Lọc Truyện

Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Trong bệnh viện, Cố Chi Chi và Đường Hàm đặc biệt sang đây thăm Tạ Chiêu và bé cưng, đồng thời ngay sau đó làm mẹ nuôi của bé cưng.

“Bé cưng đáng yêu quá, cậu nghĩ kỹ đặt tên gì chưa?” Cố Chi Chi đứng bên cạnh nôi chơi với bé cưng, hỏi Tạ Chiêu một câu.

Tạ Chiêu có chút đau đầu nói: “Còn chưa, cậu biết mình đặt tên nát lắm mà, bình thường viết kịch bản ghét nhất khâu đặt tên cho nhân vật.”

Đường Hàm nghe cô nói như vậy, lập tức bật cười: “Ngay cái tên lần trước cậu ấy đặt cho nhân vật của Hoắc Thi, cả đoàn làm phim các cậu không ai bảo cậu ấy đổi thật à ha ha ha ha.”

Cố Chi Chi nhỏ giọng nói với cô ấy: “Thật ra Hoắc Thi có hỏi mình xem có thể đổi tên không, mình nói với cô ấy là cô Tạ đặt, cô ấy không nói gì nữa.”

“…” Tạ Chiêu im lặng một lát, nhìn bọn họ nói, “Sao? Mặc dù tên không êm tai, nhưng phong thuỷ tốt, còn trôi chảy dễ đọc. Mình cảm thấy bộ phim này có thể nổi tiếng như thế, một phần công lao rất lớn đều là nhờ cái tên này đấy!”

“Vâng vâng vâng.” Cố Chi Chi nghe thế liên tục gật đầu, “Cậu lợi hại như vậy thì mau đặt tên cho con gái mình đi. Có dễ nghe hay không không quan trọng, quan trọng là phong thuỷ tốt, như thế cả đời này nó đều thuận buồm xuôi gió đúng không?”

“Không sai.” Đường Hàm cũng ở một bên phụ họa.

Tạ Chiêu lại không đồng ý: “Cái này không được, tên này đi theo nó cả đời, đến lúc đó nó biết là mình đặt cho nó, khẳng định không dễ nói chuyện như Hoắc Thi đâu.”

“Vậy cậu bảo Lục tổng đặt đi, ngược lại lúc bị ghi hận cũng là anh ấy bị ghi hận, cậu còn có thể cùng với con gái mắng anh ấy.”

Lục Thừa Tư ngồi cạnh đó: “…”

Bọn họ thật sự coi anh không tồn tại sao?

Cố Chi Chi và Đường Hàm còn chưa đi, Sở Dật lại mang sữa bò và hoa quả đến thăm Tạ Chiêu.

Anh ta vừa vào, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức thay đổi. Cho dù Tạ Chiêu đã sinh con, nhưng lúc Lục Thừa Tư nhìn thấy Sở Dật vẫn có dáng vẻ đề phòng. Cố Chi Chi và Đường Hàm lui qua một bên, vô cùng phấn khởi chuẩn bị ăn dưa. Mặc dù Sở Dật nhìn thấy hết phản ứng của bọn họ, nhưng vẫn giả bộ như không hề phát hiện, tự nhiên bắt chuyện với Tạ Chiêu: “Cô khỏe không?”

Tạ Chiêu gật đầu nói: “Khỏe lắm, khỏe lắm, cảm ơn cảnh sát Sở đến thăm tôi!”

“Đã quen biết lâu như vậy, còn khách sáo với tôi làm gì.” Sở Dật cười một tiếng, cố ý nói một câu như thế. Sắc mặt Lục Thừa Tư quả nhiên thay đổi, Sở Dật vẫn làm như không phát hiện, lại đi thăm bé con trong nôi: “Bé cưng đáng yêu quá, giống cô.”

“Đúng không ha ha ha, cảnh sát Sở chỉ biết nói lời thật lòng.”

Sở Dật không nhịn được cười, lại nói chuyện phiếm hai câu với cô rồi chuẩn bị rời đi: “Vậy hôm nay tôi đi trước, hôm nào trở lại thăm cô.”

