Lọc Truyện

Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Khi hai người tỉnh lại thì trời đã sáng trưng.

Giang Tứ vừa động, Hoa Tiêu ở bên mép giường lập tức phát hiện Giang Tứ tỉnh, nó đứng thẳng thân thể, chống ở bên mép giường, kích động chờ được cho ăn, nó vẫn còn nhớ Giang Giang nói hôm nay sẽ có thêm cơm, bây giờ Giang Giang tỉnh lại rồi, bữa tiệc lớn đang ở ngay trước mắt thôi.

Giang Tứ sức sống tràn đầy bò dậy, muốn kiểm tra ba lô, xem xem ba khối Linh Nguyên to như vậy có còn ở đó không, Giang Tứ quên mất bàn tay mình vẫn còn đang nắm chặt, nửa chừng đã ngã nhào vào người đàn ông, cái ót đụng phải cằm của hắn, người đàn ông bị đập trúng kêu lên một tiếng.

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ nhấc chiếc ba lô nặng đang đè lên mình xuống, lật cơ thể qua xem cằm của người đàn ông sao rồi, "Xin lỗi anh xin lỗi anh, có bị đập hư không......"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Tứ lăn lộn thở hồng hộc, hơi thể ấm áp phà vào cổ người đàn ông, hai tay sờ tới sờ lui trên chiếc cằm gọn gàng của hắn, ánh mắt của người đàn ông càng thêm thâm trầm.

Hoa Tiêu: "Ẳng ẳng ẳng ~"

Nhanh lên nhanh lên, thêm cơm thêm cơm nào!

Bạc Hoài nắm lấy bàn tay đang sờ loạng của cậu, nhắm mắt, rồi mở miệng vô cùng áp lực, "Giang Tứ, em có biết đàn ông không thích nhất là tán tỉnh vào buổi sáng không?"

Giang Tứ sửng sốt, chờ đến khi phản ứng lại điều Bạc Hoài đang nói, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng, ánh mặt cậu né tránh không dám nhìn vào mắt người đàn ông, "Em, em không biết, em chỉ muốn xem cằm anh......"

Hoa Tiêu nghiêng đầu nhìn Giang Giang cứ nằm trên người người ta không chịu đứng dậy, sốt ruột kêu ẳng ẳng.

Tình huống này của bọn họ, chính là hai người cùng chung chăn gối, người hắn thích không những nhào vào vòng tay hắn mà còn sờ tới sờ lui, đốt lửa khắp nơi mà không hề hay biết, Bạc Hoài đau khổ nhẫn nại, "Em đứng lên trước đi......"

Giang Tứ vội vàng ngồi dậy muốn đứng lên, đột nhiên trên lưng nặng trĩu, thân thể cậu mới vừa chống đỡ được lại ngã xuống, Giang Tứ trừng mắt, Bạc Hoài cũng ngây ngẩn cả người, một cú ngã này, môi Giang Tứ đã chạm vào cằm của Bạc Hoài.

Giang Tứ: "......"

Bạc Hoài: "......"

Giang Tứ hoảng loạn đến nói năng lộn xộn, "Em em em không cố ý không cố ý......"

Cơ thể mới vừa được nâng lên lại ngã xuống nữa, đầu tiên là dán lên khóe miệng Bạc Hoài, sau đó là đôi môi mềm mại......

Hoa Tiêu hoàn toàn bị ngó lơ quyết định tự mình nhắc nhở Giang Giang thêm cơm, ngày nào nó cũng chỉ được ăn ít nhất, vất vả lắm mới chờ được một bữa ăn thêm, Giang Giang vậy mà vẫn cứ còn rên rỉ không chịu rời khỏi giường, chân Hoa Tiêu ngắn vóc dáng lại lùn, mỗi lần muốn lao lên giường là phải lui về phía sau, lao tới, nhảy lấy đà, lên giường!

Cú nhảy này quá mức chính xác, trực tiếp đánh trúng lưng của Giang Giang, Giang Giang sao mà chậm chạp thế, còn không nhanh chóng đứng dậy thêm cơm nữa, Hoa Tiêu giẫm lên lưng và vai Giang Tứ nhảy nhót lung tung, mỗi lần Giang Tứ cố gắng đứng lên thì đều bị giẫm xuống.

