Lọc Truyện


Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Ngày cưới, bên ngoài trời nắng đẹp.
Khương Từ làm cô dâu nên về nhà mẹ đẻ ở một đêm, 5 giờ đã bị Từ Uyển Nghi gọi dậy.
Tối hôm qua cô mất ngủ, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi nên khi bị gọi dậy nhịn không được
làm nũng, đã quên đứng trước mặt mình là một người mẹ nghiêm khắc chứ không phải người chồng ôn nhu
săn sóc, ôm chăn chết sống không chịu rời giường.
“Ngủ 1 lát thôi, nửa tiếng? Mười lăm phút đi…… vậy thì, tám phút là được.”
Từ Uyển Nghi mặc sườn xám màu đỏ rực ưu nhã đứng bên giường, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của con gái,
cười lạnh nói: ”Được rồi, bây giờ mẹ gọi điện bảo Phó Thời Lễ đừng đến đây đón con, bảo nó đi đến
nhà khác mà đón dâu.”
Lời này lập tức doạ Khương Từ tỉnh, đột nhiên nhảy xuống giường: “Anh ấy dám!”
Khoảng 5 rưỡi, cô rửa mặt xong lại ra ăn sáng, sau đó đội trang điểm của Từ Uyển Nghi cũng đến, bận
trang điểm chải chuốt cho cô dâu cả một buổi sáng.

Dưới lầu vô cùng náo nhiệt, cách cánh cửa cũng
có thể nghe thấy động tĩnh.
Khoảng 9 giờ, Khương Từ mở cửa ra đón người bạn tốt nhất.
Tiêu Họa từ Yến Thành đến rồi, 5 năm trước sau khi cô và Chu Thâm Hành tu thành chính quả, liền gả
chồng rời khỏi thành phố S.

Những năm gần đây, vẫn luôn giữ liên lạc với Khương Từ qua video, cô bỏ
chồng và con gái ở nhà, ngồi máy bay tối hôm qua mới đến, sáng sớm hôm nay đã chạy đến đây.
Mặt đầy tươi cười đi vào, cũng không sợ làm hỏng lớp trang điểm của cô dâu, hôn lên khuôn mặt xinh
đẹp của Khương Từ một cái: “Tiểu Từ nhà ta hôm nay thật xinh đẹp, thật muốn tự tay hủy đi.”
Nhiều năm như vậy, vẫn có cái đức hạnh của một tên lưu manh.
Khương Từ cố ý cười nhạo cô: “Chu tiên sinh nhà cậu sao có thể chịu nổi cậu?”
Tiêu Họa bắt chéo chân ngồi ở sang một bên nhìn chuyên viên trang điểm làm tóc cho cô, nhướng mày
nói: “Này đơn giản, mỗi đêm trên giường mình đều cho anh ấy đọc một quyển truyện người lớn, sau khi
anh ấy đọc xong các thể loại bá đạo tổng tài, khởi động xe, chậc chậc chậc, mình đều sợ.”
Khương Từ cười ném cục khăn giấy về phía cô: “Cậu nha cậu nha.”
Tiêu Họa ăn ở trong phòng đợi một lúc, hỏi con trai cô: “Con rể mình đâu?” “Ở bên cạnh, nhà bà nội”
Tối hôm qua cậu nhóc ngủ cùng ba.
Hôm nay muốn làm phù rể nhỏ đi cùng ba đến đón mẹ.
Chờ chuyên viên trang điểm đi ra ngoài một lúc, Tiêu Họa mới nháy mắt nhíu mày hỏi cô: ”Lúc mình
mới đến liền thấy 5 soái ca cao to, chân dài đang đứng trong phòng khách nhà cậu, tất cả đều diễn
viên của đoàn phim cậu sao.”
Khương Từ đoán ra, thành thật thú nhận: “Nhà ba mình…… đó là mấy vị anh họ.”
Tối hôm qua Khương gia từ Bắc Kinh đến, ba cô không còn, 5 người anh họ đến đưa cô xuất giá, Từ

Uyển Nghi cũng không phản đối.
Tiêu Họa nũng nịu: “Cậu có 5 người anh họ, sớm biết thế mình đã nhắm trước.”
Trong khi cô còn nói nhảm Khương Từ sâu kín mà nói câu: “Cậu dám sao? Đừng ở đây nói nhảm với
mình.”
“Mình còn trẻ, thiếu hiểu biết nên kết hôn sớm, nếu không Chu Thâm Hành còn chưa chắc đã lấy được
mình.” Tiêu Họa chết cũng không thừa nhận chuyện sợ chồng.
Cô sợ Khương Từ tiếp tục làm mình xuống đài, đột nhiên nói sang chuyện khác.
*
Khương Từ mặc váy cưới màu trắng xinh đẹp, gặp không ít bạ bè cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh,
không có người.