“A?” Tạ Chiêu nhìn anh ta, “Anh đi nhanh vậy sao?”

Sở Dật còn chưa lên tiếng, Lục Thừa Tư đã trả lời giúp: “Công việc của đội trưởng Sở bận rộn như vậy, thời gian khẳng định gấp rút lắm.”

Lúc này Sở Dật mới nhìn về phía anh, hơi nhếch môi: “Hôm nay tôi ngược lại được nghỉ ngơi.”

Tạ Chiêu hỏi: “Vậy anh có chuyện gì hả?”

“Ừ.” Sở Dật gật đầu, nói với cô, “Tôi phải đi xem mắt.”

“Xem mắt?” Đường Hàm một bên ăn dưa kinh ngạc lặp lại từ này, “Cảnh sát Sở, anh cũng phải đi xem mắt ư?”

“Đúng vậy.” Sở Dật có mấy phần bất đắc dĩ thở dài, “Bố mẹ tôi ra nhiệm vụ bắt buộc, không hoàn thành có lẽ đuổi tôi ra khỏi sổ hộ khẩu mất.”

Đường Hàm cười nói: “Cảnh sát Sở cứ nói đùa, lấy điều kiện của anh khẳng định có rất nhiều cô gái thích anh, chỉ là ánh mắt anh cao quá, chướng mắt người khác thôi.”

“Tôi đâu có, bình thường đều là người khác chướng mắt tôi.”

“Khụ khụ.” Cố Chi Chi ở bên cạnh ho hai tiếng, lườm Đường Hàm một cái. Đường Hàm cũng lúng túng vội ho một tiếng, đang định nói lảng sang chuyện khác thì Sở Dật xua tay với bọn họ và nói: “Tôi đi trước, hẹn với người ta mười giờ, nếu tôi không đi thì không kịp mất.”

Sau khi anh ta đi rồi, Đường Hàm tò mò hỏi: “Các cậu nói xem mắt với đội trưởng Sở là người nào?”

Cố Chi Chi nói: “Làm sao mình biết được? Nhưng chắc hẳn cũng rất xinh đẹp.”

Thật ra Sở Dật cũng chưa từng thấy đối tượng hẹn hò bố mẹ mình sắp đặt cho mình, đối phương là cháu gái của hàng xóm của họ hàng của đồng nghiệp của mẹ anh ta, nghe nói đang làm việc ở đài truyền hình.

Bọn họ hẹn gặp mặt ở một quán cà phê gần bệnh viện trung tâm, sau khi Sở Dật đi vào thì nhìn quanh quán cà phê một vòng.

“Đội trưởng Sở, ở đây ở đây!” Triệu Thục Nghi ngồi vị trí gần cửa ra vào, nhìn thấy Sở Dật đi vào thì nhiệt tình vẫy tay với anh, “Tôi là Triệu Thục Nghi.”

Triệu Thục Nghi? Sở Dật khẽ nhướng mày, đúng là cái tên này, nhưng làm sao trông đối phương không giống như đến xem mắt với anh nhỉ?

“Đội trưởng Sở, anh qua đây ngồi đi.” Triệu Thục Nghi thấy anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại gọi anh một tiếng. Lúc này Sở Dật mới đi tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện Triệu Thục Nghi: “Phóng viên Triệu?”

“Đúng đúng, là tôi là tôi.” Triệu Thục Nghi cười hớn hở với anh, đẩy danh thiếp của mình tới, “Đây là danh thiếp của tôi.”

Sở Dật cầm lấy danh thiếp nhìn thoáng qua, phong viên chuyên mục “Điều tra chiều sâu” của đài truyền hình ABA, Triệu Thục Nghi. Anh dời mắt khỏi danh thiếp, nhìn người đối diện. Cô đeo túi xách laptop, trên bàn thậm chí đặt bút ghi âm, thấy thế nào cũng giống đến phỏng vấn hơn.

Sở Dật mỉm cười: “Phóng viên Triệu đây là, vừa phỏng vấn trở về?”