Giường rất mềm, nó phập phồng theo từng cú nhảy lên nhảy xuống của Hoa Tiêu, tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, môi Giang Tứ áp vào môi Bạc Hoài căn bản không thể đứng dậy, cậu đã choáng váng, cả người cứng đờ, hoàn toàn không thở được!

Bàn tay nóng hôi hổi ôm lấy gáy Giang Tứ, người đàn ông chủ động ngậm lấy môi cậu, ôm hôn nhẹ nhàng, ý đồ trấn an cậu, giúp cho cậu thả lỏng, nhưng Giang Tứ cảm thấy mình không thể thả lỏng nổi, toàn thân cậu như sắp nổ tung, môi răng cậu bị mở ra, một nụ hôn nhẹ biến thành một nụ hôn sâu thấm ướt, thần kinh Giang Tứ hoàn toàn nổ tung, trước mắt chỉ còn một mảnh tuyết trắng, đại não hoàn toàn trống rỗng, cậu rùng mình mềm oặt ngã vào lòng người đàn ông......

"Thở đi......" Giọng nói trầm thấp cuốn lấy màng tai cậu, lúc này Giang Tứ mới ý thức được cảm giác hít thở không thông này của cậu là từ đâu mà đến, cậu đột nhiên hít khí, không khí mới mẻ tiếng vào yết hầu, khiến cậu sặc đến mức ho khan kịch liệt, Bạc Hoài vỗ nhẹ cho cậu thuận khí.

Giang Tứ ho đến mức nước mắt lưng tròng, cậu không ngừng thở dốc, nhìn người đàn ông đang chống ở trên mình, Giang Tứ có chút không nghĩ ra sao mình lại nằm ở trên giường chứ, rõ ràng là cậu nằm trên người Bạc Hoài mà......

Đầu óc trống rỗng của cậu dần dần khôi phục lại công năng, đôi mắt mê ly dần trở nên rõ ràng, nhớ tới bọn họ đang làm gì, cậu bất giác che miệng mình lại, mặt đỏ như sắp thiêu cháy, "Anh anh anh...... Em em em......"

"Ẳng ẳng ẳng áu áu ~~" Hoa Tiêu mấy lần muốn nhào lên lại bị cánh tay của Bạc Hoài ngăn cản.

Bạc Hoài điều chỉnh lại hô hấp rồi nói: "Xin lỗi em, tôi không nhịn được......"

Hắn thật sự không thể nhịn được, người mà hắn nhung nhớ bao lâu nay đột nhiên hôn hắn, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế.

Vừa mới tỉnh lại đã kích thích như vậy, tư duy của Giang Tứ có hơi bế tắc, trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn là hôn với hôn, tại sao lại phải xin lỗi chứ? Chẳng lẽ là không thích sao? Cậu bỗng nhiên nhớ tới lời mà Lộ Nguyên Minh nói, có thích hay không thử một chút sẽ biết, vì thế đầu óc cậu nóng lên, ngồi dậy áp môi mình vào môi người đàn ông.

Hô hấp Bạc Hoài dừng lại, "Em......"

Giang Tứ cảm giác chỉ cần mấy tia lửa nữa thôi là có thể đốt cháy cậu, ngón tay cậu móc móc ga trải giường, cố gắng để bản thân không lùi bước, "Thích không?"

Hô hấp vừa mới ổn định lại trở nên trầm trọng, hắn xin lỗi, không phải là bởi vì không thích, mà là lo lắng Giang Tứ không thích, lo lắng Giang Tứ cảm thấy oan ức, dù sao thì cũng không phải là Giang Tứ cố ý hôn hắn, đó là ngoài ý muốn, hắn chỉ là lợi dụng tình thế mà thôi......

Bạc Hoài kìm nén nói: "Em có biết mình đang làm gì không?"

