Trải qua đoạn thời gian chệch đường ray ngắn ngủi, sinh hoạt của Bối bác Nghệ một lần nữa quay về quỹ đạo cũ.
Anh một mình đi làm, một mình tan tầm, trở về nhà lúc nửa đêm cũng chỉ chạy ra cửa hàng tiện lợi 24h dưới tiểu khu mua một phần cơm ăn liền làm bữa tối.
Nhưng trở lại thói quen sinh hoạt trước đây, anh lại có cảm giác im ắng giống như nước chảy dưới đá mòn bình đạm mà nhàm chán.
Buổi tối hôm nay, Bối Bác Nghệ một mình lái xe đến nhà hàng Tây quen thuộc ăn tối, anh dừng xe dưới bãi đỗ ngầm, ngồi trong xe châm một điếu thuốc, bỗng nhiên anh nhìn thấy một đôi tình lữ đang ôm hôn thắm thiết qua cần gạt nước trước cửa xe.
Cuộc sống này chính là như vậy, luôn thích đùa giỡn những người độc thân, dù đi đến chỗ nào cũng chịu cùng một loại tổn thương.
Anh thật sự không muốn nhìn người khác tình tứ.
Nhưng người đàn ông kia đột nhiên xoay người, anh liền nhìn rõ anh ta là ai.
Trí nhớ của anh luôn rất tốt, theo định nghĩa của khoa học có thể gọi là "camera ghi nhớ ký ức", chỉ cần là đồ vật anh nhìn qua một lần, đại não sẽ giống một cái máy ảnh chụp lại lưu giữ trong đầu.
Cho nên anh có thể khẳng định người mà anh đang nhìn thấy ở trước mắt giống hệt với người trong ảnh chụp của Thôi Tuệ Lợi, bọn họ chính là một người, người này chính là Chu Nghị.
Mà người phụ nữ Chu Nghị đang ôm hôn lúc này lại không phải là Thôi Tuệ Lợi.
Người phụ nữ kia có dáng vẻ cao gầy, bọn họ đứng đó tình tứ rất lâu mới nắm tay rời đi.
Bối Bác Nghệ ngồi ngẩn người trong chốc lát
Anh không phải là người sẽ xử lý vấn đề theo cảm xúc, vì vậy lúc này anh đang yêu cầu bản thân phải lập ra một kế hoạch hoàn hảo.
Dựa vào "If điều kiện":
Nếu anh nói cho Thôi Tuệ Lợi chuyện này, Thôi Tuệ Lợi nhất định sẽ rất đau lòng.
Nếu anh không nói cho Thôi Tuệ Lợi chuyện này, như vậy Thôi Tuệ Lợi sẽ tiếp tục ở bên Chu Nghị, nhưng giấy không thể gói được lửa, vẫn sẽ có một ngày Thôi Tuệ Lợi phát hiện ra bí mật này, khi đó cô ấy sẽ càng đau lòng hơn hiện tại.
Xem xét sự nặng nhẹ giữa hai khả năng.
Bối Bác Nghệ quyết định gọi điện nói cho Thôi Tuệ Lợi.
Anh ấn số Thôi Tuệ Lợi, đầu dây bên kia vừa nhận điện thoại đã nói: "Ăn với tôi một bữa nhé".
"Bây giờ sao?" Trong điện thoại, Thôi Tuệ Lợi hoàn toàn không phát hiện ra chuyện gì bất thường, cô đang mải sơn móng tay, mười đầu ngón tay được sơn lên màu đỏ bắt mắt.
"Đúng vậy."
Thôi Tuệ Lợi kẹp điện thoại bên tai, tức giận nói: "Này, này, này, cậu làm ơn có thể đừng coi tôi giống người ăn không ngồi rồi như vậy được không, cậu đột nhiên gọi điện đến cũng không thèm hỏi xem tôi có thời gian hay không?"
"Cậu có thời gian không?"
"Có......"
Mười lăm phút sau, Thôi Tuệ Lợi xuất hiện trước mặt Bối Bác Nghệ.
