Lọc Truyện

Cô Dâu Gán Nợ - Quỳnh Châu

TRUYỆN : CÔ DÂU GÁN NỢ
TÁC GIẢ : QUỲNH CHÂU

Chap 12

Thế Vũ ở nhà Ngọc Ánh đến hơn 8 giờ thì về, nhưng Ngọc Ánh không chịu nói rằng mai mình bay rồi chỉ muốn ở bên Thế Vũ đêm nay thôi. Thế Vũ nghe vậy thì không đành lòng nên ở lại thêm 1 tiếng nữa, chờ Ngọc Ánh ngủ thì lái xe về. Trên đường về, trong lòng Thế Vũ cứ khó chịu làm sao, không biết có chuyện gì ở nhà không, Thế Vũ tăng tốc độ xe lên để mau chóng về nhà. Sau khi về đến nhà, thấy nhà đã tắt đèn tối, tưởng mọi người đã ngủ rồi thì Thế Vũ tự mở cửa cổng rồi lái xe vào. Khi vào đến nhà, Thế Vũ bật đèn lên thì thấy Quỳnh Lam đang ngồi ở bàn, Thế Vũ đi lại gần thì nhìn thấy chiếc bánh kem đang dần chảy hết kem, trên bánh có ghi "Happy birthday Thế Vũ" bất giác Thế Vũ cảm thấy có lỗi với Quỳnh Lam vô cùng.

Tôi đang ngồi trên bàn, nghe có tiếng xe trước cổng, tôi nghĩ là chú ấy đã về. Cho đến khi ánh đèn được bật sáng, tôi nheo mắt quay lại thì thấy chú ấy đã đứng ở phía sau lưng mình rồi. Tôi đẩy ghế ra để đứng dậy, sau đó cầm cái bánh lên rồi nói:

-Chú đã về rồi à, chắc hôm nay cô ấy cũng làm sinh nhật cho chú phải không.

Tôi nhìn chú ấy, chờ chú ấy trả lời nhưng không chú ấy lại im lặng để một mình tôi nói :

-Chú nhìn xem cái bánh này có đẹp không, cháu đã cất công làm hơn 3 tiếng mới làm xong để tặng chú đấy. Nhưng tiếc là bây giờ nó đã không còn đẹp nữa rồi.

Tôi nói xong thì cầm chiếc bánh đang dần chảy kem hết đi đến sọt rác thẳng tay thả vào rồi định đi lên phòng. Nhưng chỉ mới bước được 2 bậc thang thì đã bị bàn tay chú ấy kéo lại. Tôi xoay người gỡ tay chú ấy ra thì chú ấy nói :

-Chú xin lỗi, vì không biết mọi người muốn tạo bất ngờ cho chú nên chú đã đến nhà đón sinh nhật cùng Ngọc Ánh, ngày mai cô ấy bay rồi.

-À, thì ra người yêu chú tên là Ngọc Ánh, nếu ngày mai cô ấy bay thì chú không cần đưa chú đi làm đâu. Từ nay về sau cũng vậy, cháu tự đi được rồi.

-Ngày mai chú ra tiễn cô ấy nên không đưa cháu đi được, cháu đừng giận chú nhé.

-Không, cháu làm gì có tư cách giận ai. Thôi cháu mệt rồi, cháu lên phòng đây.

Tôi nói xong thì hất tay mình ra khỏi bàn tay chú ấy rồi chạy thật nhanh lên phòng đóng cửa lại. Ngồi bệt xuống đất, tôi bắt đầu khóc nức nở, hình như tôi đã bắt đầu thích chú ấy nhiều hơn trước nữa rồi. Tôi cảm thấy ganh tị với cô gái kia, vì được chú ấy yêu thương, còn tôi thì chẳng có ai cả, tôi chỉ có mỗi mình mẹ nhưng mẹ cũng bỏ tôi đi rồi. Khóc chán chê xong thì tôi đi vào rửa mặt mũi cho sạch rồi leo lên giường nằm ngủ.

