Lọc Truyện

Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Ta muốn nhìn xem, ngươi đối mặt với thủ hộ như thế nào?!

“…”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt có chút trầm xuống, hai hàng lông mày hơi nhíu chặt lại và để lộ vẻ suy nghĩ.

‘Với thương thế hiện tại để đối mặt với Hóa Cảnh là chuyện không thể? Cho dù Hóa Cảnh tầng thứ nhất thì ta cũng…’.

‘Dù sao thì đó cũng là Hóa Cảnh, thực lực không phải Tinh Cực cảnh đỉnh có thể so sánh được’.

Cảm nhận khí tức áp bức càng ngày càng gần, Đế Nguyên Quân đột nhiên thở ra một hơi rồi nhếch mép nở một nụ cười nói.

“Hóa Cảnh thì sao chứ?”

Nói xong, Đế Nguyên Quân đưa tay phát lực thì Ma thất Tuyệt nằm bất động ở đằng xa liền lao vút về phía hắn giống như có một cổ lực lượng vô hình kéo hắn ta lại.

Nắm chặt lấy cổ Ma Thất Tuyệt, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía ba vị trưởng lão rồi nói với giọng điệu bá đạo.

“Hóa Cảnh đến thì đến? Các ngươi nghĩ ta sẽ e sợ sao? Đừng chọc ta cười chứ?”

“Hôm nay cho dù cả Âm Ma Tông có đến cũng không thể ngăn được ta”.

Thanh âm Đế Nguyên Quân vừa dứt thì thình lình, trên không bỗng có một thân ảnh lóe lên. Đó là một lão giả khóa trên mình một bộ hắc y nhìn trông phất trần và phiêu miểu vô cùng.

Ánh mắt lão giả nhìn Đế Nguyên Quân khẽ nhíu chặt mày, trên gương mặt lộ vẻ đáng sợ nói.

“Ai cho ngươi lá gan dám khinh nhục Âm Ma Tông ta?”

Lời nói lão giả vừa dứt liền bộc phát một cổ uy áp khủng bố đến mức khiến toàn bộ Minh Vương thành chìm sâu xuống vực.

Đứng tại trung tâm uy áp, tất cả những người có mặt đều không chịu đựng được áp bức liền ngã gục xuống. Ngay cả các vị trưởng lão Tinh Cực cảnh cường giả cũng không chịu được liền khụy một chân xuống và đang cố gắng chống đỡ cơ thể.

Đứng ở trên cao, lão giả nhìn thấy toàn bộ đều không thể chống đỡ uy áp của hắn thì lộ vẻ đắc ý nhưng khi đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân thì thấy hắn vẫn đang đứng ở giữa uy áp mà không có bất cứ biểu cảm gì cả thì đột nhiên giật mình. Trên gương mặt lão ta lộ vẻ kinh ngạc và trong đầu thầm nghĩ.

‘Khí tức trên người hắn tuy rất hỗn loạn và mỏng yếu nhưng không thể che giấu được cảnh giới Tinh Cực cảnh đỉnh? Vậy mà có thể chống lại được uy áp của ta?’

‘Tên này không phải kẻ tầm thường?’

‘Cho dù là thế thì hắn cũng chỉ là Tinh Cực cảnh đỉnh mà thôi’.

Nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ, lão giả vẻ mặt nghiêm nghị rồi nói với giọng điệu âm trầm.

“Ta không biết giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, thả Thánh Tử ra thì ta tha cho ngươi một mạng, bằng không thì đừng trách?”

“…”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhếch mép nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng đáp lời.

“Được thôi”.

Vừa dứt lời, Đế Nguyên Quân dùng lực ném mạnh Ma Thất Tuyệt về phía vị trưởng lão vừa mới tới giống như ném đi một thứ gì đó thấp kém. Sau đó, hắn dương mắt nhìn lão giả rồi nói với giọng điệu châm chọc.

“Người ta cũng đã trả, bây giờ ngươi sẽ làm gì tiếp đây?”

‘Tên này rất dứt khoát và nhìn hắn không lộ vẻ kiêng dè? Chẳng nhẽ hắn còn con bàn nào đó đang ẩn giấu hay sao?’

Lão giả đưa tay đỡ lấy Ma Thất Tuyệt rồi nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt có phần xem thường. Sau đó, lão giả bất ngờ thay đổi sắc mặt và ánh mắt lộ rõ sự dữ tợn rồi vung tay đánh ra một đạo kình khí đánh về phía hắn rồi nói.

“Chết đi?”

Đoán được ý định của lão giả, Đế Nguyên Quân khịt mũi rồi cười nhẹ đáp.

“Đúng là ngu ngốc”.

Vừa dứt lời, trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý niệm thì Ma Thất Tuyệt đang bị bất tỉnh chợt tỉnh dậy. Trên gương mặt hắn hiện lên vẻ đau đớn đến tột cùng, chỉ thấy hắn ta khụy chân xuống rồi dùng hai tay ôm lấy đầu và kêu lên từng tiếng đầy thảm thiết.

Thấy dáng vẻ không ổn của Thánh Tử, lão giả ngay lập tức thu lực rồi dùng tay ngưng chỉ chạm vào mi tâm của hắn ta rồi truyền vào một đạo kình khí xâm nhập vào trong cơ thể.

Ngay khi kình khí vừa xâm nhập vào thì sắc mặt lão giả chợt biến và lộ ra vẻ kinh hãi khi nhìn về phía Đế Nguyên Quân.

Không đợi lão giả lên tiếng thì Đế Nguyên Quân đã cười lạnh một tiếng rồi nói.