Cô mặc một chiếc áo gió đen cùng đôi bốt màu vàng, cẳng chân được ôm sát khiến đôi chân càng thêm thon nhỏ.
Thôi Tuệ Lợi bắt chéo chân, ngồi xuống chỗ đối diện nhìn Bối Bác Nghệ, kỳ lạ hỏi: "Có chuyện gì vậy? Giọng cậu trong điện thoại không giống bình thường".
Bối Bác Nghệ nhìn Thôi Tuệ Lợi trong chốc lát, sau đó bình thản nói: "Không có."
Thôi Tuệ Lợi: "?"
Anh cúi đầu tránh đi ánh mắt của Thôi Tuệ Lợi, sau đó bình tĩnh mở thực đơn hỏi cô: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Thôi Tuệ Lợi: "Tôi ăn gì cũng được."
Bối Bác Nghệ nói: "Nhà hàng này có món thịt trâu chiên giòn ăn rất ngon".
Nhưng Thôi Tuệ Lợi ngồi bên kia nửa ngày cũng không trả lời lại.
Bối Bác Nghệ ngẩng đầu thấy cô đang nhìn thẳng về phía sau anh.
Cô đã thấy điều mà anh muốn, nhưng biểu tình của cô vẫn như cũ, thậm chí có chút bình tĩnh quá mức.
"Cậu......" Bối Bác Nghệ cố gắng tìm vài câu an ủi.
"Xin lỗi, tôi đi ra đây một chút". Thôi Tuệ Lợi ném khăn ăn lên bàn, tay bưng lấy ly rượu vang đỏ mỉm cười nhìn Bối Bác Nghệ.
Bối Bác Nghệ nhìn theo cô ấy, Thôi Tuệ Lợi đi đến trước bàn của Chu Nghị, không nói một lời dứt khoát hắt cả ly rượu lên mặt anh ta.
"Con mẹ nó!" cả người Chu Nghị nhảy dựng lên, thiếu chút nữa anh ta đã hất tung cả bàn ăn xuống đất.
Chu Nghị luống cuống tay chân lau sạch rượu trên mặt, đến khi nhìn thấy người hất rượu lên người mình là Thôi Tuệ Lợi cũng chỉ lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó anh ta tức giận mắng: "Thôi Tuệ Lợi, cô có bệnh à?"
Chu Nghị hung hăng lau sạch nước trên người, anh ta bị Thôi Tuệ Lợi làm cho xấu mặt trước đối tượng hẹn hò của mình.
"Cô dựa vào cái gì mà tỏ thái độ với tôi? Chúng ta vỗn dĩ chỉ là tìm hiểu qua lại, cũng không có quy định không được hẹn hò với người khác?". Anh ta vuốt mặt, sau đó nhìn thấy Bối Bác Nghệ một thân tây trang soái khí ngời ngợi phía sau Thôi Tuệ Lợi không khỏi cười lạnh một tiếng: "Cô có tư cách gì mà nói tôi? Không phải cô cũng đang hẹn hò với thằng đàn ông khác đấy sao, đồ phụ nữ lả lơi ong bướm".
Thôi Tuệ Lợi giơ tay đánh Chu Nghị một bạt tai, cô đánh mạnh đến mức lòng bàn tay cũng cảm thấy đau, "Chúng tôi chỉ là bạn".
"Bạn?". Chu Nghị xì một tiếng khinh miệt, anh ta lớn tiếng nói: "Tôi nghĩ hai người là bạn tình thì có".
"Anh..." Một bụng từ ngữ mắng chửi người của Thôi Tuệ Lợi còn chưa kịp nói ra, đầu của Chu Nghị đã bị ấn mạnh lên mặt bàn khiến đồ ăn rơi xuống lả tả. Bối Bác Nghệ đánh một quyền lên mặt Chu Nghị, người phụ nữ đi cùng anh ta thấy vậy vội hét ầm lên: "Đánh người rồi, đánh người rồi".
Thôi Tuệ Lợi kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ.
Bối Bác Nghệ bắt lấy tay cô, nói nhanh: "Chạy"
Thôi Tuệ Lợi kéo tay anh lại nói: "Từ từ, từ từ".
