Editor: Châu Anh + Beta: Amouriel
Ánh nắng của buổi sớm mai xuyên qua khe hở rèm cửa sổ dày đặc lặng lẽ len lỏi chiếu vào phòng, mang theo sức sống của mùa xuân ấm áp.
“Đinh” một tiếng, điện thoại khẽ vang lên, Tạ Linh Lăng đang nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt ra. Cô vẫn có chút mơ màng, lông mi dài rũ xuống.
Phòng ngủ nhỏ được trang trí theo phong cách ấm áp, với một chiếc giường lớn 1m8, gần cái cũi của trẻ em, trên chiếc tủ cạnh đầu giường cắm một bình hoa hướng dương rực rỡ.
Tạ Linh Lăng quay đầu, Vu Triều đang nằm bên cạnh cô, anh ấy còn chưa tỉnh dậy.
Vu Triều nằm ở giữa hai mẹ con, bên trái là vợ, bên phải là con trai, nghe giọng anh nói, hiện tại đúng là đang hưởng thụ. Anh thường ôm con trai thì thầm nói: “Tiểu Trạc mau lớn lên nào, con với bố cùng nhau bảo vệ mẹ được không nào?”
Vu Tử Trạc làm sao nghe hiểu được lời bố nói, phần lớn thời gian bé đều dùng móng vuốt nhỏ của mình giơ lên cào mấy cái vào mặt bố.
Vu Tử Trạc mới sáu tháng tuổi, là lúc tra tấn người khác nhất, nhưng chỉ cần Vu Triều ở nhà, việc chăm sóc con cái đều là anh làm.
Hai giờ sáng Vu Triều rửa mông cho đứa nhỏ rồi thay tã, xong thì pha sữa bột cho con uống, lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, trong khi đó Tạ Linh Lăng đang ngủ say.
Không hiểu sao đêm qua Vu Tử Trạc rất ồn ào, Vu Triều ôm bé con vào phòng khách nghiêm túc dỗ hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu nhóc này cũng ngủ, bởi vì quá mệt nên ngủ gục trên vai Vu Triều.
Có lẽ tối hôm qua lăn qua lăn lại quá muộn, Vu Triều lúc này ngủ rất say. Anh vẫn để tóc ngắn, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, ánh mắt tuy rằng đang nhắm chặt, nhưng lông mi rất dài.
Dáng vẻ Vu Triều ngủ có vẻ không được dễ gần, đôi môi mím lại, khuôn mặt trương dương nhìn có chút người lạ không đến gần. Không mặc quần áo vào, chăn trên người cũng mới dựng lên một chút, lộ ra đường cong đẹp đẽ ở cổ, yết hầu nhô lên, còn có bờ vai rộng lớn.
Cứ như vậy Tạ Linh Lăng nằm nghiêng người nhìn chằm chằm Vu Triều một hồi lâu, như thể nhìn bao lâu cũng nhìn không đủ.
Nhiều người nói rằng hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, và con cái là ngòi nổ giữa các cặp vợ chồng. Nhưng đối với Tạ Linh Lăng mà nói, cuộc hôn nhân này làm cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Vu Triều là nơi trú ẩn an toàn của cô, cũng là nơi nương tựa của cô.
Dưới ánh mắt không hề giữ lại của Tạ Linh Lăng nhìn chăm chú, Vu Triều như có thần giao cách cảm mở mắt ra. Cánh tay cường tráng của anh ôm lấy Tạ Linh Lăng, cả người còn có chút mệt mỏi, nhưng theo bản năng dùng môi dán lên trán cô, thấp giọng nói nhỏ: “Mấy giờ rồi em?”
“Hơn bảy giờ rồi”
Hôm nay Vu Triều không có ca làm việc, có thể ngủ một giấc, Tạ Linh Lăng thúc giục anh ngủ thêm một lát nữa.
Vu Triều nhắm mắt lại, lòng bàn tay đặt vào eo Tạ Linh Lăng, tự nhiên đẩy vạt áo của cô ra. Trong suốt thời gian mang thai, bụng của Tạ Linh Lăng cũng to hơn một chút, không hề thấy tăng cân.
Anh mở mắt ra, đôi đồng tử đen láy khóa chặt trên người Tạ Linh Lăng, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, sau đó anh bế cô đi đến phòng bên cạnh.
Tạ Linh Lăng dở khóc dở cười từ chối: “Bé cưng còn đang ngủ đấy anh!”
Vu Triều cười đắc ý: “Không phải đang tranh thủ đứa con đi ngủ sao?’
Lúc trở về phòng ngủ, Vu Tử Trạc đang nằm trên giường đang chớp chớp mắt to nhìn Vu Triều và Tạ Linh Lăng.
Thằng nhóc giờ cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết nhìn bố đang ôm mẹ. Không khóc, cũng không ồn ào, rất ngoan.
Trên gò má Tạ Linh Lăng đỏ bừng, thúc giục Vu Triều: “Em đã nói đứa nhỏ đã tỉnh rồi mà, mau thả em xuống đi’’
Vu Triều đặt Tạ Linh Lăng lên giường, không vội để ý với thằng nhóc kia, anh cúi đầu hôn lên má vợ yêu: “Vậy em ngủ thêm một lát nữa đi, anh ôm Tiểu Trạc Nhi đi ra ngoài.”
Tạ Linh Lăng không biết Vu Triều lấy đâu ra nhiều tinh thần như vậy, vừa rồi đã giày vò cô, ngược lại tinh thần anh rất sảng khoái.
Cô trở mình và tiếp tục ngủ tiếp.
“Đinh” một tiếng, điện thoại phát ra âm thanh rất nhỏ, Tạ Linh Lăng nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt ra. Cô theo bản năng nhìn quanh phòng, sau đó vội vàng đứng dậy đi đến phòng khách
Có người đang ở trong phòng khách nghe được động tĩnh, nhìn về phía Tạ Linh Lăng chào: “Mẹ, mẹ tỉnh dậy rồi ạ!”.
Vu Tử Trạc đã 10 tuổi hiểu chuyện hơn so với các bạn cùng trang lứa, cậu lắc lắc trứng luộc trên tay mình: “Con tự chuẩn bị bữa sáng, lát nữa con ăn xong sẽ đi học, mẹ ngủ thêm một chút nữa đi ạ, không cần để ý đến con”.
Tạ Linh Lăng gật đầu, ngẩn ra một hồi lâu trên mặt mang theo nụ cười buồn bã như mất.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng những quá khứ ngọt ngào đó, đã từng xảy ra một cách như thật.
Là một giấc mơ thôi, nhưng đó là sự thật cô phải chấp nhận.