi què chân, tính tình nóng nảy, nhưng vợ anh chưa bao giờ ghét bỏ anh, dần dần anh vậy mà cũng thay đổi thành một người đàn ông tốt, mà trong một lần nào đó vợ anh lỡ miệng nói rằng cô ấy cảm ơn cái chân bị thương của anh, nếu không cô ấy sẽ không thể có được một anh như thế này.

Thẩm Định Khải nghĩ bản thân đúng là hạnh phúc, ít nhất vợ anh toàn tâm toàn ý yêu anh, bảo vệ anh.

Anh nhìn vị trí tầng 8, Thẩm Định Trạch thật sự chết như người khác nói sao? Anh sẽ không tin. Nếu không phải Thẩm Định Trạch sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, thì sao Thẩm Trường Thủy lại hỏi anh có bằng lòng tiếp quản Trường Sinh Đường không? Đương nhiên, Thẩm Trường Thủy đã nói hết toàn bộ tình cảnh khó khăn Trường Sinh Đường sẽ đối mặt và sự phát triển trong tương lai cho anh biết, nhưng Thẩm Định Khải từ chối, anh nhường cơ hội này cho Thẩm Định Vũ, nếu Thẩm Định Vũ muốn như vậy thì cứ cho cậu ta là được rồi, phải xem cậu ta khổ sở thế nào.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Định Khải tin nhất định Thẩm Định Trạch đang sống tốt ở nơi xó xỉnh nào đó, thằng nhóc ấy bằng lòng buông xuống tất cả trải qua cuộc sống bình yên mà phong phú.

Ở Trường Sinh Đường, Diệp Thanh không rời đi, anh tiếp tục ở lại đây, cho dù không được xem trọng, nhưng dù sao nơi đây cũng từng là nơi bọn họ coi là nhà.

Thẩm Định Trạch không còn, đương nhiên Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Thủy không thể ở lại Trường Sinh Đường nữa. Thẩm Trường Kim chuẩn bị tiếp quản công ty vệ sĩ Thẩm Định Trạch để lại lúc trước, còn có không ít anh em sẽ đi theo Thẩm Trường Kim. Công ty đó là đường lui mà Thẩm Định Trạch chuẩn bị sẵn cho mọi người từ rất lâu trước đây, thậm chí còn suy xét đến thói quen sinh hoạt thường ngày của bọn họ. Còn Thẩm Trường Mộc và Thẩm Trường Thủy thì dự định đi du lịch khắp nơi, nhiều năm qua, bọn họ cũng bị vây trong thành phố này, giờ đây bọn họ cũng được tự do rồi.

Trước khi Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Kim đi, bốn người bọn họ cùng ăn một bữa cơm, sắp mỗi người một nơi đương nhiên là không say không về, bọn họ vừa uống rượu vừa nhắc về những chuyện xảy ra mấy năm qua, có lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, có lúc lại diễu võ dương oai, những ngày tháng nhiệt huyết đó sẽ không trở lại nữa.

Lúc chia tay, mắt người nào cũng đỏ, đó là những tháng ngày sống chết nương tựa lẫn nhau, hôm nay, cuối cùng cũng có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình, nhưng tại sao lại không nỡ vậy chứ?

Diệp Thanh và Thẩm Trường Kim được người ta đưa về, chỉ còn lại Thẩm Trường Mộc và Thẩm Trường Thủy. Hai người khoác vai bá cổ đi trên phố, Thẩm Trường Mộc nhìn chằm chằm hai cái bóng trên đường, bỗng nhiên cười, “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu không say.”

Thẩm Trường Thủy vẫn không lên tiếng, vẫn là bộ dạng uể oải say khướt.

“Bọn họ đi đâu rồi?” Thẩm Trường Mộc rút tay về, anh châm cho mình một điếu thuốc, “Tất cả mọi chuyện của bọn họ đều do cậu xử lý, đừng nói cậu không biết, sao anh ấy có thể chết được, người như anh ấy…”

Thẩm Trường Thủy không tiếp tục giả vờ, anh nhìn Thẩm Trường Mộc một cái, biết không thể giấu được nữa, thật ra tuy Diệp Thanh và Thẩm Trường Kim không hỏi, nhưng trong lòng cũng hiểu rất rõ, “Không biết, tôi thật sự không biết.”

