Lọc Truyện

Có Chết Cũng Không Tưởng Tượng Được Nam Chính Yêu Tôi

Lệ Quân rất nhanh liền trả lời: "Được được, đợi ta chút.". Lời vừa dứt, chân thì chạy, tay thì đặt vào nhẫn không gian, một mạch chạy đến chỗ Ngũ Canh, đưa cho hắn số chiến lợi phẩm vừa thu được. À, còn trong túi nữa nên móc hết ra luôn một thể.

Ngũ Canh đón lấy non nửa, còn lại vẫn là để Lệ Quân giữ bên người, ăn được mấy bữa thì tốt hơn. Sau đó Ngũ Canh cất bước tiến vào chỗ cũ, rất nhiệt tình ở trong bếp làm việc. Lệ Quân bị Ngũ Canh ép theo phương châm, ta làm cho ngươi ăn, nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng lại gần, thế là cô chỉ thi thoảng ngó xem, hoặc lớn gan hơn tí là chui vào một lúc rồi lại nhanh chóng lượn ra.

"Quân Quân thích món Ngũ Canh đang làm sao?". Mặc Băng đột nhiên lên tiếng hỏi.

Mặc Băng vẫn đứng ở quanh khu vực Lệ Quân, chẳng qua là y chỉ không lên tiếng, với lại hầu như cô không chú ý đến mấy nên mới tưởng rằng y đã đi mất. Lúc bị gọi tên Lệ Quân giống như lén lút làm chuyện xấu, suýt thì hét lên...


Lệ Quân quay đầu lại, thấy người rõ ràng thì mới bình tĩnh hơn chút, đáp: "Ừm, bánh trái cây Ngũ Canh làm ngon lắm, vì nhiều chuyện mà thành ra thích luôn.". Đoạn sau cô vô tình đưa tay lên gãi gãi má, ánh mắt cũng chuyển hướng sang chỗ khác, nói là chột dạ gì đó thì cũng rất hợp lí.

Mặc Băng gật đầu, ghi thêm một món này vào, sau này nếu có cơ hội thì nhất định sẽ làm. Lệ Quân thì đương nhiên không nghĩ tới "nam chính" muốn nấu cơm cho mình ăn, dù trước kia cũng có trường hợp như vậy nhưng hiện tại chúng chẳng kết nối với nhau được.

Mặc Băng nói tiếp: "Vậy Quân Quân còn thích món gì hay thứ gì nữa không?"

Dù nói bọn họ đã có một khoảng thời gian khá dài sống chung với nhau, cơ mà hiện tại cũng đã cách tận bốn năm, cho dù trước kia y cố gắng rõ, và đã rõ những thứ Lệ Quân thích, nhưng khẳng định một điều, hiện tại đã có sự thay đổi.


Lệ Quân ngẫm nghĩ linh tinh một hồi, chẳng rõ có trúng trọng điểm không, nói: "À thì... món ta thích cũng nhiều lắm... nói chung đệ chắc cũng biết chút mà... so với trước thay đổi cũng không lớn..."

Ừ thì cứ coi như Mặc Băng lúc trước không quan tâm đến cô đi, nhưng ít nhất vẫn biết chút gì đó đúng chứ? Nếu không cũng sẽ không tặng mấy thứ cô thích phải không? ... Ừm... cứ cho là thế đi!

Mặc Băng như nhận ra điều gì đó kèm với lời Lệ Quân vừa nói, bỗng chốc có cảm giác giọng dễ chịu hơn hẳn, ừm một tiếng, khẽ cười, nói: "Vậy có ổn không?"

"Á?". Lệ Quân khó hiểu, khẽ nghiêng đầu: "Ổn? Chuyện gì cơ? Ừm... cũng không biết nữa..."

Lệ Quân bây giờ chính xác là đang chột dạ, hỏi ổn không thì cứ kiểu đang tra khảo, từ lúc không có ta, ngươi sống tốt hơn rồi phải không? --- Trời ạ, thế thì ai mà biết trả lời ra sao!


Mặc Băng không quá chú ý đến Lệ Quân có phải chột dạ hay không, y chỉ quan tâm đến từ "ổn" thôi.

"Được, vậy chút nữa nói tiếp, ta đi ra với đám người kia chút đã.". Mặc Băng cực kỳ ôn hòa, nói như dỗ dành, dù chẳng biết y là muốn dỗ dành thứ gì.

Lệ Quân đương nhiên thấy không vấn đề, nói: "Ừm, cứ tự nhiên đi."

Sau đó Mặc Băng rời đi, Lệ Quân xác định thấy y đã đi xa mới cười. Cô nhanh chóng nhảy tọt vào gian bếp khói lửa nghi ngút, nơi mà Ngũ Canh đang làm bánh. Nói sao thì sao chứ, từ nãy đến giờ vì có Mặc Băng đứng nhìn mà cô không dám nghịch lung tung, bây giờ người đi rồi, còn chờ chi mà không quẩy!

