Lọc Truyện
Diệp Vân Triệt cố ý đưa Thư Vũ ra khỏi khách sạn. Sau đó, gọi cho người phụ trách yêu cầu họ đưa người phụ nữ này đi.

Thư Vũ không vui. Cô vội vàng hét lên với Diệp Vân Triệt vẫn đang nghe điện thoại:

“Anh không thể làm vậy với em. Nếu bây giờ anh đuổi em đi, em sẽ nói với Diệp Thánh Sinh em từng là vợ chưa cưới của anh, và anh đã thất hứa với em cưới cô ta. Cô ta mới là tình nhân thực sự.”

Diệp Vân Triệt đặt điện thoại xuống, trưng ra khuôn mặt u ám, đôi mắt như băng. Đôi môi mỏng thốt ra lời càng đáng sợ hơn:

“Cô muốn chết sao?”

Thư Vũ đập vỡ bình hoa, tức giận hét:

“Nếu không để em ở bên cạnh anh làm thư ký, em sẽ nói cho Diệp Thánh Sinh chân tướng.”

Diệp Vân Triệt chợt mỉm cười.

Chỉ là nụ cười hung hăng mà nham hiểm.

“Tôi chưa từng bị kẻ nào uy hiếp.”

Anh khí thế quái dị đứng ở nơi đó.

Thư Vũ nhìn dáng vẻ của anh, bất giác lui về phía sau một bước.

Cô ta không tin người đàn ông này sẽ làm gì mình.

Ngay cả khi không có mối quan hệ nào giữa họ, Diệp Vân Triệt, nợ cô ta.

Anh phải trả lại!

Lúc này, phụ trách cùng mấy vệ sĩ vội vàng chạy tới, rụt rè gật đầu, hướng Diệp Vân Triệt nói:

“Diệp tổng, thật xin lỗi, chúng tôi sẽ đưa cô ta đi ngay.”



Mấy vệ sĩ bước lên phía trước giữ Thư Vũ.

Không cam chịu, Thư Vũ vùng vẫy hét lên:

“Diệp Vân Triệt, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, anh đã hủy hoại cuộc đời tôi. Anh không thể tàn nhẫn với tôi như vậy khi có Diệp Thánh Sinh. Tất cả vì anh mà tôi mới như ngày hôm nay.”

“Kéo đi, tôi không muốn gặp lại cô ta.” Diệp Vân Triệt không hài lòng ra lệnh.

Lúc này anh mới biết người phụ nữ này ghê tởm như thế nào.

Nếu không phải lần trước, Thánh Sinh sao có thể nhảy sông?

Lần này, anh không thể do dự nữa.

Thư Vũ cúi đầu cắn mạnh một cái. Ngay khi vệ sĩ buông ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm, liều mạng chạy vào khách sạn.

Diệp Vân Triệt hét lên: “Ngăn cô ta lại cho tôi!

Vệ sĩ lại đuổi theo, nhưng họ đã chậm một bước, Thư Vũ vào thang máy lên lầu, thẳng đến phòng của Diệp Thánh Sinh.

"Diệp Thánh Sinh, Diệp Thánh Sinh, mở cửa nhanh lên. "

Diệp Thánh Sinh vừa định đi ngủ nghe thấy động tĩnh ở cửa liền tò mò mở ra. Cửa mở ra, Thư Vũ xông vào, sau đó đóng lại và khóa cửa.

Diệp Thánh Sinh chưa kịp phản ứng, Thư Vũ đã túm lấy cô kích động nói:

“Diệp Thánh Sinh, hãy rời xa Diệp Vân Triệt, nguyên nhân khiến cô nhảy xuống sông và mất trí nhớ, tất cả đều do Diệp Vân Triệt gây ra.”

“Diệp Vân Triệt vốn là vị hôn phu của tôi, bởi vì tôi không thể có con, anh ta mới cưới cô vì muốn cô nối dõi tông đường.”

“Nhưng sau khi cô có thai, anh ta lại nghi ngờ đứa trẻ trong bụng cô không phải của mình, bèn âm thầm sai người phá bỏ đứa bé.”

“Diệp Thánh Sinh, cô phải mở to mắt để nhìn rõ ràng. Diệp Vân Triệt không yêu cô!”

“Sau khi cô sảy thai, để hành hạ và ngăn cô rời đi, anh ta đã buộc cô ký hợp đồng lao động. Cô phải tránh xa tên đàn ông điên đó. Đừng tin những lời dối trá của anh ta!”

Nói đến đây, âm thanh vệ sĩ đang tìm người từ ngoài cửa truyền đến.