Thẩm Trường Mộc nặng nề hút hai hơi thuốc, ha ha cười lớn, “Thật không ngờ người mà chúng ta đi theo bấy lâu nay cuối cùng vứt bỏ chúng ta chạy theo một cô gái…”

Thẩm Trường Thủy cũng cười, “Đúng vậy.”

Rốt cuộc ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi Mạnh Nhược Dư giải thích với Thẩm Trường Thủy về đoạn quá khứ đó, đột nhiên cô nói với anh, “Thẩm Trường Thủy, để anh ấy tự do sống cuộc sống mà anh ấy muốn đi! Người anh ấy muốn trở thành luôn là Kỷ Thừa Ca chứ không phải Thẩm Định Trạch.”

Ý thật sự của Mạnh Nhược Dư đương nhiên là để cô đưa Thẩm Định Trạch đi, cô bảo Thẩm Trường Thủy tìm hai thi thể tới đóng vai bọn họ, còn sau đó phải làm thế nào, trong lòng Thẩm Trường Thủy hiểu rất rõ.

Thẩm Trường Thủy nhớ lúc đó anh bị cô chọc tức đến bật cười, “Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy anh ấy sẽ đi với cô? Cô lừa gạt anh ấy như vậy, anh ấy hận không thể g!ết chết cô.”

Nhưng Mạnh Nhược Dư lại kiên định nói rằng: “Anh ấy sẽ đi.”

Thẩm Trường Thủy chỉ nhìn cô một cách hoài nghi và khinh thường.

Cô không tức giận, chỉ vô cùng bình tĩnh nói với anh, “Anh cần chứng minh không? Khẩu súng Thẩm Định Trạch mang theo bên người không hề có đạn, anh không tin thì có thể đi kiểm tra thử xem.”

Tuy Thẩm Trường Thủy nghi ngờ nhưng vẫn đi. Khẩu súng Thẩm Định Trạch mang theo bên người chẳng những dùng để bảo vệ tính mạng lúc nguy hiểm, mà quan trọng hơn là một cảm giác an toàn. Người như bọn họ nếu trong tay không có thứ đó thật sự sẽ cảm thấy toàn thân bất an. Thẩm Định Trạch không thể không biết ý nghĩa của khẩu súng đó đối với mình, sao có thể luôn không có đạn được?

Nhưng khẩu súng đó thật sự không có đạn. Suýt chút nữa Thẩm Trường Thủy đã đánh một trận với Thẩm Định Trạch, còn nhân lúc Thẩm Định Trạch không hề phòng bị mà mò lấy khẩu súng đó.

Lúc phát hiện khẩu súng không có đạn, Thẩm Trường Thủy chợt hiểu ra tất cả.

Thẩm Định Trạch cho Mạnh Nhược Dư một phát súng, đấy là sự bồi thường anh dành cho bản thân mình trước đây, nhưng anh vô cùng hối hận với hành động của mình, quan trọng nhất là anh không thể cũng không cho phép bản thân lại tổn thương cô thêm một chút nào nữa. Mà hiển nhiên Mạnh Nhược Dư là người ở gần anh ấy nhất, cho nên dù khẩu súng không có đạn nguy hiểm với anh ấy thế nào, anh ấy cũng không bỏ vào một viên, hơn nữa cho dù anh ấy giận đến cực điểm cũng sẽ không nổ súng vào Mạnh Nhược Dư, rõ ràng anh ấy biết không có đạn sẽ không làm tổn thương cô, nhưng vẫn lo lắng có chuyện ngoài ý muốn.

Thẩm Định Trạch như vậy, ai có thể ngờ được anh sẽ làm như thế chứ? Cẩn thận từng li từng tí bảo vệ một người.

Cũng chỉ có Thẩm Định Trạch như vậy mới không cho phép cô tự tổn thương chính mình một chút nào, cho dù là chắn đạn cho anh cũng không được, anh thà rằng bản thân bị thương cũng không muốn cô bị thương.

Bỗng nhiên Thẩm Trường Thủy mơ hồ nhớ lại dường như Thẩm Định Trạch từng nói một câu, chỉ cần Mạnh Tiêu Tiêu còn sống, dù là gian tế cũng không sao.