Cô tháo giày cao gót trên chân, sau đó kéo tay Bối Bác Nghệ cùng nhau chạy ra ngoài.
Phía sau bọn họ là khung cảnh hỗn loạn của phục vụ cùng thực khách trong nhà hàng.
Dường như có người kêu hai người họ dừng lại, nhưng bọn họ vẫn chạy về phía trước, một giây cũng không quay đầu nhìn lại.
Hai người chạy thẳng một đường đến hầm để xe.
"Chạy thoát rồi, chạy thoát rồi". Thôi Tuệ Lợi kêo lên.
Bối Bác Nghệ buông lỏng tay cô ra, hai tay cô chống trên đầu gối, eo cong hẳn xuống thở dốc không ngừng.
"Bọn họ sẽ không đuổi theo đâu đúng không". Thôi Tuệ Lợi hỏi.
Bối Bác Nghệ quay đầu nhìn lại phía sau, lắc đầu nói: "Không có".
Thôi Tuệ Lợi nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Cô bình ổn lại hơi thở, sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Ha ha...... Ha ha......"
Bối Bác Nghệ cảm thấy khó hiểu: "Cậu cười cái gì?"
Bị hiểu lầm, đầu đội nón xanh lại còn đánh nhau, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng thấy đây không phải là chuyện tốt.
"Không có gì......" Thôi Tuệ Lợi nhìn Bối Bác Nghệ, cười tủm tỉm hỏi: "Đây là lần đầu tiên cậu đánh nhau phải không?"
"Bối Bác Nghệ...... Đánh người? Ha ha ha, cậu có thể tưởng tượng được nếu thầy Từ mà biết được chuyện này sẽ có biểu tình gì không?"
Bối Bác Nghệ nhìn Thôi Tuệ Lợi cười.
Thôi Tuệ Lợi cuối cùng cũng cười đủ, cô duỗi eo đứng thẳng người.
"Tay của cậu......"
"Không sao hết." Bối Bác Nghệ nắm bàn tay lại, nhàn nhạt nói.
"Từ từ, hình như chỗ tôi có băng dán." Thôi Tuệ Lợi tìm kiếm trong túi, cuối cùng cũng tìm ra được một cái băng hình gấu nhỏ đưa cho Bối Bác Nghệ.
Bối Bác Nghệ nói một tiếng cảm ơn, đưa tay qua nhận lấy.
Bọn họ ngồi vào trong xe, Bối Bác Nghệ dán băng cá nhân hình gấu nhỏ lên tay, sau đó khởi động động cơ lái xe ra khỏi hầm gara.
Anh nhìn Thôi Tuệ Lợi qua kính chiếu hậu, không khỏi hỏi một câu: "Cậu có sao không?"
"Vẫn rất tốt". Thôi Tuệ Lợi bình thản trả lời.
Cô nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa kính, nhẹ nhàng nói: "Thành thật mà nói..."
"Cái gì?"
"Theo lý thuyết, đáng lẽ hiện tại tôi phải cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng giận dữ mới đúng, nhưng thực tế tôi vẫn cảm thấy rất bình thường".
Bối Bác Nghệ quay đầu nhìn Thôi Tuệ Lợi, cô tiếp tục nói: "Chính là...... vẫn cảm thấy rất tốt, không có nhiều thương tâm, cũng không có nhiều khổ sở, thậm chí, tôi còn cảm thấy thật nhẹ nhõm."
Cô không khỏi lẩm bẩm tự hỏi: "Có lẽ tôi không thích anh ta nhiều như vậy, nhưng điều này thật kỳ lạ, rõ ràng chúng tôi có rất nhiều điểm chung, chúng tôi thích xem cùng một thể loại điện ảnh, thích ăn cũng một loại đồ ăn, đáng lẽ giữa chúng tôi phải là rất phù hợp".
