Trên dưới Vương gia và Diệp gia náo loạn hết cả, nhanh chóng có mặt hết ở bệnh viện.
Ông nội Vương và ba Vương cũng lập tức từ tổ tham mưu trở về, dù chưa biết Ảnh Quân bên kia ra sao, nhưng Tư Hạ sinh non, họ không thể không chạy ngay đến bệnh viện.
Tư Hạ mang thai đôi, bác sĩ đã từng nói cô có nguy cơ sinh non cao.
Tuy nhiên, thời điểm bảy tháng, ngỡ là cô sẽ sinh, không ngờ chỉ là báo động giả. Đến nay cô đã mang thai đến tuần ba mươi bốn, ai cũng nghĩ chắc cô sẽ thuận lợi đến ba mươi sáu, ba mươi bảy tuần mới sinh.
Thật không ngờ, sự việc rối ren lần này, lại khiến cô kích động đến mức vỡ nước ối.
Nhưng không phải vỡ nước ối rồi sẽ lập tức sinh ngay, mà có thể đau đớn kéo dài từ mười hai tiếng đến hai mươi bốn tiếng thì mới đến lúc sinh con.
Tư Hạ liên tục co thắt, cả người đau đến ướt đẫm mồ hôi, nước mắt không ngừng rơi. Nhưng trong lòng cô ngoài đau đớn thể xác còn loạn ở trong tâm, vì cô vẫn không biết chồng cô, ba của các con cô thế nào rồi, cuộc phẫu thuật kia có ổn không.
Anh cũng từng nói với cô, anh nhất định sẽ túc trực ở bên cô khi cô sinh con. Cô vẫn tin vào lời hứa ấy, cho nên nhất định cô sẽ chờ anh về cho bằng được. Cô có niềm tin rằng anh nhất định sẽ đến bên cạnh cô sớm thôi, để nắm tay cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Cho nên, dù chịu trăm ngàn đau đớn, cô vẫn thầm bảo các con mình cố gắng chờ thêm một chút, chờ đến lúc ba chúng nó xuất hiện thì hãy đòi ra.
Mà dường như hai đứa nhóc cũng nghe lời cô, cũng muốn chờ ba đến, nên từ lúc Tư Hạ vào bệnh viện tầm bảy giờ tối đến bây giờ, trải qua một đêm dài, đến tận tám giờ sáng, chúng nó vẫn chưa chịu ra ngoài.
Tư Hạ vật vã cả một đêm qua, tinh thần cũng bị hành hạ vì lo cho chồng mình, trải qua đau đớn như chết đi sống lại, ai nhìn cũng xót xa đau lòng.
Bác sĩ đề nghị lập tức đưa cô vào sanh mổ, nhưng cô nhất quyết không chịu. Cô muốn dùng sức lực của mình, sinh con tự nhiên.
Lại qua thêm hai tiếng đồng hồ, đến mười giờ sáng, tử cung của cô đã mở rộng hơn, đạt đến bảy, tám phân. Cơn đau dữ dội kéo tới, cô không kiềm được mà bật khóc.
Các bác sĩ đã bắt đầu chuẩn bị đưa cô vào phòng sinh. Cô gần như đã tuyệt vọng buông xuôi khi không đợi được anh nữa, lại quá đau đớn, cô không còn chút sức lực nào, cũng không hi vọng anh sẽ trở về kịp lúc.
Lúc các bác sĩ đưa cô lên xe để đẩy vào bên trong phòng sinh, cô gần như đau đến mất ý thức, dần thiếp đi. Đột nhiên, có một cảm giác ấm nóng truyền đến bàn tay cô khiến cô như bừng tỉnh. Cô chớp chớp đôi mắt ngấn lệ của mình, ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là gương mặt góc cạnh phong trần đó, là vóc người cao to vạm vỡ đó, là bàn tay có chút thô ráp chai sạn đó. Cô bật khóc nức nở, không phải vì đau nữa, mà là vì mừng rỡ.
Anh về rồi, cuối cùng cô cũng đợi được anh về.
Trên người anh còn quấn băng che vết thương, sắc mặt anh còn hơi tái nhợt, đôi môi khô nứt nẻ, thần sắc mệt mỏi lo âu.
Anh nắm chặt tay cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô:
- Vợ\, anh đến rồi! Cảm ơn em đã mạnh mẽ đến giây phút này\, để cho anh được thực hiện lời hứa ở bên em lúc sinh!
Nhìn thấy cô đau đớn, nhìn thấy cô khóc, lòng anh đau xé.
Có trời mới biết, lúc anh vừa tỉnh lại từ cơn phẫu thuật, nghe Tuấn Triết gọi đến nói cô sinh non, đưa vào bệnh viện rồi, anh có biết bao sợ hãi căng thẳng.
Ngay lập tức, anh mặc những lời cản ngăn của bác sĩ, nhất quyết lên chuyên cơ riêng bay về ngay lập tức cùng Cao Lãng và Vu Quân.
Cũng may, anh về kịp lúc rồi…
***
Ca đỡ đẻ này còn có cả bác sĩ Tần, dù bà đã về hưu rồi, nhưng vẫn còn là cố vấn ở bệnh viện, thỉnh thoảng một số ca vẫn có mặt bà tham dự.
Mà lần này Vương gia cũng chính miệng nhờ bà, cho nên bà không thể không có mặt được.
Bên trong phòng sinh, tay anh vẫn nắm chặt tay cô truyền sức mạnh. Thỉnh thoảng anh còn cúi người hôn lên trán cô dịu dàng để động viên cô.
Tử cung của cô đã mở đến mười phân rồi, bác sĩ Tần ra hiệu bảo cô bắt đầu rặn.
- Cố gắng hết sức\, rặn mạnh lên nào!