Nhưng Thẩm Trường Thủy vẫn rất hoài nghi, cho dù Thẩm Định Trạch yêu Mạnh Nhược Dư sâu đậm, thì thật sự sẽ bằng lòng đi cùng Mạnh Nhược Dư sao? Nơi đây cũng là nhà của Thẩm Định Trạch, lẽ nào anh nỡ vứt bỏ mọi thứ?

Nhưng Thẩm Định Trạch thật sự đi cùng cô gái đó, rất khó tin ư? Dường như cũng không thấy bất ngờ lắm, dù sao đó cũng là cô gái có thể trộm đi trái tim của Thẩm Định Trạch, làm ra chuyện gì cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Thẩm Trường Thủy phát hiện bản thân vẫn không cách nào hiểu được cái gọi là tình yêu đó.

Rốt cuộc là cái gì khiến Thẩm Định Trạch kiên định cho rằng Mạnh Nhược Dư chính là Mạnh Tiêu Tiêu ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô? Dù cho bộ hài cốt vớt lên từ trong nước và máu trên đất chứng minh là cùng một người, dù cho trên người Mạnh Nhược Dư không có vết bớt mà Mạnh Tiêu Tiêu phải có. Thẩm Định Trạch chưa từng dao động, có thì cũng chỉ là phẫn nộ, phẫn nộ tất cả những điều này chứng minh cô đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chứ không phải là hoài nghi Mạnh Tiêu Tiêu thật sự đã chết rồi.

Từ ánh mắt đầu tiên Thẩm Định Trạch đã biết Mạnh Nhược Dư là Mạnh Tiêu Tiêu, không ai biết được sự kích động và phấn khích của anh lúc đó, anh che giấu vô cùng tốt, tựa như ngay cả bản thân anh cũng bị lừa.

Thẩm Trường Thủy không cách nào hiểu được, hóa ra đó mới là tình yêu trong truyền thuyết?

Thẩm Trường Thủy không hiểu được, đương nhiên, Thẩm Trường Mộc cũng không thể nào hiểu được.

Thẩm Trường Mộc tiếp tục hút thuốc, “Chúng ta đều là người cô đơn bị vứt bỏ.”

“Có ai nói không phải chứ?” Thẩm Trường Thủy cũng hút thuốc theo.

Cứ hút cứ hút, cả hai cùng cười, sau đó lại khóc.

“Bây giờ, bọn họ rất hạnh phúc nhỉ?”

“Nhất định đang hạnh phúc.”

Người thanh niên bọn họ đi theo bao năm đó, bọn họ nhìn anh từ một đứa trẻ lớn lên thành đàn ông, giờ đây, cuối cùng anh cũng được toại nguyện, trở thành dáng vẻ mà anh mong muốn nhất, cho dù bọn họ có luyến tiếc hơn nữa cũng chỉ có thể lựa chọn thành toàn, không phải anh em, không phải lãnh đạo, không phải người thân, tình cảm này đan xen rất phức tạp, vượt qua tất cả.

___ 

“Nghe nói cô muốn đưa tôi đi.”

Đây là câu đầu tiên Thẩm Định Trạch xuất hiện và nói với Mạnh Nhược Dư sau khi cô bị nhốt ở tầng 8.

Ánh sáng mờ tối ngoài hành lang, dáng người mảnh khảnh của anh giống như tác phẩm thủ công mĩ nghệ hoàn mĩ nhất, khiến người ta không cách nào rời mắt, muốn tỉ mỉ thưởng thức, có một sức hấp dẫn quyến rũ lòng người, nó đang mê hoặc cô.

Mạnh Nhược Dư nhìn thấy vẻ mặt của anh thì lập tức hiểu ra giờ phút này anh đã bình thường trở lại, cô không khỏi thở phào một hơi. Sao anh có thể nghĩ rằng cô xuất hiện bên cạnh anh là vì Thiệu Gia Minh chứ? Là do những lời nói lúc đó của Chu Tấn Ân quá đột ngột, nhất thời anh không kịp phản ứng sao? Cô nghĩ không ra, bởi vì là cô nên anh mới tạm thời bị lừa, mới đột nhiên mất đi lý trí ư?

Cô nghe thấy mình nói rằng: “Không phải nghe nói.”

Đúng là em muốn đưa anh đi, anh không thuộc về nơi này.