Sau khi thấy Quỳnh Lam đi, Thế Vũ cũng nhanh chóng đi theo lên, định nói vài câu nữa với Quỳnh Lam nhưng Quỳnh Lam đã đóng cửa phòng lại mất. Thế Vũ đi lại của phòng thì nghe tiếng khóc vang lên, chắc con bé lại tủi thân rồi khóc đây. Nghe Quỳnh Lam khóc, bỗng dưng trong lòng Thế Vũ cảm thấy hơi nhói ở tim, sao tự dưng lại lạ vậy không biết. Trước đây, nhiều lần cãi nhau với Ngọc Ánh, cho dù Ngọc Ánh có khóc thì Thế Vũ cũng thấy bình thường, chưa hề có cảm giác như vậy. Đứng thêm một lúc nữa thì tiếng khóc mất dần, Thế Vũ đoán chắc Quỳnh Lam đã ngủ rồi nên cũng đi về phòng mình lấy quần áo đi tắm. Sau khi tắm xong, Thế Vũ lại ra ban công đứng hút thuốc. Lúc trước chỉ khi có gì buồn Thế Vũ mới hút nhưng từ hôm Quỳnh Lam đến đây, dường như Thế Vũ rất hay hút. Đứng từ trên nhìn xuống đường, thấy dòng người hoà với dòng xe chạy hối hả không biết đi về đâu. Thế Vũ lại cảm thấy mình như đang đứng ở ngã ba đường, một bên là Ngọc Ánh người anh yêu 4 năm nay, còn bên kia kia là Quỳnh Lam-cô gái đáng thương vừa mất mẹ được mẹ anh đem về nhà muốn anh lấy con bé rồi sinh con. Thế Vũ quả thật không biết nên đi về hướng nào, Thế Vũ cứ đứng nhìn mãi xa xăm mãi cho đến khi điếu thuốc đang tàn dần thì dập tắt rồi đi vào phòng.

Sáng hôm sau, Thế Vũ dậy sớm hơn mọi ngày, thay quần áo để chuẩn bị qua nhà Ngọc Ánh đưa Ngọc Ánh ra sân bay. Chuẩn bị xong, Thế Vũ lấy điện thoại nhắn tin cho Quỳnh Lam rằng hôm nay sẽ không đưa Quỳnh Lam đi làm được, hẹn chiều sẽ đến đón. Sau khi nhắn xong, Thế Vũ xuống nhà, thấy ba mẹ đang ăn sáng thì đi lại bàn nói :

-Con chào ba mẹ, lát nữa Quỳnh Lam dậy, mẹ bảo chú tài xế đưa Quỳnh Lam đi làm giùm con nhé. Hôm nay con có việc bận phải đi sớm, chiều con sẽ đến đón Quỳnh Lam nhé.

Bà Kim đang ăn thì ngừng lại thì nói :

-Ừ, bận cái gì thì đi đi. Mà hôm qua con bé làm bánh để tặng cho con đấy nhưng chờ mãi không thấy con về, con bé ngồi đợi mãi chắc nó buồn lắm, con lựa lời nói an ủi con bé đi.

-Dạ con biết rồi ạ, thôi con đi đây không muộn mất.

-Ừ thôi con đi đi.

Thế Vũ gật đầu rồi nhanh chóng đi ra trước nhà lấy xe xong lái đến nhà Ngọc Ánh. Trên đường đi, Thế Vũ vừa lái xe vừa nghĩ đến chiều nay sẽ mua kem dừa cho Quỳnh Lam, sau đó đưa Quỳnh Lam đi dạo mong Quỳnh Lam sẽ hết giận. Khi đến nhà Ngọc Ánh thì Thế Vũ đỗ xe trước nhà, xuống mở cửa đi vào. Bước vào nhà thì thấy Ngọc Ánh đang loay hoay kéo chiếc vali ra trước, Thế Vũ liền đi lại gần kéo giùm rồi nói :

-Sao không chờ anh đến rồi để anh làm cho, nặng như vậy em làm sao được.

Ngọc Ánh nghe Thế Vũ nói vậy thì cười cười rồi nói :

-Em muốn tự làm mà, vì khi sang đó em cũng chỉ có một mình chứ mấy.

-Hay là… hay là em đừng đi nữa được không, ở lại đây đi.

-Không được đâu, em đã cố gắng đến ngày hôm nay rồi không thể bỏ lỡ được, anh ráng chờ em 3 năm có được không.

Nghe đến chuyện chờ Ngọc Ánh 3 năm, Thế Vũ chợt nhớ đến lời của mẹ nói, quả thực Thế Vũ bây giờ đã không còn trẻ nữa, mẹ thì cũng mong có cháu bồng, Thế Vũ thật sự rất khó xử. Ngọc Ánh thấy Thế Vũ đứng ngẩn ngơ ra không trả lời thì lại nói :

-Anh đang suy nghĩ gì hả, sao em hỏi anh không trả lời vậy.

Thế Vũ khi đấy mới giật mình nhìn Ngọc Ánh rồi trả lời :

-Chuyện đấy cứ để cho tương lai quyết định đi, nếu chúng ta có duyên có phận anh cũng sẽ ráng chờ em về. Còn nếu có duyên không phận anh cũng chịu.

-Anh nói vậy là sao, ý anh là sẽ không chờ em hả. Anh có biết em cố gắng học hành, giành được học bổng du học bên Nhật để sau này có thể xứng đáng đứng bên cạnh anh không hả Vũ.

-Anh biết mà, thôi gần đến giờ rồi đó, để anh đem đồ ra xe rồi đưa em đến sân bay làm thủ tục nhé.