Giang Tứ đỏ mặt, ánh mắt không tránh không né, đầu óc vang lên ầm ầm vì quá căng thẳng, "Biết, em muốn, em muốn kiểm tra xem anh có thích không......"

Người đàn ông trực tiếp hôn lên, dán chặt vào đôi môi cậu, nụ hôn lần này càng cuồng nhiệt, càng mất khống chế hơn cả lần trước......

Hoa Tiêu lao về phía trước, cuối cùng lần này nó không bị ngăn cản rồi, nó cắn một ngụm vào áo người đàn ông, liều mạng kéo ra, Giang Giang bị người ta đè xuống giường, ở trong mắt Hoa Tiêu, Giang Giang có thể đè người khác, người khác mà đè Giang Giang thì chính là đang bắt nạt Giang Giang, Hoa Tiêu vừa kéo túm áo về phía sau, vừa ý bảo Thiên Lang và Nhất Điểm Hồng ở bên mép giường cũng đến hỗ trợ.

Thiên Lang ngồi xổm bên mép giường, móng vuốt nó giật giật, nó không cảm giác được nguy hiểm, cũng không nghe thấy chủ nhân ra lệnh, cho nên nó chỉ lo canh giữ ở bên mép giường.

Nhất Điểm Hồng ngốc đầu ngốc não, vẫn cứ nghiêng đầu nhìn bọn họ, đối với việc chủ nhân bị bắt nạt không hề có chút phản ứng nào.

Hoa Tiêu hận sắt không thành thép, nó gâu một tiếng cắn vào tay người đàn ông, cắn quần áo không được, vậy thì cắn tay hắn ta đi!

Bạc Hoài gắt gao ôm lấy người không buông tay, rồi nụ hôn sâu lại chuyển thành nụ hôn nhẹ, hắn hôn từng chút vào đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cậu, hô hấp nặng nề, "Thích, sao có thể không thích, là rất thích, thích đến mức cẩn thận, thích đến nỗi tôi phải chờ đợi em hiểu ý nghĩa của thích......"

Giang Tứ rất vui, kiểm tra quả nhiên hữu dụng mà, anh Lộ không có lừa cậu!

Cậu giơ hai tay lên, muốn ôm lấy người đàn ông, nhưng cuối cùng lại ôm trúng một con chó...... Giang Tứ nghiêng đầu thì thấy một con chó đang cắn vào tay Bạc Hoài!

"Cái...... Đệt!" Giang Tứ sợ đến mức tỉnh táo, "Hoa Tiêu! Mau nhả ra coi! Mày cắn anh ấy làm gì?!"

Vẻ mặt Hoa Tiêu mờ mịt, thấy Giang Giang không có việc gì, nó lập tức nhả ra, kích động nhào về phía Giang Tứ, "Áu áu áu ẳng ẳng ~~"

Giang Tứ ngồi dậy, không rảnh để ý tới Hoa Tiêu đang nhào về phía mình, cậu nắm cánh tay của Bạc Hoài kiểm tra, ống tay áo vừa được xắm lên, trên cánh tay Bạc Hoài đã có bốn cái lỗ sâu, đã bị chảy máu!

Giang Tứ đau lòng không thôi, "Anh bị ngốc à? Bị nó cắn mà không biết đau là gì sao?"

Mắt Bạc Hoài ngậm đầy ý cười, "Không đau, nếu có thể biết tâm ý của em sớm một chút, cắn thêm mấy nhát cũng không vấn đề gì cả."

Giang Tứ: "......"

Giang Tứ nhìn một người một chó này, không biết nên cười hay nên tức giận, cậu tức phì phò đi lấy hộp y tế, cũng may Hoa Tiêu không có cơ thể thật, nếu không bị cắn một phát như thế này phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Dù sao thì cậu cũng không qua loa, sau khi khử trùng cẩn thận rồi mới băng bó, mà Hoa Tiêu thì vẫn luôn nhảy nhót ở trên giường.

Hoa Tiêu: "Gâu gâu gâu áu ~~"

Thêm cơm thêm cơm, nhanh lên nhanh lên!

