Lọc Truyện
Hà Nhụy nghe được lời Tô Khả Khả nói, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng cúi thấp đầu, nói với tốc độ rất nhanh:

“Tôi thực sự không biết cô đang nói cái gì! Tôi chỉ đưa có anh tới đây.”

Nói xong, cô liền quay đầu đi, bước đi rất vội vàng. Tô Khả Khả đối với bóng dáng của cô nói ra một dãy số:

“Đây là số di động của tôi. Tuy rằng không biết cô vì sao lại giấu diếm, nhưng số lần quá nhiều, cơ thể của cô ăn chịu không nỗi, nếu như cô nghĩ thông suốt, thì gọi điện cho tôi, nhưng mà trừ cuối tuần, chỉ có buổi tối tôi mới có thể đi được.”

Người kia nghe được lời này đi càng nhanh hơn, làm Tô Khả Khả buồn bực không thôi.

Tần Mặc Sâm không để ý lắm, nói: “Đi thôi.”

Tô Khả Khả vừa đi vừa hỏi anh:

“Chú, con không hiểu, vừa rồi cô ấy vì cái gì mà không thừa nhận, con rất lo lắng cô gặp phải con quỷ giảo hoạt, con quỷ đó dùng thứ gì để lừa cô, sử dụng thân thể của cô ấy.”

“Nhóc con, lòng người rất phức tạp, con làm sao biết được là quỷ lừa người, mà không phải người cùng quỷ làm giao dịch?” Tần Mặc Sâm hỏi cô một câu.

Tô Khả Khả ngẩn ra, một lúc mới nói thầm: “Là vì cô ấy làm như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

“Nếu ngay cả bản thân mình cô ấy cũng không thèm quan tâm, vậy con cần gì phải để ý? Trên đời người muốn được giúp quá nhiều, con không thể quan tâm hết.” Biểu cảm của Tần Mặc Sâm thâm trầm.

Tô Khả Khả sửng sốt, sư phụ cũng đã từng nói như vậy.

Chỉ là, cô rõ ràng phát hiện một người có thể tránh được nguy hiểm lại giả vờ như không biết, cảm giác này rất khó chịu.

Cho nên cô nói với chú lời cô nói với sư phụ lúc trước:

“Nhiều chuyện như vậy con thật sự quan tâm không hết, nhưng con có thể quan tâm cái trước mắt con nhìn thấy. Hơn nữa con sẽ không mạnh mẽ nhúng tay vào. Chú xem, con chỉ là nói cho cô ấy số điện thoại, nếu cô ấy đồng ý, con mới quản. Hơn nữa, hi hi, con còn thu phí nữa,đâu có dễ ăn của con.”

Tần Mặc Sâm nhìn cô nhóc giương cao khóe miệng, bởi vì có tô son môi, độ cong kia liền mang theo một chút... hương vị mê hoặc gợi cảm.

Anh không nhịn được hạ mắt xuống.

Vẫn là để như cũ đẹp hơn. Anh giơ tay nghĩ muốn xoa đầu cô, lại nhớ đến kiểu tóc của cô, không thể tùy tiện chạm vào, tay liền quẹo một đường cong, dừng lại trên vai cô, đẩy nhẹ bả vai cô từ phía sau, anh thấp giọng giục: “Đi nhanh chút, đừng để đến muộn.”

“Được ạ.”

Tô Khả Khả đi càng nhanh, thiếu chút thì nhảy lên.

Nghĩ đến bản thân hiện tại là nữ vệ sĩ chuyên nghiệp, Tô Khả Khả vội vàng chỉnh lại tư thế đứng đắn, ra dáng vệ sĩ của Tần Mặc Sâm đi tới một bước.



“Đi tới tiệc chúc thọ Từ gia, con đi theo trợ lý Ngô, không được chạy lung tung, biết chưa?” Tần Mặc Sâm dặn dò cô nhóc.

“Được ạ.”Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

“Vệ sĩ cùng trợ lý không được đi lung tung, nhưng nếu con đói bụng, nói trợ lý Ngô dẫn con đi ăn một chút gì đó.”

“Con sẽ không để bản thân bị đói, chú yên tâm.”

Nhưng, Tần Mặc Sâm không thể yên tâm được, rốt cuộc cô nhóc này chính là ngốc.

Anh nghiêng đầu nhìn cô đi theo phía sau anh, nhìn qua rất giống một cô gái nhỏ, anh có chút hối hận.

Ngày hôm qua tại sao anh lại đồng ý với cô?

...

Tiệc mừng thọ của Từ lão gia tổ chức ở trong đại sảnh của một tòa biệt thự.

Lão gia tử không thích phô trương, nhưng không chịu nổi mất đứa con cháu của ông ồn ào, cho nên thiệp mời được phát đi một đống lớn, toàn bộ giới thượng lưu ở đế đô, nhân vật có danh tiếng uy tín tới hơn một nửa.

Trong đại sảnh có đồ uống tự chọn, khách cũng đã tới bảy tám phần, các quý ông mang tây trang và giày da, tự do mà tụ hai tụ ba trò chuyện với nhau.