Bối Bác Nghệ đối với suy nghĩ của Thôi Tuệ Lợi không đưa ra bất kỳ lời đánh giá nào, anh cho cô một không gian riêng khiến cô tự mình đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Thời điểm xuống xe, Thôi Tuệ Lợi đi được vài bước bỗng nhiên quay lại.
Cô gõ cửa xe, ý bảo Bối Bác Nghệ hạ cửa kính xuống, cô nhìn Bối Bác Nghệ hỏi: "Cậu có thích "Gone" không?"
"Cái gì?"
"Là một bộ phim điện ảnh."
Bối Bác Nghệ nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Xin lỗi, tôi chưa xem qua."
"Nga." Thôi Tuệ Lợi đột nhiên có chút thất vọng, loại thất vọng rất khó định nghĩa, bản thân cô cũng không thể nói rõ, cô chỉ biết, cảm giác thất vọng lần này dường như nồng đậm hơn, thậm chí so với việc nhìn thấy Chu Nghị hẹn hò với một người phụ nữ khác còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
*
Sau khi về nhà, Thôi Tuệ Lợi đi thẳng vào phòng nằm lên giường.
Mẹ Thôi thấy vậy vội vã chạy vào hỏi: "Vì sao hôm nay người đưa con về lại là một người khác?"
Thôi Tuệ Lợi không có tâm trạng cãi nhau với mẹ Thôi, cô mệt mỏi nói: "Mẹ, không phải ngày nào mẹ cũng đứng canh ngoài ban công đấy chứ?"
Mẹ Thôi tức giận mắng: "Nếu không thì sao? Mẹ đã về hưu bao nhiêu năm rồi! Mỗi ngày còn có thể làm gì khác sao? Nhưng mà bạn học Thôi Tuệ Lợi, mẹ phải nhắc nhở con, trong chuyện tình cảm phải nghiêm túc một chút, không thể đặt chân trong chân ngoài đi lừa gạt tình cảm của đàn ông như vậy."
"Lừa gạt?" Thôi Áo Lợi không khỏi hét lớn: "Con lừa gạt được ai? Con còn bị người ta đội nón xanh ngược lên đầu đây."
"Ai?"
"Chính là người lần trước".
"A?" mẹ Thôi cảm khái: "Thật không ngờ tiểu tử kia nhìn qua tưởng thành thật mà lại làm chuyện đó, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong".
"Khụ, làm gì có ai sẽ dán bốn chữ "tôi là tra nam" to đùng lên mặt hả mẹ?" Thôi Tuệ Lợi làm nũng nói: "Mẹ, con thật mệt mỏi..."
"Được được được...." Mẹ Thôi quay người ra ngoài, trước khi đi không quên an ủi vài câu: "Vậy con nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa".
"Vâng". Thôi Tuệ Lợi chán nản lên tiếng.
Mẹ Thôi vừa đóng cửa, Thôi Tuệ Lợi liền trở mình nằm ngửa trên giường.
Cô nhìn lên trần nhà, đầu óc lúc này vô cùng thanh tỉnh không có một chút mộng mị.
Cánh tay đè lên vị trí trái tim mình không khỏi tự hỏi
Vì sao không có cảm giác?
Vì sao không thấy thương tâm?
Rốt cuộc là vì sao?
Bỗng nhiên di động vang lên, Thôi Tuệ Lợi một bên miên man suy nghĩ, một bên đọc tin nhắn của những đối tượng xem mắt gửi đến, cô từ chối tất cả, tin nhắn trả lời theo quy luật được gửi đến từng người xin lỗi, không thú vị, không có cảm giác, có cơ hội hẹn gặp lại. Những người xem mắt bị từ chối cũng dễ dàng đáp ứng, họ vẫn lễ phép nói có thể làm bạn bè, đều sống chung một thành phố, về sau có gì cần giúp đỡ có thể gọi...
Từ chối xong tất cả, Thôi Tuệ Lợi cảm thấy chút nghi hoặc, chẳng lẽ đây chính là cảm xúc trong thế giới của người trưởng thành sao?
Nhẹ nhõm mà rộng lượng, giống như có thể chấp nhận rất nhiều việc, rất nhiều người.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Thôi Tuệ Lợi mang theo cặp mắt gấu trúc đi tới công ty.