Giang Tứ tức giận: "Mày cắn bạn trai mới ra lò của tao, vậy mà còn muốn thêm cơm à? Không có đồ ăn thêm cho mày đâu!"

Hoa Tiêu: "......"

Hoa Tiêu không thể tin nổi!

Hoa Tiêu sét đánh giữa trời quang!

Hoa Tiêu không thể cử động được nữa, nước mắt lưng tròng, ngay cả đôi tai cũng cụp xuống.

Bạc Hoài thì được danh xưng "Bạn trai" này vui vẻ không thôi, nhịn không được thò lại gần hôn cậu, cánh tay còn hoàn hảo vòng qua sau lưng, lòng bàn tay ngưng tụ lại thành một quả cầu linh tử nồng đậm, ném về phía Hoa Tiêu, đôi tai đang cụp xuống của Hoa Tiêu lập tức dựng thẳng lên, lo rằng sẽ bị Giang Giang phát hiện, nó không dám động.

Bạc Hoài thuận thế ôm người vào lòng, Hoa Tiêu nhìn chuẩn thời cơ, mãnh hổ chụp mồi, ngậm lấy khối linh tử còn to hơn cả đầu nó rồi quay người bỏ chạy.

Giang Tứ bị hôn đến mức mặt đỏ tai hồng, choáng váng nhớ tới trong tay vẫn đang nắm một miếng băng gạc, "Đừng nhúc nhích, băng vết thương lại cái đã......"

Điện thoại của Bạc Hoài để trên tủ đầu giường đổ chuông, băng bó vết thương là việc nhỏ, cuộc gọi từ điện thoại của hắn rất có thể là việc lớn, Bạc Hoài không thể không buông cậu ra, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, "Tôi đi nghe điện thoại cái đã."

Giang Tứ dùng tốc độ nhanh nhất quấn xong lớp băng vải, lúc này mới để cho hắn đi nghe điện thoại.

Giang Tứ cất hộp y tế đi, nhớ lại chuyện hai người không hề biết xấu hổ lăn lộn đến bây giờ, cậu ngượng đến mức bốc khói, cậu đặt hộp y tế sang bên cạnh, sờ sờ Linh Nguyên để cho bản thân bình tĩnh lại.

Hiện tại giá trị tinh thần của cậu đang ở mức tối đa, chính là lúc thích hợp để nâng cao giá trị tinh thần sơ khai, cậu để chân trần chạy ra phòng khách, Bạc Hoài đang ở phòng khách nói chuyện điện thoại, khi nhìn thấy cậu đi chân trần chạy ra thì ra hiệu cậu mang dép vào, thời tiết chuyển lạnh, cho dù cơ thể bọn họ đặc biệt thì cũng không thể không yêu quý bản thân như vậy.

Giang Tứ mỉm cười với hắn, cầm lấy chiếc hộp trên bàn chạy về phòng ngủ.

Bạc Hoài không nói nhiều lắm, suốt cuộc điện thoại hầu như là bên đầu dây kia nói chuyện, sau một lúc lâu mới có tiếng trả lời.

Giang Tứ nghe được hắn nói, "Tạm thời tôi muốn ở lại Thanh thị......"

Sau đó lại im lặng một lúc, cậu nghe Bạc Hoài nói: "Tôi biết, tôi sẽ cân nhắc......"

Bạc Hoài cúp máy, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Giang Tứ đang hấp thu Linh Nguyên, hắn cũng không quấy rầy mà trở lại phòng khách, ánh mắt đối diện với Hoa Tiêu vừa ăn quả cầu linh tử xong.

Hoa Tiêu nhe răng nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nó là con chó rất mang thù, nó vẫn không quên chính là vì người này mà Giang Giang hung dữ với nó, thậm chí còn hủy phần cơm thêm của nó, cho dù người này có bổ sung cho nó một quả cầu linh tử thì cũng không được, trừ phi...... Trừ phi phải cho nó thêm thiệt nhiều quả cầu linh tử nữa, nó mới cân nhắc đến việc tha thứ cho hắn.