“A a a a.” Triệu Thục Nghi ra vẻ ngây thơ cười hai tiếng, hơi chột dạ nhìn Sở Dật, “Cho nên nói đội trưởng Sở không hổ là ánh sáng của đội cảnh sát, thật sự là cái gì cũng không chạy khỏi con mắt của anh.”

Sở Dật im lặng nhướn môi, cũng không tiếp tục vòng vèo với cô: “Nói đi, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”

Triệu Thục Nghi vẫn ngây thơ chân thành: “Cái kia, thật ra tôi vẫn luôn muốn phỏng vấn anh, trước đó tôi xin phỏng vấn với đội cảnh sát mấy lần, nhưng các anh đều không đồng ý, tôi nghe nói… Là đội trưởng Sở anh không muốn nhận phỏng vấn.”

“À.” Sở Dật gật đầu một cách hời hợt, “Cho nên cô tạo một âm mưu xem mắt thế này?”

“Không phải không phải, thật sự không phải.” Triệu Thục Nghi liên tục xua tay, “Đây không phải trùng hợp sao, cậu tôi cả ngày nghĩ giới thiệu đối tượng cho tôi, lúc đầu tôi cũng không đồng ý, thế nhưng tôi nhìn, a, đây không phải đội trưởng Sở sao? Cho nên tôi… Ha ha.”

Triệu Thục Nghi cũng cảm thấy mình làm việc này không chính cống lắm, nhưng cách chính quy cô đều đã dùng hết, Sở Dật vẫn không đồng ý nhận phỏng vấn, cô chỉ có thể ra hạ sách này.

Hơn nữa việc này thật sự không phải là cô tận lực sắp xếp, quả thực là trùng hợp.

“Tôi cảm thấy có lẽ đây chính là duyên phận của hai ta, anh nói đúng không đội trưởng Sở.” Triệu Thục Nghi ra vẻ tự nhiên vén tóc, cười với Sở Dật.

Sở Dật nhìn bút ghi âm trên bàn, cũng mỉm cười với cô: “Vậy phóng viên Triệu có từng nghĩ, cho dù tôi tới cũng sẽ không đồng ý nhận phỏng vấn không?”

“…” Triệu Thục Nghi mấp máy môi, nhìn anh nói, “Ôi, tôi cũng không có ý này, nếu không chúng ta trước tiên… xem mắt đứng đắn nhé?”

Vì hoàn thành phỏng vấn, cô thật sự hi sinh quá nhiều.

“Vậy trước hết chúng ta giới thiệu một chút tình huống của mình ha.” Triệu Thục Nghi cười híp mắt nói, “Đội trưởng Sở, anh nói trước đi.”

“…” Sở Dật im lặng giây lát, mở miệng nói, “Tôi tên Sở Dật, năm nay hai mươi chín tuổi, là cảnh sát hình sự.”

Triệu Thục Nghi gật đầu, thấy anh nói xong mấy câu này thì không nói tiếp, hơi sửng sốt: “Cái này xong rồi?”

“Xong rồi.”

“…” Triệu Thục Nghi nghiêng người về phía trước, “Không phải đội trưởng Sở, anh nói đơn giản quá rồi, anh nói kỹ hơn chút đi.”

Sở Dật nói: “Đội cảnh sát có kỷ luật, còn lại đều không tiện lộ ra.”

“…” Triệu Thục Nghi nói, “Vậy anh nói một chút khi đó vì sao anh muốn làm cảnh sát? Làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, chuyện khó quên nhất là gì? Có lúc nào từng nghĩ không muốn làm nữa không? Về sau thì kiên trì như thế nào?”

Sở Dật nghe cô nói, nở nụ cười: “Cô đang phỏng vấn à.”

Triệu Thục Nghi nói: “Thật hả? Tôi chỉ làm đối tượng hẹn hò, đang hiểu rõ tình huống cơ bản của anh thôi.”

Sở Dật nói: “Vậy phóng viên Triệu nói của mình trước đi, ban đầu nghĩ như thế nào lại muốn làm phóng viên? Nhiều năm như vậy có từng nghĩ muốn từ bỏ không?”

“…Anh cái này, là tôi hỏi trước, anh trả lời trước.”