Thẩm Định Trạch bước từng bước tới trước mặt cô, cô cuộn tròn trên sofa, cũng không biết đã duy trì tư thế này bao lâu, anh thở dài một hơi, duỗi tay nắm lấy cằm cô, ánh mắt có chút bất lực, “Có lúc anh thật sự rất hận dáng vẻ này của em, dáng vẻ chắc chắn anh không thể nào làm hại em, tự tin như vậy…”

Tuy biết anh nhất định sẽ hiểu, nhưng cô vẫn nghiêm túc giải thích, “Em tin anh, giống như tin bản thân mình. Giữa chúng ta chưa từng có người khác, không có bất kì người nào.” Cô kéo tay anh, sờ vào vị trí trái tim cô, “Chỗ này chỉ có mình anh, từ trước tới nay chỉ có một mình anh.”

Anh không rút tay về mà nhìn vào mắt cô, đôi mắt từng hiện lên vô số lần trong giấc mơ của anh cuối cùng cũng xuất hiện bên cạnh anh, “Ừ.”

“Em không biết phải trở về bên cạnh anh thế nào, chỉ cần anh sống thật tốt, em cảm thấy tất cả đều xứng đáng. Rất nhiều lúc, em hi vọng anh cảm thấy em đã chết, như vậy em mới có thể mãi mãi hoàn mĩ trong lòng anh. Xin lỗi, em quả thật đã lừa anh, nhưng em muốn ở bên cạnh anh dù là thế thân của chính mình, em không hi vọng anh sẽ đau khổ vì sự lừa gạt của em, em thà rằng anh nghĩ em là một người khác chứ không phải là cô gái năm đó được anh thật lòng đối đãi. Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Đồ ngốc.”

Điều thật sự khiến anh đau khổ không phải là sự lừa gạt của em, mà là em sẽ không xuất hiện nữa.

Không ai biết, lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ở Bích Thủy Thiên Đường, trong lòng anh kích động thế nào, anh phải làm gì mới có thể giữ được sự bình tĩnh của mình. Rõ ràng biết tất cả đều không bình thường, biết anh không nên có bất kì hành động nào, nhưng vẫn không kìm được để cô đến gần mình. Anh đấu tranh, muốn khiến cô rời xa nơi nguy hiểm này, lại vừa ích kỉ muốn để cô bên cạnh mình.

Cô vùi mặt vào lồng ngực của anh, “Vậy anh còn nghi ngờ em và Thiệu Gia Minh không?”

Thẩm Định Trạch không trực tiếp trả lời câu hỏi này, “Anh ta quen biết em trước anh.”

“Thế thì đã sao, em không thích anh ta.” Cô thông minh không nói nửa câu sau, nếu Thiệu Gia Minh thật sự cứu cô khỏi bể khổ, có lẽ cô quả thật sẽ cảm động, sau đó có thêm một phần tình cảm khác, nhưng chỉ cần cô gặp được người đàn ông bên cạnh này, những chuyện cũ trong quá khứ chẳng là gì cả.

Rốt cuộc Thẩm Định Trạch cũng hài lòng, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm, “Anh không muốn em lại lừa anh, một chút cũng không được.”

“Không lừa anh.”

“Nhưng em luôn không chịu thừa nhận chính mình.”

“Bởi vì em không muốn khiến anh thất vọng, em muốn cho anh biết, anh đang có một tình cảm tốt đẹp, đơn thuần nhất, nhưng em không ngờ anh lại chắc chắn là em như vậy, không hoài nghi dù chỉ một chút.” Cô nghi hoặc nhìn anh, “Tại sao? Tại sao không nghi ngờ?”

“Muốn biết?”

Cô gật đầu.

“Lúc anh chết rồi sẽ nói cho em biết.”

Cô hung dữ trừng mắt nhìn anh, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Nhưng Thẩm Định Trạch chỉ cười, người ngự trị trong trái tim anh sao anh có thể không nhận ra cô, những luận chứng khoa học kia và suy đoán khác đều không cách nào ảnh hưởng đến anh, anh chỉ tin chính mình.

Đây là người anh đợi, bắt đầu từ khi cô tiến vào tầm mắt của anh, anh đã biết rất rõ.

“Tại sao em chắc chắn anh sẽ đi cùng em?” Thẩm Định Trạch thông minh chuyển chủ đề.