Bạc Hoài bị phản ứng của Hoa Tiêu chọc cười, hắn ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ đầu Hoa Tiêu, Hoa Tiêu tiếp tục nhe răng, vô cùng không dễ chọc.

Bạc Hoài liếc nhìn cửa phòng ngủ, hạ giọng nói: "Làm tốt lắm, sau này mong được mày giúp đỡ nhiều hơn, quả cầu linh tử có rất nhiều, thế nhưng phải giữ bí mật, không được nói cho Giang Tiểu Tứ, nếu như nói ra thì phần cơm thêm của mày không còn nữa đâu, có hiểu không?"

Hoa Tiêu nhe răng, lần này còn hung dữ hơn cả lần trước, trước đó là muốn hù dọa Bạc Hoài, lần này là thật sự muốn cắn người.

Bạc Hoài nhận thấy được lổ hổng trong lời nói của mình, hắn bổ sung: "Giúp đỡ một việc nhỏ thôi, tao sẽ không thương tổn em ấy, tao bảo đảm."

Hoa Tiêu cẩn thận suy nghĩ, hình như ngoại trừ lần này, cái con người này đè Giang Giang ở trên giường, thì những thời điểm khác quả thực không hề làm tổn thương Giang Giang.

Hoa Tiêu do dự nhìn móng vuốt của mình, nó cảm thấy một móng vuốt thôi thì chưa đủ, nó ngồi dưới đất, dựng thẳng hai chân trước lên trước mặt Bạc Hoài, khe hở giữa các móng vuốt mở rộng, để cho con người này nhìn cho rõ nó có bao nhiêu móng chân thì phải cho nó bao nhiêu quả cầu linh tử.

Bạc Hoài thần kỳ hiểu được ý của Hoa Tiêu, "Thành giao."

Bạc Hoài bắt lấy móng vuốt của Hoa Tiêu lắc lắc, một người một chó đạt thành hiệp nghị.

Điện thoại của Bạc Hoài lại vang lên.

Bạc Hoài đi vào phòng ngủ, Giang Tứ vừa vặn hấp thu xong một viên Linh Nguyên, cậu cũng nghe thấy Bạc Hoài nghe điện thoại, "Anh phải ra ngoài à?"

Ánh mắt Bạc Hoài nhìn cậu không hề che đậy gì nữa, tràn đầy sự dịu dàng, "Có chút việc phải xử lý, làm xong tôi sẽ về ngay."

Giang Tứ không phải người có tính dính người, "Được, anh bận thì cứ đi đi."

Dừng một chút lại nói: "Nhớ mang cho em một chiếc áo choàng lớn, em muốn một chiếc áo choàng màu đen có mũ trùm đầu, đội mũ vào rồi thì sẽ không ai thấy được dáng vẻ của em nữa."

Bạc Hoài bật cười, biết cậu đã bị sự việc lần này dọa thành bóng ma tâm lý rồi, "Được, tôi sẽ kêu người làm gấp cho em hai bộ."

Bạc Hoài dặn dò: "Cố gắng hấp thu Linh Nguyên mức tối đa, hấp thu cho đến khi không thể hấp thu nữa mới thôi, hẳn là có thể đạt đến giá trị mãn cấp A."

"Được." Tầm mắt cậu dừng trên quần áo của Bạc Hoài, sắc mặt lại hơi đỏ lên, áo khoác của Bạc Hoài đã treo lên, quần áo bên trong bị cọ xát ở trên giường lại bị Hoa Tiêu vừa cắn vừa kéo, nó đã nhăn đến mức không nỡ nhìn, "Quần áo của anh......"

Bạc Hoài xoa đầu cậu, hôn lên môi cậu một chút, "Tôi trở về thu thập một chút, em tiếp tục hấp thu đi."

Bạc Hoài phải đi đến Cục quản lý quỷ dị Thanh thị để giải quyết những vấn đề tiếp theo của sự kiện lần này, vì phòng ngừa có người giấu video và hình ảnh của Giang Tứ, sự kiện quỷ dị không thể liên quan đến Giang Tứ, vậy thì chỉ có thể quy vấn đề cho video và ảnh chụp của bản thân, những video và ảnh chụp đã bị nguyền rủa, ai nhìn vào cũng sẽ gọi quỷ tới.