Đồng nghiệp A Hoa đưa cho cô một ly trà, thần bí nói: "Cô có ổn không? Không phải là bị thất tình đấy chứ?"
Thôi Tuệ Lợi xoa mặt, tinh thần uể oải đáp: "Vì sao cô biết? Tôi mới chia tay ngày hôm qua."
"Khụ." A Hoa ho nhẹ, hắng giọng nói: "Thời đại Internet, cái khác không biết nhưng tin tức truyền đi rất nhanh".
Sáng nay đi làm đồng nghiệp trong công ty ai cũng đến hỏi thăm khiến Thôi Tuệ Lợi không khỏi cảm thấy buồn bực, không phải chỉ là chia tay thôi sao? Cũng không phải đạt giải Nobel, có cần khoa trương đến vậy không?
Lại đến giữa trưa, Hứa Hân cũng gửi tin nhắn hỏi cô có phải đang thất tình hay không, cô lập tức hoảng sợ, nhắn lại cho Hứa Hân một cái biểu tượng cảm xúc khóc không ra nước mắt: "Vì sao đến cậu cũng biết chuyện này?"
Hứa Hân uyển chuyển trả lời thật ra mọi người ai cũng biết hết rồi, sau đó còn gửi cho Thôi Tuệ Lợi đoạn video quay lại cảnh đánh nhau ngày hôm qua ở nhà hàng.
Thôi Tuệ Lợi chăm chú xem đoạn video, trong lòng không khỏi cảm khái. Không ngờ thân thủ mình tốt như vậy! Động tác hất ly rượu vang kia cũng thật đẹp!
Thôi Tuệ Lợi sờ cằm đầy vẻ hài lòng.
Phía dưới video cũng có rất nhiều bình luận để lại, đa số cư dân mạng đều đang kêu gào
"Phát sóng trực tiếp cách làm thế nào để phản kích tra nam!"
"Vị tiểu tỷ tỷ này thật soái, một tay xé rách mặt tra nam, tuyệt vời!"
"Muốn gả muốn gả."
Thôi Tuệ Lợi đọc từng lời bình luận, cảm thấy bản thân mình thật có mặt mũi
Nhưng đọc đến đoạn sau, Thôi Tuệ Lợi đột nhiên phát hiện bọn họ nói muốn gả thì ra không phải để nói mình mà là muốn gả cho Bối Bác Nghệ!
Thôi Tuệ Lợi tức giận đến mức thở dốc, vì sao Bối Bác Nghệ có thể đoạt sự nổi bật của cô! Tuy rằng một quyền kia của anh đánh rất có lực, nhưng không phải ly rượu vang đỏ kia của cô mới là vừa chuẩn vừa ác nhất sao?
Thôi Tuệ Lợi không phục, cô nhanh chóng xem lại đoạn video kia.
Lần thứ hai xem lại, đến đoạn Chu Nghị giơ tay muốn đánh mình, Bối Bác Nghệ phản xạ có điều kiện đứng chắn trước người cô, sau đó đánh một quyền vào mũi Chu Nghị, toàn bộ động tác của anh đều là nước chảy mây trôi vô cùng liền mạch lưu loát.
Trái tim trong lồng ngực đập mạnh liên hồi, Thôi Tuệ Lợi vội vàng tắt đoạn video, trong lòng thầm mắng những người này đang bình luận linh tinh cái gì? Khiến cô suýt chút nữa đã mất tâm.
Thôi Tuệ Lợi tắt video, cô không muốn tiếp tục nghĩ về chuyện này, lúc này lãnh đạo gọi điện thoại tới kêu cô lên văn phòng một chuyến.
Thôi Tuệ Lợi vội vàng đi qua, vừa thấy cô bước vào cấp trên đã nói thẳng vấn đề: "Chúng ta đang thiếu một bài viết về tin tức nhạy cảm, vừa hay tin này của cô đang có độ hot, mau, kể cho tôi toàn bộ sự việc diễn ra thế nào!"