Chỉ là câu hỏi này cũng rất nặng nề. Rời đi? Anh từng nghĩ đến rất nhiều lần, không phải không có dũng khí, mà là không bỏ được những người bên cạnh, hơn nữa anh thiếu một lý do để có thể rời đi, dù cho anh đã làm công tác chuẩn bị, cung cấp cơ hội việc làm trong tương lai cho người của Trường Sinh Đường, để bọn họ thoát khỏi cuộc sống này.

Cô kéo tay anh, sờ vào bụng mình, “Bởi vì em muốn gia đình chúng ta cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc, bình an.”

Tay Thẩm Định Trạch không kìm được bắt đầu run rẩy, rõ ràng đang cười, nhưng đôi mắt lại đỏ. Cô đẩy anh ra không phải vì cô ghét bỏ anh, càng không phải vì cô không muốn anh đụng vào, chỉ đơn thuần là sợ anh làm tổn thương con của bọn họ.

Nhưng cô vĩnh viễn sẽ không nói, chỉ đợi sau khi anh suy nghĩ thông suốt mới nói với anh.

Anh ôm cô, nhìn ngoài cửa sổ, màn cửa không ngừng lay động, đột nhiên anh cảm thấy suy cho cùng trời xanh vẫn hậu đãi anh, để cuộc đời anh rốt cuộc cũng được viên mãn.

___ 

Thẩm Định Trạch và Mạnh Nhược Dư rời đi rồi, trước khi rời đi, bọn họ đến viếng mộ Thẩm Diệu Minh và Kỷ Tiểu Vân. Thẩm Định Trạch chôn bọn họ cùng một chỗ, đó là nguyện vọng trước khi mất của Thẩm Diệu Minh. Trước khi rời xa thế gian, Thẩm Diệu Minh nói với Thẩm Định Trạch, muốn làm cái gì thì làm cái đó, đây là chuyện mà Thẩm Diệu Minh đã đồng ý với Kỷ Tiểu Vân, con trai của bọn họ có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.

Viếng Thẩm Diệu Minh và Kỷ Tiểu Vân xong, bọn họ lại đi viếng Mạnh Tuệ Nhiên.

Cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi thành phố Thịnh Châu, thành phố ghi lại những đau khổ và vui vẻ của bọn họ, rốt cuộc đã bị bọn họ bỏ lại phía sau.

Sau khi rời khỏi thành phố Thịnh Châu, Mạnh Nhược Dư dẫn Thẩm Định Trạch đi gặp một người, một người phụ nữ, nữ cường nhân có địa vị và sức ảnh hưởng lớn trong giới thời trang. Người phụ nữ này vốn là mẹ ruột của Mạnh Nhược Dư, nhưng Mạnh Nhược Dư gọi bà ấy là bà Trần. Mạnh Nhược Dư chỉ có một người mẹ, bà ấy tên Mạnh Tuệ Nhiên, cho nên cô sẽ không gọi người khác là mẹ nữa.

Không có cảnh tượng mẹ con gặp nhau cảm động lòng người gì đó, Mạnh Nhược Dư chỉ muốn cho đối phương biết bây giờ cô sống rất tốt, nếu bà Trần thật sự muốn làm chút việc gì đó cho cô, vậy mong bà cho cô và chồng của cô một thân phận mới.

Bà Trần đồng ý, thế là Mạnh Nhược Dư và Thẩm Định Trạch có một tờ giấy chứng nhận kết hôn và thẻ căn cước của mỗi người, nhưng từ nay về sau cô là Mạnh Tiêu Tiêu, anh là Kỷ Thừa Ca.

Ngày bọn họ rời đi, bà Trần người được mệnh danh là có thủ đoạn cứng rắn và đáng sợ trên thương trường đã khóc sưng cả mắt.

Mạnh Tiêu Tiêu giải thích qua loa, mặc dù lúc cô bị bắt đi vẫn còn nhỏ, không nhớ rõ tình huống lúc đó, nhưng cô nhớ cha mình vô cùng trọng nam khinh nữ, khi ấy mẹ cô đang mang thai đứa con thứ ba, nghe nói là con trai, hiển nhiên cô và Khưu Vân Sương không được coi trọng. Thật buồn cười là người phụ nữ năm đó một lòng sợ hãi mình không sinh được con trai sẽ bị chồng ruồng bỏ, sau khi hai đứa con gái mất tích, vậy mà lại trở nên có khí phách, chẳng những phá cái thai mà chồng và mẹ chồng mong đợi đã lâu, còn lựa chọn li hôn, cuối cùng trở thành một nữ cường nhân.