Khi báo cáo về Giang Tứ truyền ra, Phòng Trấn Quỷ lúc đó đã có hơi không kìm nén được, Bạc Hoài biết rất rõ bọn họ vẫn chưa chết tâm đối với Dù Dẫn Mộng, một số Linh Giả mặc dù cũng có người tâm sinh bất mãn, nhưng bọn họ đều biết Giang Tứ được Bạc Hoài bảo vệ, nếu Bạc Hoài vẫn là Linh Giả cấp A, chắc chắn bọn họ sẽ phát biểu ý kiến, nhưng bây giờ địa vị của Bạc Hoài không giống bình thường, người mà hắn muốn bảo vệ, không Linh Giả nào có thể động đến.

Nhưng dù nói gì thì nói thì phải xử lý sự việc cho tốt, nếu không dù để lộ bất cứ chuyện gì ra đều sẽ là nhược điểm cho bọn họ.

Khi Bạc Hoài đi ngang qua phòng khách, hắn cho mỗi linh hồn thú cưng một quả cầu linh tử, khen thưởng cho lòng trung thành và sự bảo vệ của chúng, Hoa Tiêu chưa được bao lâu đã được ăn quả cầu thứ hai, nó vô cùng vui vẻ.

Giang Tứ tiếp tục hấp thu, nhiệm vụ ngày hôm nay của cậu là tăng giá trị tinh thần lên đến mức không thể tăng lên nữa mới thôi, 20 viên mà Bạc Hoài mang đến không đủ thì dùng Linh Nguyên mới mang ra để bổ sung.

Khung thoại vẫn không có nhắc nhở gì, tay phải Linh Giả không ngừng hấp thu Linh Nguyên, Giang Tứ càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trong ngân sách của cậu, 20 viên Linh Nguyên đã là một vạn điểm giá trị tinh thần, bản thân Giang Tứ cũng đã có hơn một vạn điểm, thậm chí còn nhiều hơn cả một khối Linh Nguyên hoàn chỉnh, nhưng Giang Tứ trơ mắt nhìn miệng vết thương hấp thu một khối Linh Nguyên to bằng cỡ nắm tay!

Giang Tứ: "......"

Nhìn tay phải Linh Giả của mình, cậu bỗng nhiên cảm thấy bàn tay này đã biến thành một lỗ đen, sao có thể ném vào đó nhiều Linh Nguyên như vậy rồi mà không phát ra âm thanh gì hết?

Giang Tứ nhìn vết thương trên lòng bàn tay đã khép lại, do dự một chút, cậu lại cắt vết thương ra, lại cầm lấy một khối Linh Nguyên, miệng vết thương vẫn tiếp tục hấp thu!

Trái tim Giang Tứ đập thình thịch kinh hoàng, cậu không biết vấn đề xảy ra ở đâu, chỉ cảm thấy có hơi đi xa rồi, nhu cầu cấp bách bây giờ là cần có trưởng quan Bạc cố vấn nhưng hiện tại vẫn đang trong quá trình hấp thu, cậu không thể ngắt quãng, chỉ có thể tiếp tục hấp thu, mãi đến khi hấp thu xong khối thứ hai, khung thoại vẫn cứ không đưa ra lời nhắc như cũ.

Giang Tứ cầm điện thoại lên, cậu muốn gọi, nhưng cũng muốn thử xem xem có thể tiếp tục hấp thu nữa hay không, dù sao thì cũng phải biết kết quả rồi mới nói.

Quyết tâm, Giang Tứ lại mở lòng bàn tay mình ra, nắm lấy khối Linh Nguyên cuối cùng vào lòng bàn tay, cho đến khi hấp thu xong khối Linh Nguyên cuối cùng, khung thoại cuối cùng cũng xuất hiện.

Chỉ mới liếc mắt một cái, cả người Giang Tứ chấn động rồi!