Thôi Tuệ Lợi: "......"
Sao lại giống đi lạc vào động bát quái thế này...
Cô kể lại đơn giản ngọn nguồn của sự việc, cấp trên nghe xong thở hắt ra một tiếng: "Khụ, không có gì mới mẻ cả, không đủ giật gân, không đủ cẩu huyết!"
Thôi Tuệ Lợi cười mỉa: "Chỉ là chuyện thường ngày, lấy đâu ra cẩu huyết..."
Cấp trên sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Chậc chậc chậc, nếu đúng như lời bọn họ nói, cô với Bối tổng có một chân với nhau vậy thì có chuyện để bàn rồi".
......
Đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể nói chân ra chân ngoài thoải mái như vậy!
Thôi Tuệ Lợi suýt sặc nước miếng, cô vội vàng xua tay "Không có không có."
Cấp trên lại nói: "Đúng rồi, bản thảo của cô phê duyệt xong rồi, cô đi hỏi Bối tổng xem còn vấn đề gì không"
"Được, không thành vấn đề." Thôi Tuệ Lợi làm một cái động tác ok.
Trước khi Thôi Tuệ Lợi rời đi, cấp trên vẫn không buông tha kéo người hỏi lại
"Thật không có?"
"Thật không có!"
Cấp trên không khỏi thở dài đầy tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, đến tên tiêu đề tôi cũng đã nghĩ cho hai người rồi"
Thôi Tuệ Lợi: "......"
*
Thôi Tuệ Lợi gửi lại bản thảo cho Bối Bác Nghệ xác nhận, anh rất nghiêm túc ngồi đọc lại một lần, sau đó chỉ ra cho cô mấy chi tiết cần chỉnh sửa.
Thôi Tuệ Lợi cảm thấy những thông tin kia rất có giá trị vì thể lập tức ngồi luôn ở quán cà phê sửa lại những điểm cần lưu ý.
Vội vã làm xong công việc, lúc này cô mới phát hiện sau khi chỉ điểm cho mình Bối Bác Nghệ còn gửi thêm một tin nhắn, anh hỏi cô có muốn đi xem phim không.
Thôi Tuệ Lợi sau khi từ chối hết tất cả những đối tượng xem mắt trở nên vô cùng rảnh rỗi, hơn nữa lần trước Bối Bác Nghệ ít nhiều còn giúp mình đánh nhau với người ta, tuy rằng cô rất lợi hại nhưng song quyền khó đọ lại bốn tay, một mình cô muốn đánh thắng hai người khẳng định vẫn phải ăn mệt không ít.
Thôi Tuệ Lợi sảng khoái đáp ứng, cô hỏi lại anh: "Cậu muốn xem phim gì".
Bối Bác Nghệ trả lời rất nhanh: "Bộ phim lần trước cậu nói"
"Gone"
"Được đó". Thôi Tuệ Lợi vui vẻ đáp lại: "Đây là bộ phim tôi thích xem nhất"
"Gone" là một bộ phim điện ảnh kinh dị.
Vì không còn bán vé xem tại rạp nên Thôi Tuệ Lợi liền đi thuê đĩa về chiếu tại nhà.
Cô bỏ đĩa vào máy chiếu, quay đầu nói với Bối Bác Nghệ: "Cái này thật sự rất khủng bố, cậu có xem được phim kinh dị không"
"Được." Bối Bác Nghệ nói.
Thôi Tuệ Lợi ngượng ngùng nói: "Tôi rất thích xem phim này nhưng lá gan lại đặc biệt nhỏ, ha ha ha, đến lúc đó tiếng của tôi có khi còn to hơn cả tiếng diễn viên trong phim".
Bối Bác Nghệ mỉm cười, bình tĩnh uống một ngụm nước.
Bộ phim bắt đầu chiếu.
Ban đầu Thôi Tuệ Lợi cùng Bối Bác Nghệ sóng vai ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, một bên xem phim một bên ăn khoai tây chiên trong bát lớn.