Không có nhiều chân tướng cần phải tìm kiếm, cũng không có ai buộc phải tha thứ cho người khác. Mạnh Tiêu Tiêu chỉ muốn sống cùng với chồng và con của mình, còn những người khác đều là người ngoài, cô sẽ không quan tâm, ví dụ như tại sao rõ ràng bà Trần tìm thấy Khưu Vân Sương nhưng lại từ bỏ việc nhận nhau.

Dọc đường, Kỷ Thừa Ca và Mạnh Tiêu Tiêu hết đi rồi dừng, dừng rồi lại đi, phong cảnh trên đường nhiều vô số, nhưng bọn họ đã sớm hiểu ra phong cảnh đẹp nhất chính là bọn họ mãi mãi bên nhau.

Cuối cùng, bọn họ dừng chân ở một trấn nhỏ, mở một siêu thị nhỏ ở đây, mỗi ngày Mạnh Tiêu Tiêu phụ trách thu tiền, Kỷ Thừa Ca thì phụ trách nhập hàng, nhận hàng, sắp xếp hàng hóa,…

Bên cạnh trấn nhỏ là một cái hồ, hồ nước rất lớn, thậm chí ở giữa còn có một cái đảo. Rất nhiều người sẽ nhân lúc rảnh rỗi đến bờ hồ câu cá, có lúc Kỷ Thừa Ca cũng đi, nhưng anh cố tình không làm thẻ câu cá, mỗi lần có nhân viên đi kiểm tra, anh sẽ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Lần nào Mạnh Tiêu Tiêu nhìn thấy Kỷ Thừa Ca thở hổn hển chạy về thì đều không nhịn được trợn trắng mắt, cái người này là cố tình đây mà. Nhưng dáng vẻ trẻ con của anh lại khiến lòng cô ngọt ngào, thậm chí có xúc động muốn khóc.

Kỷ Thừa Ca sẽ lắc lắc túi lưới trong tay, “Vợ à, hôm nay chúng ta ăn cá.”

Cô cười gật đầu, “Được.”

Trong hồ có rất nhiều cá, nhưng anh chỉ câu cá diếc, bởi vì cô thích ăn canh cá diếc, món cá diếc dưa chua đơn giản là có thể vô cùng tươi ngon vừa miệng rồi.

Về sau có một ngày, trong nhà có ba vị khách không mời mà đến.

Lúc ba người Thẩm Trường Kim, Thẩm Trường Mộc, Thẩm Trường Thủy bước vào siêu thị kích thước không lớn nhưng rất sạch sẽ, thì nhìn thấy Mạnh Tiêu Tiêu đang ưỡn cái bụng lớn. Mạnh Tiêu Tiêu nhìn thấy bọn họ cũng sững người, sau đó lập tức mỉm cười, “Anh ấy vẫn còn câu cá ở bên ngoài, tôi gọi anh ấy về.”

Sau khi Mạnh Tiêu Tiêu gọi điện thoại, Kỷ Thừa Ca liền xách mấy con cá về.

Hôm nay, siêu thị đóng cửa rất sớm, Kỷ Thừa Ca và bọn họ nói chuyện ở phòng khách, Mạnh Tiêu Tiêu thì bận rộn trong phòng bếp, chẳng bao lâu một bàn thức ăn đã làm xong, cô còn lấy rượu ra cho bọn họ uống.

Mọi người đều kể về cuộc sống của nhau, Thẩm Trường Kim quản lý công ty vệ sĩ kia, anh vô cùng hào hứng nói bây giờ người sợ chết càng ngày càng nhiều, chuyện làm ăn cũng cực kì khấm khá. Còn Thẩm Trường Mộc gặp được một nữ sinh trong chuyến du lịch, hiện đang rất thân thiết. Thẩm Trường Thủy vừa châm chọc Thẩm Trường Mộc trâu già gặm cỏ non, vừa định học tập Thẩm Trường Mộc làm thế nào để dụ được vợ về.

Ăn cơm xong, lúc Kỷ Thừa Ca đứng dậy thu dọn bát đũa, mấy người bên bàn cơm giống như đồng thời bị ấn nút tạm dừng, đám người Thẩm Trường Kim tay chân luống cuống, dường như muốn đoạt lấy bát đũa trong tay Kỷ Thừa Ca.