Cô ngồi trên mép giường lẳng lặng nghe động tĩnh dưới lầu một lúc, sau đó đi đến
bên cửa sổ, hạ mắt xuống hạ, nhìn ngoài biệt thự đã đậu không ít siêu xe, người đến người đi rất
náo nhiệt.
Nhà hai người ở cạnh nhau, Phó Thời Lễ sang đón dâu rất thuận tiện, đi mất một phút.
Nhưng Khương Từ vẫn luôn không thấy thân ảnh anh xuất hiện bên ngoài, thời gian cũng sắp đến, lại
bắt đầu trở nên căng thẳng.
Cô đợi mãi không thấy, nhịn không được cầm điện thoại gửi cho anh một tin nhắn:〈Khi nào anh đến?〉
Sau khi gửi thành công, Khương Từ đột nhiên mới nhận ra mình như thế này, giống như có chút không
quá rụt rè?
Nhưng tin nhắn đã gửi rồi không thu hồi được, hai má hơi nóng, cô khắc phục:〈Em có chút khẩn
trương, anh cho con trai sang đây đi nếu không em không có dũng khí xuống lầu.〉
Khương Từ chưa đợi được Phó Thời Lễ trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cô xoay người, nhìn thấy bác
gái cả Khương gia đang đi vào.
Khi cô dâu lên xe hoa, nhà mẹ đẻ phải chuẩn bị của hồi môn, bác gái cả lấy ra một hộp ngọc bích đắt
tiền, giá trị đều xa xỉ, bà không đợi Khương Từ thoái thác, liền nói trước: “Của hồi môn của mẹ
cháu chuẩn bị là của mẹ cháu, còn đây là của ba cháu, đều là người một nhà, đừng câu nệ?”
Khương Từ đành phải nhận lấy.
Bác gái cả nắm tay cô, trầm tư nói vài câu: “Nhiều năm nay, cháu không trở về Khương gia, từ nhỏ đã
không lớn lên ở Bắc Kinh tự nhiên quan hệ với chúng ta liền xa cách, cũng không trách được cháu.

Nhưng bác gái cũng mong cháu hiểu rõ, cháu họ Khương, vĩnh viễn đều là con cháu nhà chúng ta.”
Từ khi lão gia tử mất, Khương Từ cũng đã buông xuống.

Cô gật đầu, mắt đỏ hoe.
Bác gái cả rất vui mừng nói: “Chờ hôn lễ của cháu xong xuôi, chúng ta cũng phải lo cho hôn lễ của
Thuấn Ngôn.”

Khương Từ rất ít khi hỏi thăm tình hình của Khương gia, cũng không biết Khương Thuấn Ngôn sắp kết
hôn, nháy mắt cô không còn cảm xúc muốn khóc, kinh ngạc nói: “Theo đuổi được rồi sao?”
Rốt cuộc mấy năm nay việc Khương Thuấn Ngôn năm lần bảy lượt vì theo đuổi người ta rồi bị đưa đến
đồn Cảnh sát đã không phải chuyện bí mật gì.
Bác gái cả nhìn cô lắc đầu: “Cô gái đó được chồng cháu giới thiệu đến Khương gia, thích hợp với
Thuấn Ngôn, chúng ta cũng thấy cô ấy xinh đẹp, lại hiểu chuyện, ai…… chỉ là không hợp với Giang
Nguyên.”
Nhìn Khương Từ vẻ mặt bất ngờ, bác gái cả hỏi: “Cháu không biết?”
Khương Từ lúc này cũng không thể kéo Phó Thời Lễ xuống đài, khẽ cười: “Do cháu bận rộn, hình như có
nói qua.”
Cũng may bác gái cả cũng không tiếp tục hỏi, ngoài cửa dưới lầu có người gào to một tiếng: “Đón
dâu.”
Ngay sau đó, trước cửa biệt thự đốt pháo, tiếng ấm ĩ vang lên không ngừng, khách khứa đến đón dâu
đều đã tập trung.
Khương Từ theo bản năng hoảng hốt, khẩn trương nắm làn váy cưới.
Bác gái cả cười mà không nói lời nào, vỗ bả vai cô, ra cửa trước, cho phù dâu đi vào.
Phó Thời Lễ muốn cưới vợ lại không dễ dàng như vậy.
Chưa kể mấy phù dâu là bạn của Khương Từ thì trên cầu thang còn 5 người anh vợ đã đủ làm anh phiền
toái.
Khương Nghiên Phàm đút một tay vào túi quần dựa vào vách tường, chân dài cản đường, thản nhiên làm
xấu chú rể bảnh bao, lịch lãm trước mặt mọi: “Muốn cưới em gái tôi, em rể, gọi một tiếng anh trai
trước đi?”
Tuổi không lớn bằng Phó Thời Lễ, nhưng ra dáng anh vợ đầy khí phách.
Phó Thời Lễ sớm đã có chiêu sau, anh mặt không đổi sắc đẩy tên sát nhân ra.
Tự Bảo mặc tây trang chỉnh tề còn thắt cơ ở cổ, giống quý ông nhỏ tuổi, giọng trẻ con thanh thúy
vang lên: “Bác tư, bác muốn trì hoãn không để mẹ cháu gả chồng, cháu nhất định sẽ nói với ông gả
chú cho bà quản gia.”
Lời nói trẻ con của đứa trẻ khiến mọi người bật cười, trước khi Khương Nghiên Phàm phát uy, mồm
miệng Tự Bảo đã lanh lợi kêu ông bác tha cho ba cậu, vặn mông quay đầu làm ngơ.
Có con trai xung phong dẫn đường Phó Thời Lễ đã không mất một sợi tóc bình an vô sự vượt qua ải của
5 người anh vợ.
Ann lên lầu liền thấy Tiêu Họa dẫn đầu theo sau là một đám con gái chặn cửa phòng.
Ải này, Phó Thời Lễ thay đổi chiến thuật, rất bình tĩnh lấy điện thoại trong túi quần ra, không
dùng bao lì xì, động tác thuần thục mở thanh toán, đối này nhóm phù dâu này, thái độ khiêm tốn,
lịch sự: “Chúng ta cùng thuyền, bao lì xì các cô muốn bao nhiêu, nói con số? Gửi đến khi các cô vừa
lòng mới thôi.”
Tiêu Họa che miệng cười, thế nhưng chú rể lại phải bỏ tiền ra đề phòng tai họa, cũng không cản nữa.