【 Quỷ Thể giải khóa 80%, trạng thái đói khát 38, giá trị tinh thần 84.000, màng biên giới 5 mảnh, 1 sợi tơ sức mạnh Thế Giới. 】

Đầu Giang Tứ vang ong ong, cho dù là giá trị tinh thần đột nhiên cao như vậy hay là sức mạnh Thế Giới mới xuất hiện đều khiến cậu bất giác hoang mang hoảng loạn!

Ngay cả Bạc Hoài cũng sẽ có những rào cản không thể vượt qua khi thăng cấp từ A lên S, anh ấy cần phải có một cơ hội để trở thành một Linh Sư thực sự, nhưng chuyện gì đã xảy ra với cậu thế này? Rào cản ấy đâu? Cậu chỉ dựa vào việc hấp thu Linh Nguyên đã nhẹ nhàng chạy đến cấp S sao?!

Cho, cho dù rào cản cấp S là vô hình đối với cậu, vậy cái sức mạnh Thế Giới là chuyện như thế nào? Nó từ đâu ra vậy? Sao cậu không có một chút ấn tượng nào hết?!

Giang Tứ bỗng nhiên nhớ tới, dường như thông tin cá nhân của cậu chưa từng xuất hiện từ sau khi cậu mất ý thức tự chủ ở Quỷ Dị Tràng, hôm nay giá trị tinh thần lại đột nhiên tăng nhiều như vậy, thông tin cá nhân của cậu lại xuất hiện, nếu như phải nói cậu đã bỏ lỡ lần nào, thì ngoại trừ lúc đối phó với Quỷ Ăn Mạng, cậu không thể nghĩ thêm được lúc nào khác.

Nhìn thấy tấm màng biên giới đã biến thành 5 mảnh, Giang Tứ chắc chắn rằng, trước khi đối phó với Quỷ Ăn Mạng, số lượng màng biên giới của cậu là 3 mảnh, cậu chắc chắn trên người Quỷ Ăn Mạng có tấm màng biên giới, cho nên hai miếng nhiều thêm này là đến từ Quỷ Ăn Mạng, vậy chẳng lẽ sức mạnh thế giới này cũng đến từ Quỷ Ăn Mạng sao? Trên người nó lấy đâu ra cái loại đồ vật này?

Giang Tứ đi tới đi lui trong phòng, bước chân cậu đột nhiên dừng lại, cậu nghĩ tới mẹ, một vạn điểm giá trị tinh thần không thể vẽ mẹ được, nhưng bây giờ cậu có nhiều giá trị tinh thần như vậy, có phải là có thể vẽ mẹ được rồi đúng không?

Giang Tứ vô cùng thấp thỏm, tự nhủ bản thân không nên vui mừng quá sớm, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, có thành công hay không thì phải thử qua rồi mới biết.

Cậu lấy Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung tốt nhất ra, cố định chúng ở trên bảng vẽ, tìm một bức ảnh toàn thân của mẹ mình, chấm Cát Thải Nhung lên trên Cỏ Linh Minh, Cỏ Linh Minh tự động kéo dài, Giang Tứ mới vẽ một nét bút thứ nhất lên trên Cỏ Linh Minh, khung thoại lại xuất hiện lần nữa.

【 Trước khi bắt đầu vẽ, có lẽ cần phải suy nghĩ rõ ràng một việc, ngươi thật sự muốn biến một con quỷ trở thành một linh hồn sống sao? Nếu ngươi lựa chọn có, là một khung thoại ưu tú, ta cần phải nhắc nhở ngươi, để chuyển hóa một linh hồn sống, ngươi cần phải tiêu hao 80.000 điểm giá trị tinh thần và một sợi tơ sức mạnh Thế Giới. 】

【 Nhắc nhở hữu nghị: Sức mạnh Thế Giới đến từ Thế Giới Quỷ Dị, 1 sợi tơ sức mạnh Thế Giới có thể đóng cửa một nơi biên giới, xét thấy trước mắt ngươi chỉ có một sức mạnh Thế Giới, nên khung thoại ta phải nhắc nhở ngươi phải nghiêm túc bình tĩnh đưa ra sự lựa chọn. 】
Nhấn Mở Bình Luận