--- Haha, đùa thôi, chẳng qua là cũng có chút... ngại ấy mà...

Lệ Quân xua xua đám khói muốn cướp mạng mình đi, bắt đầu ho lụ khụ vài tiếng, mắt cay xè sắp rớt nước mắt. Lệ Quân lần mò theo những hình ảnh mờ ảo phía trước, thấy có cửa chưa mở là cô liền sử dụng sức lực kinh người, đẩy nhẹ nó ra. Ai mà rảnh đi đá hỏng nó! Tính sao cũng thành tiền hết! Cô không lo nhưng sợ bị người nào đó giáo huấn về tiền bạc đấy nha!
Khói tản bớt ra ngoài, không gian ngập khí gây hại đã dần tiêu tán, Lệ Quân tiến đến chỗ có bóng dáng người đang ngồi xổm, ngồi xuống theo. Thấy Ngũ Canh bất động, cứ nhìn vào trong đống lửa miết, Lệ Quân nghiêng đầu ra gần mặt Ngũ Canh, hỏi: "Này, làm sao vậy? Sao đơ thành một đống rồi?"

Ngũ Canh không phản ứng, mắt vẫn nhìn vào đống lửa cháy hừng hực trước mặt. Mặt hắn đã bị hấp đến nhìn y chang đánh phấn đậm rồi.

Lệ Quân cảm giác cực kì không ổn, vội lấy hai tay áp vào hai bên má Ngũ Canh.

Mẹ ơi! Chẳng khác gì áp tay vào chảo nóng!

Lệ Quân vội rụt tay lại, lay lay người Ngũ Canh, lo lắng kêu: "Này, rốt cuộc bị làm sao vậy? Không khỏe hả? Nói ta nghe coi!"

Bị lay một lúc Ngũ Canh mới tỉnh lại sau mộng ngàn thu, hắn nhìn sang Lệ Quân đang từ lo lắng lay cho bạn tỉnh thành nhiệt tình vui vẻ, giơ tay ra biểu thị ngừng, nói: "Ngừng lại, ta không bệnh chết thì cũng sẽ bị ngươi lay chết đấy!"
Lệ Quân thấy Ngũ Canh tỉnh, gương mặt cũng dẹp đi sự vui vẻ, nghiêm túc trong chớp mắt, nói: "Được được được, ta là kẻ xấu mà. Nhưng khoan hãy bàn chuyện này, vừa nãy ngươi nghĩ gì mà chuyên tâm quá vậy? Hay là thật sự muốn bị nướng chín hả?"

Ngũ Canh nhíu mày, lấy tay đẩy đầu Lệ Quân tránh xa một chút, nói: "Bớt đi, ta nướng chín thì ngươi tính ăn thịt luôn à?"

Lệ Quân bắt lấy tay Ngũ Canh, nói: "Đâu, nào có, ta không có hứng thú với việc ăn thịt người đâu."

Ngũ Canh xua tay: "Không khẳng định được, lỡ lúc đó nhân cách khác của ngươi xuất hiện, một phát nuốt ta xuống bụng rồi tiêu hóa luôn thì sao?"

Lệ Quân: ... Nói gì nghe ghê quá vậy! Có thể đừng nghĩ xấu cho con nhà người ta thế được không!

"Hơ, đến lúc đấy ta nhất định sẽ thưởng thức ngươi một cách ngon lành!"
"Đấy đấy nhá! Cuối cùng cũng lộ rõ nguyên hình rồi!"

"Ừ đấy! Thì sa---!"

Lời còn chưa nói đủ, Lệ Quân đột nhiên cảm thấy có mùi kì lạ: "Ớ, mùi gì vậy? Ngươi ngửi thấy không?"

"Mùi? Mùi gì? Khói hả?"

"Không phải, giống như...". Lệ Quân ngâm một lúc, cả cô và Ngũ Canh đều bắt đầu dùng sức ngửi lấy ngửi để, để xem rốt cuộc thứ kia là gì.

"Hình như là ch---"

"Aaa!". Lệ Quân còn chưa kịp nói xong liền bị Ngũ Canh hét lên trước. Hắn vội đứng dậy, khăn còn chưa cầm trực tiếp cầm lấy nắp nồi – cái nơi phát ra mùi hương kia.

Thì đương nhiên, dù thần tiên, không có đồ bảo hộ mà trực tiếp cầm vào đồ nóng thì nhất định, hoặc là ít nhiều cũng sẽ bị bỏng.

Ngũ Canh vừa cầm cái nắp vung chưa được bao lâu liền thả ngay xuống, kêu một tiếng hơi nhức tai một chút. Hắn thổi mấy ngón tay đỏ ửng vài cái, tay còn lại cũng chẳng rảnh rỗi, cầm cái khăn gần đó lên, để gọn nắp vung không có chút tình người ra.
Cùng với một tràng hành động đó là lời nhắc Lệ Quân: "A Lệ, dập lửa, dập lửa đi, cháy nồi rồi!"