“Tìm từng phòng cho tôi, Diệp tổng có lệnh, tuyệt đối không để người phụ nữ đó gặp cô Diệp."

Nghe thấy giọng nói từ ngoài cửa, Thư Vũ lại ôm lấy Diệp Thánh Sinh khóc lóc.

“Cô đã nghe thấy chưa, Diệp Vân Triệt muốn giết người để bịt miệng. Hãy nhớ những gì tôi đã nói, chính Diệp Vân Triệt đã giết đứa trẻ trong bụng cô. Chính anh ta đã ép co nhảy xuống sông tự tử.”

Diệp Thánh Sinh “…”

Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, nghe một đống lời cô ta nói, cô cảm thấy như thể mình đột nhiên tê liệt, không thể tiếp nhận hiện thực.

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa.



“Em ngủ rồi sao?”

Là giọng nói của Diệp Vân Triệt.

Diệp Thánh Sinh đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô loạng choạng quay lại chiếc giường lớn.

Thư Vũ biết mình không thể trốn thoát, nhưng mục đích cũng đã đạt được. Cô ta chủ động mở cửa.

Diệp Vân Triệt khi nhìn thấy Thư Vũ, sắc mặt lạnh lùng như quan tài cũ, khiến người ta kinh hãi.

“Đem cô ta cút đi cho tôi." Diệp Vân Triệt mắng.

Các vệ sĩ lao tới và kéo Thư Vũ đi.

Lần này Thư Vũ không vùng vẫy, thậm chí còn cười khi bị kéo.

Tiếng cười đặc biệt chói tai.

Diệp Vân Triệt sải bước vào phòng.

Nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhích lại gần cô, lớn tiếng hỏi:

“Thư Vũ có làm gì em không?"

Diệp Thánh Sinh vẫn im lặng, tâm trí tràn ngập những gì Thư Vũ đã nói.

Cô đã mang thai nhưng đã bị phá bỏ.

Cô đã mất trí nhớ khi nhảy xuống sông vì Diệp Vân Triệt.

Khó trách cô nhớ tới tất cả mọi người, ngoại trừ Diệp Vân Triệt.

Hóa ra, cô đã muốn quên đi người đàn ông này theo bản năng.

Giờ khắc này, Diệp Thánh Sinh cảm thấy trong lồng ngực trái tim bắt đầu đau nhói.

“Thánh Sinh, em sao vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cô, Diệp Vân Triệt lo lắng hỏi.

Diệp Thánh Sinh vẫn không có nhìn anh, ngồi yên không nhúc nhích, lạnh lùng hỏi:

“Tôi từng mang thai sao?”

Diệp Vân Triệt đột nhiên có dự cảm không tốt, nhưng cũng không có phủ nhận.

“Đúng vậy, chúng ta…”

“Tôi tự sát vì anh đúng không?” Diệp Thánh Sinh ngắt lời anh.



Trái tim của Diệp Vân Triệt bị bóp nghẹt, anh cố gắng để giải thích:

“Thánh Sinh, đừng nghe Thư Vũ nói nhảm, anh rất yêu em…”

“Yêu tôi?” Diệp Thánh Sinh quay sang nhìn anh, mỉm cười buồn bã.

“Yêu tôi nhưng không tin đứa trẻ tôi đang mang là của anh, còn giết con tôi?”

Diệp Vân Triệt sững sờ.

“Thư Vũ nói anh đã giết đứa trẻ?”

“Anh bắt Thư Vũ làm gì? Muốn giết người phải không?”

Diệp Thánh Sinh không trả lời câu hỏi kia.

Diệp Vân Triệt không nói nên lời, nhưng nghĩ đến cô không thể xúc động, liền bình tĩnh giải thích:

“Anh không giết đứa bé, ngay cả em mang thai khi nào, anh cũng không biết.*

“Ngoan, đừng nghĩ nữa, đợi một ngày nào đó, em khôi phục ký ức, sẽ biết chuyện gì xảy ra.”

“Vậy tôi hỏi anh một lần nữa, việc tôi nhảy sông có liên quan đến anh sao?”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Vân Triệt.

Diệp Vân Triệt né tránh, hiển nhiên có tật giật mình.

Diệp Thánh Sinh lại cười.

“Có lẽ ông trời cảm thấy trước đây tôi quá đau khổ nên thương xót tôi, để tôi quên đi những chuyện khó chịu đó.”

“Ly hôn đi, tôi không muốn lặp lại sai lầm như vậy.”
Nhấn Mở Bình Luận