Mỗi người đều nhận lì xì lớn từ Phó Thời Lễ sau đó sảng khoái nhường đường.
Khương Từ thấy Phó Thời Lễ sải bước đi vào, liền buồn cười, ngồi ở mép giường nhướng mày xấu hổ, bị
anh nhẹ nhàng nhấc cánh tay lên, cúi xuống nói bên tai cô: “Anh đây, em còn khẩn không không?”
Tin nhắn Khương Từ gửi anh nhìn thấy.
“Chú rể dựa gần như vậy làm gì, có bản lĩnh hôn một cái đi.”
Thấy Phó Thời Lễ thì thầm với Khương Từ lập tức có người ồn ào.
Đáy mắt Phó Thời Lễ mang theo ý cười, môi mỏng nhẹ phủ lên môi Khương Từ, hôn một lúc.
“Một cái nữa.” Người anh họ thứ 5 trong đám người Khương gia – khương Hoàn một bên che mắt Tự Bảo,
lớn tiếng ồn ào.
Lần trước lão gia tử mất anh ở quân doanh làm nhiệm vụ không về được, hôm nay là lần đầu tiên gặp
Phó Thời Lễ, cũng không biết là giúp em gái hay đến xem náo nhiệt.
Anh chặn cửa, Phó Thời Lễ không làm bọn họ vừa lòng nhất định sẽ không cho ra cửa.
Khương Từ nhìn đến những người anh họ này, những người khác còn chưa gây khó dễ, bọn họ đã dẫn đầu
đi trước.
Quân nhân ngốc ở trong quân doanh lâu đối mặt với các binh lính, bắt Phó Thời Lễ hôn thật sâu mới
bằng lòng cho đi.
Phó Tinh Trình cũng là lính đặc chủng trong quân doanh, đức hạnh không đứng đắn không khác gì
Khương Hoàn, ở ngoài cửa kêu nói: “Phải để anh trai tôi cởi quần, nếu không thì không tính.”
Khung cảnh hỗn loạn, cuối cùng vẫn là Từ Uyển Nghi lên lầu.
Khí tràng của Từ Uyển Nghi quá mạnh, mấy tên nhãi ranh Khương gia nháy mắt không dám làm ầm ĩ, bà
bảo vệ con rể, không ai dám nói lời nào.
“May mắn mẹ đến.” Khương Từ nói với người đàn ông đang ôm cô: “Nếu không hôm nay anh không cởi quần
thì không thể ra ngoài.”
Thần sắc trên khuôn mặt đẹp trai của Phó Thời Lễ rất phức tạp, nhân lúc người khác không để ý, nhỏ
giọng nói: ”Anh cứng…”
“……”
Mọi người đều xuống lầu, căn phòng náo nhiệt lập tức yên tĩnh.
Từ Uyển Nghi nhìn con gái đang mặc váy, con gái tìm được lang quân như ý để gả đi, tuổi trẻ cô cũng
không phải trải qua khổ cực cũng là điều cả đời
này bà mong muốn.
Bà chưa từng nói ra tình cảm của mình, chỉ nắm tay Khương Từ.