“Ngươi nghĩ ta buông tha cho hắn dễ dàng như vậy sao? Bản thân ngươi cũng là người của ma đạo mà không đoán được ý định của ta khi trả người cho ngươi?”

“Ban đầu ta còn tưởng ngươi sẽ có điểm gì đó khác biệt và khiến ta cảm thấy dè chừng. Chung quy là ta do ta đã đánh giá cao người của Âm Ma Tông?”

“Ngươi…”

Lão giả thu tay rồi nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt tràn đầy sự tức giận nhưng ẩn ở trong đó là một cảm giác khiến lão ta phải dè chừng vì trong người Ma Thất Tuyệt có một đạo cấm chế vô cùng đáng sợ.

Cấm chế đó đáng sợ đến mức có thể giết chết Ma Thất Tuyệt chết ngay lập tức hoặc cũng có thể khiến hắn ta sống không bằng chết. Điều càng khiến lão ta e sợ là bản thân không thể tìm được cách phá giải.

Không còn cách nào khác, lão giả thở dài một hơi rồi nói với giọng điệu hòa hoãn.

“Chỉ cần ngươi giải cấm chế trong người Thánh Tử thì ta sẽ đảm bảo Âm Ma Tông sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, ta cũng sẽ đảm bảo sẽ buông tha cho người của Minh gia và cả Minh Vương thành”.

“Ngươi thấy sao?”

“Ngươi khá thông minh”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân dùng ánh mắt sắc sảo nhìn lão rồi nói.

“Nhưng như thế vẫn chưa đủ, đây chỉ là lời nói một phía từ ngươi chứ không phải Âm Ma Tông?”

“Với lại, ngươi hình như đang hiểu lầm chuyện gì đó thì phải? Tính mạng của hắn không phụ thuộc vào ta mà phụ thuộc vào chính các ngươi”.

“Chỉ cần các ngươi còn có ý định sẽ ra tay với người của Minh gia và những người của Minh Vương thành thì hắn ta chắc chắn sẽ chết”.

“…”

Lão giả nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ không thể tin được nói.

“Ngươi không phải người của ma đạo mà có những thủ đoạn đáng sợ như vậy? Ta chắc chắn không có bất cứ tông môn nào ở xung quanh đây sử dụng? Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Điều đó quan trọng sao?”

Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp.

“Chỉ cần các ngươi ghi nhớ những lời ta nói và cũng đừng cố tìm cách phá bỏ nó vì trên thế gian này chỉ có mình ta biết cách phá giải”.

“Được, ta sẽ ghi nhớ”.

Lão giả ôm chặt Ma Thất Tuyệt rồi quay người, trước khi rời đi lão ta cũng không quên ngoái đầu nhìn hắn với ánh mắt đầy sát ý.

“Chuyện ở Minh Vương thành sẽ chấm dứt ở đây nhưng chuyện giữa Âm Ma Tông và ngươi sẽ chưa kết thúc đâu”.

Nói xong, thân ảnh lão giả đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình biến mất và để lại bầu không khí tĩnh lặng bao trùm toàn bộ đấu trường.

Đợi đám người Âm Ma Tông cùng các vị trưởng lão của những tông môn lớn ở xung quanh đây rời đi thì đám người Minh Vương thành mới thở phào được một hơi đầy nhẹ nhõm và trên gương mặt ai ai cũng nở lấy một nụ cười đầy phấn khích.

Bởi vì dáng vẻ khi đến của bọn chúng hùng hổ bá đạo vô cùng còn khi đi thì ba chân bốn cẳng chạy trối chết!

Ngồi ở trên cao, Dược Vương Cốc Thánh Tử thấy mọi chuyện đã êm đẹp thì thở phào một hơi. Sau đó, hắn ta đứng dậy rồi đạp không từ từ đi xuống phía bên dưới. Khi hắn đứng ngay trước mặt Đế Nguyên Quân thì không giấu được sự vui mừng và kính trọng.

“Viên Thế gặp qua tiền bối”.

Thanh âm của hắn vang vọng khiến toàn trường có một phen kinh hãi vì ai ai cũng biết địa vị của hắn cao vô cùng. Thân là Thánh Tử của Dược Vương Cốc được người người kính trọng nay lại cúi mình hành lễ trước một người không có tên tuổi.

Ngay tức khắc, từng câu hỏi về thân phận thực sự của Đế Nguyên Quân bắt đầu hiện lên trong tâm trí. Thậm chí có người còn liên tưởng về xuất thân thần bí của hắn có liên quan đến những ẩn thế gia tộc nào đó.

Nhìn thấy thân ảnh có phần xa lạ nhưng cũng có phần quen mắt, Đế Nguyên Quân gật đầu đáp.

“Vốn dĩ ta ban đầu giúp ngươi cũng chỉ là vì Mạc Thanh Liên nhưng chuyện đó bây giờ không còn cần thiết nữa”.

“Phải công nhận, thiên phú luyện đan của ngươi cũng không tệ. Có thể đạt tới vị trí Thánh Tử trong chừng đó năm cũng đủ để chứng minh thiên phú của ngươi”.

Đứng ở trên cao, hai vị trưởng lão Dược Vương Cốc thấy dáng vẻ của Thánh Tử hiện tại khác lạ thì nhanh chóng lao xuống. Ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ hiếu kỳ hỏi.

“Thánh Tử, người này là?”

“Hai vị trưởng lão, đây chính là người mà ta đã từng nhắc đến trước đây?”

Viên Thế vẻ mặt tự hào và nói với giọng điệu vui vẻ.

“Nếu như không có tiền bối đã trao tặng cơ duyên thì sẽ không có ta của ngày hôm nay”.
Nhấn Mở Bình Luận