Sao Thẩm Định Trạch có thể làm chuyện này? Anh bày mưu lập kế là có thể nắm trong tay tính mạng của vô số người, thay đổi cuộc sống của rất nhiều người, nhưng giờ phút này, anh lại giống như kẻ phàm phu tục tử, thu dọn bát đũa mà khách đã dùng.

Thẩm Trường Kim nhìn về phía Mạnh Nhược Dư, phát hiện cô chỉ nhíu mày, “Bàn chưa lau.”

Kỷ Thừa Ca thu dọn bát đũa vào phòng bếp xong thì lập tức chạy ra lau bàn.

Khoảnh khắc này, đám người Thẩm Trường Kim mới đột nhiên hiểu ra tại sao cứ nhất định phải là cô gái này, bởi vì chỉ có cô gái này mới đối đãi với Thẩm Định Trạch như một người bình thường, có lẽ anh vốn là một người đàn ông bình thường, nhưng bị mọi người giao cho quá nhiều trách nhiệm, những trách nhiệm này trói buộc anh, đồng thời cũng mang đến cho anh quá nhiều hào quang.

Trong phòng bếp vang lên tiếng rửa bát đũa, lọt vào thứ âm thanh như vậy ba người Thẩm Trường Kim có được sự yên lòng trước nay chưa có.

Sau khi Kỷ Thừa Ca dọn dẹp nhà xong thì tự mình tiễn ba người bọn họ về, Mạnh Tiêu Tiêu không biết bọn họ nói cái gì, chỉ ở nhà đợi anh về.

Mà Kỷ Thừa Ca chỉ nói với ba người bọn họ một câu- Thẩm Định Trạch đã chết rồi, hiện tại người đang sống là Kỷ Thừa Ca.

Trên người Thẩm Định Trạch có vô số trách nhiệm, anh có rất nhiều người phải bảo vệ, trên người anh có sự kì vọng của biết bao người, mỗi bước chân tiến về phía trước đều phải thận trọng càng thêm thận trọng. Bây giờ, anh chỉ là Kỷ Thừa Ca, chỉ sống vì vợ con, anh chỉ là một người đàn ông bình thường thế tục.

Mạnh Tiêu Tiêu đợi rất lâu anh mới trở về, giây phút khóa cửa vang lên, cô bước nhanh tới, nhào vào lòng anh.

“Đi nhanh thế làm gì?” Kỷ Thừa Ca cau mày, vốn định dạy dỗ cô, nhưng phát hiện cô vậy mà lại đang khóc, “Sao vậy? Hử?”

“Em sợ.”

Em sợ anh hối hận khi sống cuộc sống yên bình thế này, em sợ anh đi theo bọn họ, em sợ những thứ gọi là cuộc sống hạnh phúc này chỉ là một mình em tình nguyện.

“Đồ ngốc.” Kỷ Thừa Ca xoa xoa tóc cô, “Em ở đâu thì anh ở đó, em mới là toàn bộ thế giới của anh.”

Cô gái của anh, sao em có thể không tự tin vậy chứ? Từ đầu đến cuối đều là em khống chế anh chặt chẽ mà!

Cuối cùng cô cũng lau mắt mình, “Hừ, nói ngon nói ngọt.”

Anh véo mũi cô, “Anh chỉ nói ngon nói ngọt với mình em thôi.”

Thẩm Trường Kim hỏi anh, đây chính là cuộc sống mà anh muốn sao?

Anh nói, phải, đây chính là cuộc sống mà không lúc nào tôi không mong đợi, tôi rất may mắn khi có được nó.

Gặp lại cô ở Bích Thủy Thiên Đường, anh rất muốn khóc một trận, cô vẫn còn sống, đây là sự dịu dàng thế giới này dành cho anh, anh vô cùng cảm kích, bằng lòng trả giá hết thảy để đổi lấy.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào hiệu sách cũ, cả hiệu sách giống như chìm vào giấc ngủ, cô gái cười hì hì khiến lòng anh rung động, anh ngẩng đầu lập tức nhìn thấy cô vội vàng dùng sách che mặt mình- anh đã thấy em rồi, em che cũng vô dụng thôi.

Có một số người, một ánh mắt là cả một đời.

Cô gái của anh, anh cũng yêu em như vậy.



HOÀN TOÀN VĂN
Nhấn Mở Bình Luận