“Mẹ ——” Nước mắt nhàn nhạt hiện lên
trong mắt Khương Từ.
Năm đó lãnh chứng, sinh con, cô đều không cảm thấy mình đã kết hôn.
Ngay khi tổ chức hôn lễ, có nghi thức mới thực sự khiến cô nhận ra mình đã lấy chồng, rời khỏi mẹ.
Từ Uyển Nghi tự mình đưa cô xuống lầu, lại cầm tay giao sang tay Phó Thời Lễ, nghiêm túc dặn dò:
“Phải đối xử tốt với con gái mẹ.”
Phó Thời Lễ ôn nhu nắm lấy tay Khương Từ, không chút do dự, hứa hẹn nói: “Cả đời này con chỉ có cô
ấy.”
Chú rể đón cô dâu đi, khách khứa cũng sôi nổi theo sau, trong biệt thự không còn một bóng người.

Từ
Uyển Nghi một mình lẳng lặng đứng ở cửa nhìn cô con gái bà một tay nuôi nấng chậm rãi rời đi.
Khương Từ quay đầu lại nhìn bà.

Từ Uyển Nghi mỉm cười, vẫy tay với cô: “Đi đi.”
*
Trưa nay ——
Khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố S đang tổ chức một hôn lễ long trọng, gần như toàn bộ giới
hào môn đều đến.

Xe cưới đi đến khách sạn, Phó Thời Lễ ôm cô dâu xinh đẹp xuống xe.

Canh giữ bên
ngoài đã lâu là những phóng viên giơ máy ảnh nhanh chóng chụp hàng trăm bức ảnh, chỉ trong một
phút, Khương Từ đã được bế vào.
Cô chỉ có kinh nghiệm tham dự hôn lễ thấy khá đơn giản.

Khi đến lượt mình lại thấy nó không dễ
dàng.
Những vị khách được mời đều đến đông đủ, Khương Từ và Phó Thời Lễ tách ra trước ở trong phòng khách
sạn nửa tiếng.

Khi buổi lễ chính thức cử hành, bản giao hưởng vang lên, con cả Khương gia – Khương
Huân nắm tay cô đi vào.
Đi qua cửa phòng tiệc, Khương Từ nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng lịch lãm đang
đứng ở đầu bên kia thảm đỏ.
Sau một năm, cảnh này đột nhiên khiến cô nhớ lại thảm đỏ của lễ trao giải, Phó Thời Lễ và con trai
cũng đứng đợi cô với sự ôn nhu và yêu thương.
Khương Từ nóng lòng muốn bước đến chỗ Phó Thời Lễ, vội vàng giẫm lên giày cao gót, khiến Khương
Huân ghé mắt, nửa đùa nửa thật nói: ”Đừng nóng vội, bốn anh họ của em đang canh ở cửa, chú rể chạy
không được.”
Mặt Khương Từ đỏ lên, đi chậm lại.
“Mami, hôm nay mami thật đẹp.” Tự Bảo đứng bên cạnh Phó Thời Lễ, chưa đợi ba mở miệng, bàn tay nhỏ
mũm mĩm đã che miệng, vui mừng cướp đi ánh đèn sân khấu.
Dưới khán đài, nhiều khách mời nghe được cười ồ lên.

Khương Từ đỏ mặt cười.
Ở hôn lễ, cô được Khương Huân giao cho Phó Thời Lễ, toàn bộ quá trình cô đều khẩn trương không dám
hô hấp nhiều hơn một chút, chỉ nghe thấy người chủ lễ hỏi cô: “Khương Từ tiểu thư, cô có nguyện ý
gả cho Phó Thời Lễ tiên sinh không? Bất kể tai họa, nghèo đói, khó khăn hay chết đi…… Cô đều nguyện
ý yêu anh vô điều kiện……”
Bốn phía trong mắt Khương Từ đột nhiên yên lặng, cô nhẹ nhàng gật đầu, thâm tình nhìn Phó Thời Lễ,
mặc kệ người chủ hôn lễ hỏi gì, từ đầu đến cuối cô chỉ có ba chữ: “Con nguyện ý.”
Cô nguyện ý.
Cô nguyện ý trở thành vợ của Phó Thời Lễ, là mẹ của con anh và là bà của cháu anh.
Cô nguyện ý, cả đời đều nguyện ý.
End.


Nhấn Mở Bình Luận