Nhưng xem được một lúc, tư thế của cô bắt đầu thay đổi, cô rụt cổ, dùng hai tay che kín mắt đến khoai tây để bên cạnh cũng không dám lấy ăn, "Tôi nói cho cậu biết, đoạn này, cảnh phim ở đoạn này vô cùng doạ người".
Trên màn hình ti vi, cuối hành lang u tối bỗng xuất hiện một đôi chị em song sinh còn đỏ hỏn, Thôi Tuệ Lợi bắt lấy tay Bối Bác Nghệ hét lên: "A a a a! Quá dọa người."
Cô kích động đến mức tay đổ đầy mồ hôi, nhưng khi nhìn sang Bối Bác Nghệ lại phát hiện anh vẫn bình tĩnh như cũ.
Cô cảm thấy không phục hỏi: "Bối Bác Nghệ, cậu không thấy sợ sao?"
Bối Bác Nghệ bình thản nói: "Trên phim chỉ là giả"
"Tôi biết là vậy", giọng Thôi Tuệ Lợi trở nên run rẩy: "Nhưng tôi vẫn thấy thật doạ người".
Bối Bác Nghệ dựa người trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, sau đó cánh tay giơ ra che kín đôi mắt đang nhắm chặt của cô.
Thôi Tuệ Lợi lập tức đỏ mặt: "Bối Bác Nghệ cậu làm vậy làm sao tôi xem phim được!"
Bối Bác Nghệ nhẹ nhàng nói: "Như vậy sẽ không sợ."
Sau khi xem xong bộ phim, Thôi Tuệ Lợi tiễn Bối Bác Nghệ ra về
Trước khi đi, cô ấy hỏi lại Bối Bác Nghệ: "Cậu thấy bộ phim thế nào?"
Bối Bác Nghệ không lập tức trả lời mà nghiêng đầu suy nghĩ.
Thôi Tuệ Lợi mỉm cười: "Không hay sao."
Bối Bác Nghệ lại nói: "Phim ảnh đều là giả."
"Ừ, tôi biết."
Thôi Tuệ Lợi dẫn Bối Bác Nghệ ra khỏi cửa, cô ấy vẫy tay chào tạm biệt anh, "Hẹn gặp lại"
Bối Bác Nghệ quay đầu, gật đầu nói: "Ừ, hẹn gặp lại".
Vừa đóng cửa, Thôi Tuệ Lợi liền cảm thấy thí nghiệm nhỏ giữa bọn họ dường như đã có kết quả.
Bọn họ căn bản không thích hợp, Bối Bác Nghệ thích sự yên tĩnh, anh thích câu cá, xem đồ cổ, nhưng không thích kêu lên ầm ĩ khi xem phim kinh dị; mà cô lại yêu thích sự náo nhiệt, bắt cô ngôi im một chỗ là điều không thể, mỗi ngày cô đều phải lăn lộn đến mức gà bay chó sủa mới thấy thoải mái.
Trong lòng cô quả thật đã có Bối Bác Nghệ, nhưng điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Năm nay cô đã 27 tuổi, đã không còn ở độ tuổi thiếu nữ 17 năm xưa nữa rồi.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.
"Mẹ?" Thôi Tuệ Lợi lê dép ra mở cửa, nói vọng ra "Mẹ, sao hôm nay mẹ về sớm vậy?"
Nhưng cửa vừa mở, cô kinh ngạc phát hiện người đứng ngoài lại là Bối Bác Nghệ.
"Cậu..." Thôi Tuệ Lợi kinh ngạc kêu lên: "Không phải cậu đi rồi sao?"
Cô vội nhón chân nhìn ra ngoài cửa, "Bên ngoài trời mưa sao?"
"Không phải." Bối Bác Nghệ lắc đầu.
"Vậy cậu có chuyện gì?" Thôi Tuệ Lợi khó hiểu hỏi.
Cô lại đoán: "Không phải là xe hỏng chứ?"
"Không phải."
Thôi Tuệ Lợi càng nói càng vội: "Vậy rốt cuộc là cậu bị làm sao."
"Anh không thích phim kinh dị". Bối Bác Nghệ đột nhiên nói.
