Lập tức tức giận không nhỏ:
Cuối cùng của bức tranh.
Hiệp tiếp theo, không thấy tăm hơi...
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngẩn ngơ, hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, lồng ngực cao vút chập trùng một chút, mới nói:
- Nguyệt Vũ, ngươi ngày mai đi một chuyến Tần phủ, dẫn Tần nhị tiểu thư đến.
Nguyệt Vũ lập tức đáp:
- Vâng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa nhìn về phía thi từ trên bức họa, nhìn lại toàn bộ một lần lần nữa, mới lên giọng nói:
- Ngươi nói, những thi từ này, thật là nàng sáng tác sao?
Nguyệt Vũ yên lặng một chút, nói:
- Nô tỳ cũng không phân biệt ra được.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa nhìn về phía bức đề chuyện xưa “Tam quốc”, trầm ngâm một lát, mới nói:
- Nếu như không phải nàng, vậy ta phải biết rốt cuộc là ai. Những thi từ này không quan trọng, chỉ là phía sau chuyện xưa này, có thể sẽ có tác dụng lớn với ta.
Nói xong, lại phân phó ra ngoài:
- Ngươi để ẩn vệ tra một chút, tất cả mọi người trong Tần phủ, mặc kệ là chủ nhân hay người hầu, đều phải tra rõ ràng. Còn có, quan hệ mấy gia tộc lớn, cũng tra nhiều một chút.
- Vâng, điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn chằm chằm chữ nhỏ trên bức họa xinh đẹp một hồi, mới khép bức tranh lại, đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ.
Đẩy cửa sổ ra.
Bên ngoài trăng sáng, đầy sao lấp lánh.
Đột nhiên, hai mắt nàng nhíu lại, ánh mắt ổn định trên đỉnh chóp lầu các xa xa dưới ánh trăng kia.
Nửa đêm, đèn hoa vẫn như cũ.
Chỉ là du khách trên đường phố đã không còn rộn rộn ràng ràng náo nhiệt như trước, bắt đầu lần lượt giải tán.
Dù sao rất nhiều người ngày mai còn phải dậy sớm kiếm ăn.
Tần Văn Chính dẫn người một nhà đi bộ về.
Trên đường đi, không có người nói chuyện.
Bách Linh linh động đôi mắt một hồi nhìn bên này, một hồi nhìn bên kia, thấy tất cả mọi người thần tình nghiêm túc không nói lời nào, nàng cũng không dám lên tiếng, phối hợp vòng ngọc trên cổ tay vừa mua, dáng vẻ như đang vui mừng phấn khởi.
Trên cổ tay Hạ Thiền cũng có một cái, chỉ là vẫn như cũ mặt mày lạnh lùng.
Lạc Thanh Chu có chút kỳ quái.
Bình thường nhìn thấy vị nhạc mẫu đại nhân này, từ trước đến nay đối với hắn đều là châm chọc khiêu khích còn răn dạy, đêm nay lại không nói một lời.
Hẳn là đêm nay bị những người Tống gia kia dọa sợ?
Không biết đêm nay chuyện ở phủ thành chủ thế nào.
Nhưng bọn họ có thể an toàn trở về, người một nhà còn có tâm tình đi dạo chợ đêm, hẳn là không có vấn đề gì xảy ra.
Huống chi, tâm tình Tần nhị tiểu thư nhìn còn rất không tệ, vừa rồi còn chủ động để cho hắn đi mua cho nàng một chuỗi mứt quả.
Không bao lâu.
Mấy người trở về đến phủ đệ.
Đi vào cửa chính, chuẩn bị tách ra, Tần Văn Chính đột nhiên dừng bước, kêu hắn lại:
- Thanh Chu, ngươi chờ một chút.
Lạc Thanh Chu dừng bước.
Bách Linh thấy lão gia hình như có lời muốn nói với hắn, vội vàng lôi kéo Hạ Thiền và Tiểu Điệp rời khỏi trước.
- Nhạc phụ đại nhân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!