Mà con gái, không một ai không làm tạo hình tinh tế, đủ loại kiểu dáng lễ phục ở kinh đô đều được các nhóm tiểu thư ở đây mang trên người, từng người đều tràn ngập phong tình, giống như hoa ở trong khuôn viên tranh nhau khoe sắc khoe hương, nói không được ai đẹp hơn ai.

Trên người phối đủ loại trang sức châu báu, so với đèn treo trần nhà còn muốn rực rỡ hơn. Tay mỗi người đều cầm một ly champagne hoặc một ly rượu đỏ, dáng người ưu nhã cùng với bạn nam của mình nói cái gì đó, thường xuyên che miệng, nở nụ cười xinh đẹp, hoặc là đi tìm người quen, tụ lại với nhau đàm luận về vấn về đồ trang điểm cao cấp, túi hàng hiệu cùng trang sức.

Tô Khả Khả đi theo Tần Mặc Sâm, cùng Ngô Tông Bách tiến vào nhìn thấy một màn náo nhiệt như vậy.

Cô ở trong lòng oa một tiếng.

Thật nhiều người! Thật náo nhiệt.

Vừa rồi người đàn ông này đi vào, khí thế quá cường đại, âm thanh nói chuyện đột nhiên nhỏ lại, động tác nhất trí cùng hướng về phía cửa nhìn.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Người đàn ông Tần Mặc Sâm này không cần cố tình giả vờ cái gì, đi đến chỗ nào, ánh mắt mọi người đều đi theo đó.

Có người nhận ra anh, không nhịn được hô nhỏ một tiếng: “Là Tần Tứ gia nhà họ Tần! Người này không phải rất ít khi tham gia yến tiệc sao, hôm nay lại tới, xem ra là cho Từ lão gia mặt mũi thật lớn...”

Từ lão gia tự mình đến đón, bảy mươi tuổi người vẫn còn tỉnh táo tinh tường, bảo dưỡng cũng rất tốt, nhìn giống như sáu mươi tuổi.



Lão gia nhân cười vỗ vỗ vai anh:

“Tần lão đệ, đang mong chờ ngươi tới, lại đây lại đây, hai chúng ta lâu rồi không có gặp nhau, lần này phải tâm sự hết.”

“Hôm nay ngài là thọ tinh, có quá nhiều người muốn thăm hỏi ngài, vẫn là để hôm khác rồi nói.”

“Không quan trọng, có mấy đứa con cháu giúp ta đón tiếp khách đến.”

Tần Mặc Sâm tuy sắc mặt không có biểu tình gì, nhưng trên mặt cũng nhu hòa đi rất nhiều:

“Tặng ngài quà sinh nhật, chúc ngài Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn.”

Trợ lý Ngô tiến lên một bước, đem bức họa đóng khung cùng hộp đưa cho Từ lão gia. Từ lão gia lập tức nhận lấy chiếc hộp, không chờ nổi mà mở bức họa cuộn tròn ra, chỉ nhìn một cái liền cười lớn:

“Mặc Sâm, chữ của ngươi so với trước kia càng tốt hơn, lần trước muốn ngươi viết một bức, ngươi lấy lý do qua loa lấy lệ, lúc này lại chiều theo ý ta...”

Một già một trẻ nói nói cười cười ở trong đại sảnh.

Một vị khách khứa nói nhỏ.

“Vị này chính là thương nhân mặt lạnh sát thần Tần Tứ gia hả? Tôi đây là lần đầu nhìn thấy người thật, quả nhiên còn rất trẻ, lớn lên so với người nổi tiếng còn đẹp trai hơn.”

“Đúng, giới nghệ sĩ những trai trẻ đó liền tính cả diễn, cũng diễn không được loại khí thế này của Tứ gia.”

“Mọi người đều biết, giá trị con người Tần tứ gia chính là cái này.” Người nói chuyện giơ ngón tay cái: “Hắn tặng một bức tranh chữ tự viết, Từ lão gia liền vui vẻ thành như vậy? Các ngươi nói xe, Từ lão gia là thật sự vui vẻ, hay là giả vờ vui vẻ?”

“Đúng vậy, bị Tần Tứ gia này cũng quá keo kiệt...”

“Tần tứ gia tặng bức tranh chữ này giá trị rất xa xỉ.” Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh ôn hòa dễ nghe.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Một thanh niên mang bộ bộ đồ xám tình cờ đi ngang qua đây, trong tay hắn còn cầm một ly champagne, nhìn vào nó.

Gương mặt thanh niên tuấn tú, khí chất ôn nhuận như ngọc, cười lên làm người khác như tắm mình trong gió xuân, giống như một bạch mã hoàng tử đi ra từ truyện cổ tích.

“Trục đầu tranh cuộn là ngọc hòa điền tốt nhất, trăm năm có một, trục thân tranh cuộn là gỗ đàn ít nhất năm trăm năm tuổi, ngàn vàng khó mua. Đến nỗi chữ trên tranh, đến Tiền lão cũng khen, không hề kém hơn so với những danh gia hiện nay.” Người này nói xong, uống một ngụm champagne, hướng mấy người hơi gật đầu, quay người rời đi.

Hết chương 67: .

Editor: The Calantha team

Beta: Rine
Nhấn Mở Bình Luận