Lọc Truyện


Sự việc Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà bỗng nhiên có một đứa con chưa giấu được ba ngày đã bị bại lộ, hiện tại xung quanh chiếc nôi đứa bé đang có mười cặp mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé.
Tiểu Ái Nhi ôm Nhậm Phi, hết lời tán thưởng.
"Nhậm Phi anh nhìn xem, là con trai đó...đứa bé này là con trai đó.

Tuy là một bên mắt không thấy được nhưng vẫn rất đáng yêu có phải không?"
Nhậm Phi ở bên cạnh mỉm cười chưa kịp đáp đã có một giọng nói khác chen vào.
"Con trai, muốn bao nhiêu tiền...ông cố đều sẽ cho con"
"Ba à, thằng bé còn nhỏ lắm...chưa thể dùng tiền được đâu"
"Cháu ngoan của bà, mau tỉnh dậy cho bà nội ôm một cái nào"
Rõ ràng Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà sẽ không thể có con chung với nhau, hiện tại sự xuất hiện của đứa bé này cũng xem như là may mắn đi.


Dù Sở Khiết thiếu hụt một chút cũng được, chẳng phải con dâu nhà này cũng thế sao? Cho nên bọn họ đều rất tự nhiên chấp thuận đứa bé.
Bạch Dương Vĩ ngồi trên sofa, đang đút súp cho Sở Hoà ăn sáng.

Đôi mày hắn nhíu chặt lại đáp.
"Mọi người có thể để yên cho thằng bé ngủ được không? Khó khăn lắm nó mới ngủ được một chút, nếu tỉnh dậy sẽ lại đòi Sở Hoà mất"
Sở Khiết không hiểu vì sao rất thích Sở Hoà, mỗi lần tỉnh dậy đều quấy khóc.

Nhưng chỉ cần được Sở Hoà ôm trong lòng đứa bé chắc chắn sẽ rất ngoan, thậm chí mặc dù Sở Hoà không nhìn thấy gì nhưng bé con vẫn rất hay cười với cậu.
Cả đêm Sở Hoà đều phải ôm bé con ngủ, mỗi lần Sở Khiết khóc đêm thì Sở Hoà cũng tỉnh giấc, mặc dù đã có thím Hoa phụ giúp chăm sóc nhưng đứa bé vẫn chỉ thích mỗi mình Sở Hoà.
Bây giờ tranh thủ lúc bé con ngủ, Bạch Dương Vĩ cho Sở Hoà ăn sáng, uống thuốc còn giúp cậu mát xa cơ thể.
Mãi mới có một giây phút bình yên, vậy mà đám người này từ đâu kéo đến.

Liên tục cố tình chọc cho thằng bé tỉnh giấc.
Bạch Dương Vĩ bất lực nhắc nhở, vậy mà Thái Tuế Vân lại đáp.
"Thằng bé dậy thì chúng ta sẽ ôm nó, có ảnh hưởng gì đến vợ của con đâu? Làm sao lại khó chịu phải không cháu trai của bà?"
Bạch Dương Vĩ thở dài bất lực không đáp.

Rõ ràng khi trước bọn họ không thể hoà thuận với nhau một cách tự nhiên như vậy, nhưng mà hiện tại lại chỉ vì một đứa bé mà trở thành gia đình.

Xem ra cũng là một điều tốt.

Sở Hoà càng lúc càng cười nhiều hơn, hắn xem như được an ủi một chút.
Qua hơn mười phút cố gắng, cuối cùng đứa bé cũng bị sự ồn ào quấy rối.

Tiếng khóc oa oa vang lên, âm thanh tranh nhau đòi bế của từng người cứ vọng vào tai của Sở Hoà.
"Ai cha, lại đây bà nội ôm một cái nào"
"Không được! Con là con dâu, ta là ông cố của nó.

Ta là lớn nhất, để ta ôm nó"
"Ông à! Con sắp được làm mẹ rồi, ông cho con ôm thử để tập làm quen trước đi"
"Không được! Con sau này tự mà ôm con của mình đi, đâu là cháu của ông!?"
Âm thanh tranh giành vang lên, khoảnh khắc đó Bạch Dương Vĩ đã thấy Sở Hoà rất vui vẻ.
"Chậc! Em nhìn xem, Sở Khiết giành được nhiều tình yêu thương như vậy ngoài anh ra, sau này còn ai thương em nữa?"
Bạch Dương Vĩ gối đầu lên vai Sở Hoà ngán ngẫm thở dài một hơi.
"Ha ha..."
"Này...em cười cái gì hả?"
Bạch Dương Vĩ ngồi thẳng người dậy, có chút không cảm lòng hỏi.

Sở Hoà nhận ra thời gian qua, cậu đã có một cuộc sống viên mãn rồi.
Dẫu cho sau này không thấy ánh sáng nữa cũng được, cậu vẫn sẽ có Dương Vĩ, cậu vẫn sẽ có bé con là gia đình.
Sau này cậu không cần đi ngủ để mơ những giấc mơ đó nữa.

Vì hiện tại cậu đã có đủ.

Sở Hoà quay sang đối mặt với Dương Vĩ, nhẹ nhàng làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Em không cần ai thương em nữa, chỉ cần mình anh là đủ"
Ngôn ngữ kia vừa làm ra, Bạch Dương Vĩ đã mỉm cười rạng rỡ.

Hắn hôn lên má cậu, khẽ thì thầm.
"Anh yêu em"
Sở Hoà dựa trên vai Bạch Dương Vĩ.

Cùng hắn cảm nhận âm thanh hạnh phúc.
"Oái! Sở Khiết, không mang tã sao? Sao lại tè dầm lên người ông cố"
"Ha ha...!may là con để cha ẵm trước nếu không hỏng mất bộ váy con mới mua"
Gần mười năm chờ đợi, hạnh phúc cuối cùng cũng được đền đáp.

Dù cho sau này không thấy ánh sáng của mặt trời cũng được, chí ít ra Sở Hoà đã có ánh sáng riêng của cuộc đời mình.
———Chính Thức Hoàn Văn——-
Kết thúc chính truyện, còn phiên ngoại nha chị em.


Nhấn Mở Bình Luận