Lệ Quân nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vội bỏ bớt củi đang cháy ra, như vậy có vẻ còn chưa đủ, cô nhanh chóng tìm nước. Phát hiện một thau nước ở gần, không cần nghĩ nhiều làm gì, cô chạy đến, bê nó lên, đổ một phát vào đống lửa vẫn nhiệt tình làm việc.

Ngọn lửa đang làm việc miệt mài cũng bị "mắng": Mấy người các người có lương tâm một chút được không hả? Không cháy thì tức mà cháy cũng tức là sao?! Nói lý lẽ chút đi trời!

Ngũ Canh thầm thở phào một hơi, nói: "Vẫn may mức độ cháy cũng không lớn, nếu không thì... mất ăn..."

Lệ Quân ngó ngó vào cái nồi tỏa ra hương vị kì cục. Bên trong bốc khói nghi ngút, bánh này để nấu cách thủy nên dù đáy nồi đen còn hơn bóng tốt thì bánh khá ít khi bị đen theo.
Chờ khói hết, Ngũ Canh nhấc đám bánh ra, tổng cộng có mấy tầng bánh lận. Dù điều kiện có kì cục thế nào thì màu bánh vẫn rất đẹp, nhìn cũng rất ngon. Lệ Quân chọt chọt thử một cái bánh, nó mềm mềm, tưởng chừng còn đáng yêu nữa. Cô thích thú một hồi rồi cầm cái bánh đầy khả ái kia lên, một miếng ăn hết gần nửa.

Ăn bánh như vậy thì nghẹn là một sự kiện không thể thiếu. Lệ Quân lấy tay đập đập ngực vài cái, bánh đã kẹt lại trên đường đi xuống dạ dày thân ái rồi.

Sau một hồi chật vật, ực một tiếng, cục nghẹn đã đi đánh bại, Lệ Quân chống hông thở phào một hơi.

"Không tồi không tồi.". Lệ Quân hào hứng nhận xét.

"Thế nó là vị gì?". Ngũ Canh thản nhiên như không, vừa xếp bánh gọn lại vừa hỏi.

"Há? Vị? Vị gì? Có sao...? Thế chắc là vị táo?". Lệ Quân có phần bối rối, từ nãy cô ăn có để ý gì đến vị viếc đâu...
"Trứng đấy.". Ngũ Canh tiếp tục sắp bánh.

"Khụ khụ, gì? Thế bánh hoa quả của ta đâu???". Lệ Quân ngơ ngác nhìn Ngũ Canh rồi lại nhìn cái bánh trên tay nói.

Ngũ Canh quay sang cô, khẽ cười, nói: "Trong đây, nhưng tỉ lệ năm mươi năm mươi, tìm được thì ăn."

"Ngươi!"

"'Ngươi' làm sao? Ai biểu muốn ăn thịt ta! Tưởng ông đây dễ dãi hả!". Ý cười trên mặt Ngũ Canh càng lớn, giờ chỉ còn thiếu le lưỡi vạch miệng chế giễu gì đó thôi.

Lệ Quân câm lặng, tính nết tên này vốn đã khó chiều rồi, giờ căn bản cũng không còn cách ngoài ngồi mò, hên xui! --- A! Mà khoan, dù thế nào thì bánh cũng phải có mùi đúng chứ! Dùng mùi để phán đoán khẳng định dễ hơn nhiều! Quyết định vậy đi!

--- Ơ mà khoan...

Ngũ Canh nói: "Ngươi biết vừa nãy vì sao ta ngồi 'đơ' trước đống lửa không?"
Lệ Quân không hiểu: "Không phải là rảnh rỗi hả?"

Ngũ Canh lắc đầu: "Suy nghĩ của ngươi bay hơi tốt đấy."

"Ủa sao? Cứ làm người ta tò mò vậy?"

Ngũ Canh thở ra một hơi, chuyển gương mặt thành nghiêm túc, nói: "Được, vậy ta nói thẳng. Vừa nãy ta phóng thần thức đi, muốn kiểm tra toàn đảo một chút, nhưng không ngờ dò xét đến đoạn liên thông các vùng thì lại không thể tiến thêm. Thử một lần không được, lần hai cũng không xong, nhưng đương nhiên là ta sẽ tiếp tục thử. Trời không phụ lòng người có tâm, dù hơi khó khăn nhưng ta đã thông qua được. Sau đó, cái ta nhìn được ở một khu nào đó, một con quái vật, to ít nhất hai mươi thước, sức mạnh có thể vượt qua Bất Âm Vương chúng ta từng đánh."

Nhấn Mở Bình Luận