Tư Hạ cố hết sức phối hợp với bác sĩ, dường như bản năng làm mẹ trỗi dậy, cho nên giờ phút này cô lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô bấu chặt tay anh, dùng hết sức bình sinh để rặn, miệng không ngừng hét lớn.
Sau một hồi anh dũng chiến đấu, anh trai đã ngoan ngoãn ra ngoài. Thằng bé có vẻ rất gan lỳ, không một tiếng khóc, chỉ khẽ “a” lên một tiếng rồi thôi.
Y tá vội bế đứa bé lên, lau qua người bé cho sạch sẽ, rồi nhanh chóng đặt vào lồng kính bên cạnh.
Công cuộc sinh nở vẫn tiếp tục, vì bên trong vẫn còn một bé gái nữa.
Nhưng lúc này, Tư Hạ đã gần như bất tỉnh vì quá mệt.
Tình hình này, cô không thể sinh thường được nữa, cho nên bác sĩ lập tức chuyển qua sanh mổ cho cô.
Ảnh Quân là người đàn ông mạnh mẽ, đầu đội trời chân đạp đất, ấy vậy mà khoảnh khắc này lại không dám mở mắt ra nhìn bác sĩ phẩu thuật cho cô. Anh sợ mình sẽ không chịu nổi, là đau lòng không chịu nổi.
Nghe tiếng dao kéo múa may xoèn xoẹt trên người cô, biết cô bị rạch rất nhiều lớp da thịt, trong lòng anh sắp mất đi bình tĩnh thâm trầm vốn có. Bàn tay anh nắm tay cô càng ngày càng chặt hơn, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho mẹ con cô bình an.
Sinh con nguy hiểm đến thế, đau đớn đến thế, giờ phút này anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng Diệp Tử Sâm năm xưa rồi.
Anh thề, sẽ không để cô mang thai sinh con thêm lần nào nữa. Một lần này là đã quá đủ rồi!
Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như cả thế kỉ kia, cuối cùng anh cũng nghe được một tiếng “oe”, công chúa nhỏ đã chào đời.
Y tá cũng bế bé đến bên lồng kính cùng với anh trai mình.
Bên ngoài mọi người căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, nhìn thấy cánh cửa phòng sinh mở ra, hai nhà Vương Diệp, còn có Hi Văn Cao Lãng thở hắt ra một hơi.
Vì là sinh non nên hai bé cần được mang đến nơi chăm sóc đặc biệt trước, mới có thể cho người nhà gặp mặt.
Còn Tư Hạ lúc này vẫn chưa tỉnh lại, cô được đưa đến phòng hồi sức.
Ảnh Quân vẫn ở một bên nắm chặt tay cô không rời.
Bác sĩ Tần cũng ra ngoài, sau đó thông báo cho gia đình:
- Mọi việc đã ổn hết cả rồi\, mọi người đừng lo lắng quá. Hai đứa bé dù sinh non nhưng bây giờ cũng đã là tuần ba mươi bốn rồi\, nên về cơ bản đã phát triển bình thường như trẻ đủ tháng. Đợi đến khi kiểm tra trên dưới một lượt các chỉ số\, y tá sẽ mang hai đứa bé lại cho gia đình.
- Còn về sức khỏe Tiểu Hạ thế nào hả chị Tần? – Mẹ Diệp và mẹ Vương lo lắng hỏi.
- Con bé mất sức nhiều\, có thể gắng gượng sinh thường bé trai\, nhưng đến lúc sinh bé gái thì phải phẫu thuật. Hiện tại do quá mệt\, vẫn chưa tỉnh lại được. Một lúc nữa sẽ ổn thôi! – Bác sĩ Tần ôn tồn nói.
- Cảm ơn chị Tần\, cảm ơn các bác sĩ\, các y tá đã túc trực! Mọi người vất vả rồi!
- Không có gì\, trách nhiệm của chúng tôi!
Cả nhà sau khi nói lời cảm ơn đến bác sĩ, vẫn chưa vội vào phòng thăm Tư Hạ, vì muốn để hai vợ chồng Ảnh Quân Tư Hạ có không gian riêng bên nhau.
Ảnh Quân một thời một khắc cũng không rời mắt khỏi Tư Hạ. Anh khẽ vuốt ve mái tóc rối loạn của vợ, còn giúp cô lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên trán.
Một lúc sau, Tư Hạ lờ mờ tỉnh lại. Vừa rồi có thuốc tê, cô không có cảm giác, bây giờ thuốc tê đã hết, cơn đau không diễn tả được bằng lời lập tức truyền đến khiến cô khẽ nhăn mày.
- Em còn đau lắm sao? - Ảnh Quân thấy vợ có vẻ không thoải mái liền hòi.
- Vết mổ hết thuốc tê rồi nên hơi đau… nhưng mà em không sao\, anh đừng lo.
Anh xót xa hôn lên trán cô một cái nói:
- Vợ à\, cảm ơn em! Em đã rất dũng cảm! Em đợi một lát nhé\, con sẽ đến gặp em ngay!
Cô cũng khẽ cười đáp lại anh, rồi chợt nhớ đến vết thương của anh, cô liền lo lắng bảo anh mau đi tìm bác sĩ.
- Chồng à\, em đã không sao rồi\, em ở đây cũng có mọi người chăm sóc\, anh mau đi xử lý vết thương đi\, anh vừa phẫu thuật xong đã chạy vội về đây rồi\, không tốt đâu anh!
Anh lắc đầu, đáp:
- Anh không sao\, lát nữa nhìn thấy con rồi anh sẽ đi\, em không cần lo cho anh đâu\, nghỉ ngơi cho tốt đi!
Đúng lúc đó, y tá bước vào, mang hai đứa bé đến bên cạnh Tư Hạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!