Thôi Tuệ Lợi chần chờ nói, "Tôi biết mà..."
Bối Bác Nghệ lại nói tiếp: "Anh không thích leo núi, cũng không thích ăn lẩu cay".
Anh dừng lại thật lâu như đang suy nghĩ gì, "Những đồ vật em thích anh không hiểu cái nào, cũng không thể thích một thứ nào nhưng anh cảm thấy, anh có chút thích em".
"A?" Thôi Tuệ Lợi giống như bị người ta đập mạnh một cái vào đầu trở nên ngơ ngẩn.
Thích cô?
Anh ấy thích gì ở cô?
"Tuy anh không thích phim kinh dị, nhưng anh thích dáng vẻ của em lúc bị doạ sợ nhưng vẫn muốn tiếp tục xem; tuy rằng anh không thích đi leo núi, nhưng anh thích dáng vẻ của em hét lớn về phía mặt trời; tuy anh không thích ăn lẩu cay, nhưng anh thích dáng vẻ của em khi ăn đến cái mũi đỏ hồng. Anh không thích rất nhiều thứ, nhưng bởi vì em, anh trở nên thích hơn một chút..."
Thôi Tuệ Lợi bị những lời của anh làm cho ngẩn người, "Anh..."
Đầu óc cô chuyển động không ngừng, Bối Bác Nghệ đang muốn làm gì vậy?
Anh muốn thổ lộ với cô sao?
Anh đối với ai cũng dùng những lời như vậy để thổ lộ?
Này......
Này khó trách không theo đuổi được người ta!
Bối Bác Nghệ nhìn Thôi Tuệ Lợi, thấy cô chậm chạp không đáp lại, anh liền gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Hai tay anh cắm hờ vào túi quần, quay người nói: "Anh đi đây".
"Chờ một chút." Đến khi Bối Bác Nghệ đi xuống mấy bậc thang, Thôi Tuệ Lợi mới giật mình gọi anh lại.
Bối Bác Nghệ dừng bước chân.
Anh đứng cách cô mấy bậc thang nên thấp hơn Thôi Tuệ Lợi một cái đầu.
Thôi Tuệ Lợi từng bước đi đến, sau đó cô vòng tay qua ôm lấy anh.
"Bối Bác Nghệ". Thôi Tuệ Lợi nói: "Kỳ thật em cũng có một chút thích anh".
Cô lấy hết cam đảm nói ra lòng mình vậy mà đến một phản ứng Bối Bác Nghệ cũng không có.
Thôi Tuệ Lợi cảm thấy bất đắc dĩ, giọng nói hờn dỗi kêu lên: "Lúc này anh nên ôm lại em nha!"
"Xin lỗi......" Bối Bác Nghệ bừng tỉnh, vội vàng vòng tay ôm lại cô.
Động tác của anh vẫn còn câu nệ, cánh tay phía sau lúng túng không biết nên đặt ở nơi nào.
Anh chạm nhẹ vào lưng cô, sau đó đến bả vai, cuối cùng bàn tay ấm áp dừng lại quanh eo cô.
Thôi Tuệ Lợi buồn cười nhắm mắt lại, đem mặt dựa vào bả vai anh.
Thì ra trong sách viết đều là sự thật, được người mình thích ôm lấy thật thoải mái, cảm giác giống như ôm một con gấu lớn mềm mại, nhưng hương vị mang đến lại ngọt lịm như kẹo bông gòn...
"Nhưng mà", Thôi Tuệ Lợi đột nhiên nói: "Nếu về sau anh vẫn nói với em anh không thích ăn lẩu cay, hai chúng ta lập tức chia tay".
Bối Bác Nghệ: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có thích ăn lẩu cay không? Ha Ha
Người thích hợp nhất chưa chắc là người mình sẽ thích,
Người mình thích lại không nhất định sẽ có những sở thích tương đồng.
Đây là câu chuyện xưa về học thần Bối Bác Nghệ và mặt trời nhỏ Thôi Tuệ Lợi!!
Chúc các bạn vui vẻ!