Ngọc Ánh không nói nữa mà đi thẳng ra trước nhà đứng, Thế Vũ thì kéo vali ra để vào cốp xe rồi mở cửa cho Ngọc Ánh ngồi, còn mình cũng nhanh chóng qua ghế lái ngồi rồi lái xe đến sân bay. Trên xe, Thế Vũ có dặn dò và nhắc nhở Ngọc Ánh một vài điều, nhưng Ngọc Ánh không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài thôi. Thấy Ngọc Ánh không trả lời, Thế Vũ nghĩ chắc Ngọc Ánh giận chuyện khi nãy hỏi có chờ cô ấy không nên suốt chặn đường đến sân bay, cả hai đều im lặng. Đến sân bay, Thế Vũ ngồi chờ Ngọc Ánh đi làm thủ tục. Sau khi làm xong Ngọc Ánh đi lại ghế ngồi cùng với Thế Vũ rồi nói :

-Anh ở lại giữ gìn sức khỏe nhé, khi nào rãnh nhớ qua thăm em nha.

-Ừ, anh biết rồi, em cũng như vậy nhé. Sang đấy cái gì cũng phải tự lập, anh mong em hãy mạnh mẽ, cố gắng học rồi về nhé.

-Chỉ cần có anh ở đây chờ, em nhất định sẽ cố gắng.

Thế Vũ định trả lời lại Ngọc Ánh nhưng chiếc loa ở sân bay thông báo chuyến bay đến Tokyo Nhật Bản sắp khởi hành, nên Thế Vũ chỉ kịp ôm Ngọc Ánh, sau đó hôn lên trán rồi nói :

-Chúc em đi thượng lộ bình an.

Ngọc Ánh mỉm cười rồi kéo vali đi vào bên trong, Thế Vũ ở sân bay chờ khi chiếc máy bay có Ngọc Ánh bay đi thì mới rời khỏi, sau đó lái xe đến công ty.

….

Tôi đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa phòng, tôi giật mình thức dậy rồi đi xuống giường mở cửa. Thì ra là mẹ, tôi xoa xoa cái đầu rồi nói :

-Mẹ kiếm con có gì không ạ.

-À, tại thấy con ngủ chưa dậy nên mẹ lên phòng xem sao. Sáng nay Thế Vũ bận việc nên đã ra ngoài từ sớm không đưa con đi làm được để lát mẹ sẽ kêu tài xế lái xe đưa con đi nhé.

-Dạ, thôi con đặt xe đi cũng được mà mẹ, à chú ấy có nói đi đâu không mẹ.

-Không con à, Thế Vũ nói có nhắn tin cho con rồi đó, con vào đọc thử đi rồi xuống ăn sáng đi làm.

-Dạ, lát con sẽ xuống ngay.

Mẹ gật đầu rồi đi xuống nhà, tôi cũng đóng cửa lại rồi đi lại giường cầm điện thoại lên xem, quả thật có tin nhắn của chú ấy. Chú ấy nhắn có việc bận, chiều sẽ đến đón tôi. Tôi nhớ lại tối qua chú ấy có nói hôm nay Ngọc Ánh-người yêu chú ấy bay cho nên hèn gì sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi. Tôi đọc xong không trả lời mà đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong thay quần áo rồi đi xuống nhà ăn sáng. Sau khi ăn xong, tôi định đặt xe thì cô Chín nói :

-Xe đang đậu ở trước nhà rồi, cháu ra đi đi.

-À dạ, cháu chào cô Chín cháu đi làm nhé.

Cô Chín mỉm cười đi vào trong nhà còn tôi nhanh chóng đi ra trước, chú tài xế mở cửa cho tôi ngồi vào, sau đó lái xe đưa tôi đến tiệm bánh. Trên xe tôi suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua, cảm thấy như một giấc mơ. Mẹ mất tôi được mẹ Kim đem về nhà nuôi chăm sóc chu đáo, muốn tôi sau này làm vợ của con trai mẹ ấy, rồi sinh cho gia đình họ một đứa cháu trai. Ngồi suy nghĩ tôi lôi điện thoại ra xem ngày thì nhớ tuần sau là 100 ngày của mẹ rồi, cũng khá lâu rồi tôi chưa về nhà, cũng chưa thắp hương cho mẹ. Tôi còn nhớ, hôm tôi mới đến căn nhà đó, chú ấy nói khi đến 100 ngày của mẹ tôi thì chú ấy sẽ đưa tôi về, không biết bây giờ chú ấy có nhớ không. Suy nghĩ một hồi thì cũng tới tiệm bánh, tôi mở cửa xuống xe cảm ơn chú tài xế rồi đi vào tiệm.

Nhấn Mở Bình Luận