Sở Dật nói: “Bố tôi là cảnh sát, cho nên từ nhỏ tôi đã muốn giống như ông ấy, làm một cảnh sát tốt.”

Triệu Thục Nghi truy vấn: “Cho nên anh chịu ảnh hưởng từ bố đúng không? Anh…”

“Dừng lại.” Sở Dật dựng ngón tay ra hiệu tạm dừng, “Hiện giờ đến lượt cô trả lời tôi, tại sao cô muốn làm phóng viên?”

Mặc dù Sở Dật không nhận phỏng vấn của Triệu Thục Nghi, nhưng anh vẫn nghe loáng thoáng về chuyên mục “Điều tra chiều sâu” này, bởi vì bọn họ thường xuyên vạch trần một vài thứ ở mặt tối, đắc tội không ít người, nghe nói còn bị uy hiếp tính mạng.

Triệu Thục Nghi nói: “Không khác anh mấy, tôi chịu ảnh hưởng từ cô giáo tôi, cô ấy là phóng viên rất giỏi. Được rồi đến lượt anh trả lời tôi, trong số những vụ án anh phá được, anh ấn tượng sâu nhất vụ án nào?”

Hai người cùng so chiêu, anh tới tôi đi nói chuyên trong quán cà phê nửa giờ. Mặc dù Sở Dật nói chuyện luôn nói một nửa giữ một nửa, nhưng so với không thể gặp mặt trước đây đã là một bước nhảy vọt về chất. Dù sao Triệu Thục Nghi vẫn rất hài lòng.

Trước khi đi, cô đưa ra yêu câu kết bạn Wechat với Sở Dật, bị Sở Dật từ chối: “Sao vậy, phóng viên Triệu còn muốn phỏng vấn tôi qua Wechat? Bình thường tôi đi làm không có thời gian trò chuyện Wechat.”

Triệu Thục Nghi nhìn anh hai giây, sau đó cất điện thoại di động: “Được thôi, tôi trở về nói với cậu, nói anh không hề phối hợp, ngay cả Wechat cũng không muốn cho tôi. Sau đó cậu tôi sẽ nói cho hàng xóm của cậu biết, hàng xóm sẽ nói cho họ hàng bà ấy, họ hàng sẽ nói cho mẹ anh biết.”

Sở Dật: “…”

Làm khó cô còn sắp xếp quan hệ này rõ ràng như thế.

Cuối cùng anh vẫn kết bạn Wechat với phóng viên Triệu. Sau khi đi ra quán cà phê, anh thuận mồm hỏi một câu: “Cô đi đâu vậy, tôi đưa cô đi.”

Triệu Thục Nghi nói: “Vậy được, tôi đến bệnh viện trung tâm, ở ngay gần đây thôi.”

Sở Dật ngước mắt nhìn cô: “Cô bị bệnh ư?”

“Không phải, là một người bạn của tôi vừa sinh con, tôi đến bệnh viện thăm cô ấy.”

“Bạn cô?”

“Đúng vậy.” Triệu Thục Nghi gật đầu, “Nói không chừng anh còn biết cô ấy đấy, lúc trước cô ấy xảy ra chuyện lớn, chính là cái kia, người trong cuộc sự kiện Hứa Quốc Hào.”

“…” Sở Dật im lặng một hồi lâu mới mở miệng, “Người bạn mà cô nói không phải là Tạ Chiêu chứ?”

“Đúng vậy, chính là cô ấy, quả là anh biết thật!”

“…” Sở Dật nói, “Tôi vừa đến bệnh viện thăm cô ấy về.”

Triệu Thục Nghi: “…”

Cái gì? Thì ra bọn họ không chỉ quen biết đơn giản như vậy?

Sở Dật nhìn cô, cười một tiếng: “Thế giới này thật đúng là nhỏ, cô nói sớm, chúng ta dứt khoát hẹn gặp ở bệnh viện là được rồi.”

“…Đúng vậy, ha ha.”

Nếu cô biết sớm, đã nhờ Tạ Chiêu hẹn phỏng vấn Sở Dật từ lâu rồi!

–HẾT–
Nhấn Mở Bình Luận