Chu Lãng không muốn có con, trước mắt ông ta sắp mất đi con bài khống chế anh, nhưng may thay miếng thịt béo bở là nhà họ Quý lại bày ra ngay trước mắt.
Sao ông ta có thể cam tâm từ bỏ cơ hội được đưa đến tận cửa chứ.
“Dượng!”
Chung Nhàn kéo tay cô ta, an ủi: “An An, con đừng sốt ruột, mọi chuyện đều có cách giải quyết.”
Ông Chu cũng biết tính của Chu Lãng, trước mắt việc quan trọng là xúc tiến cuộc hôn nhân giữa nhà họ Chu và nhà họ Quý, chỉ đành dùng giọng điệu thương lượng nói chuyện với anh: “Chu Lãng, dù thế nào đi chăng nữa An An cũng là em con, con làm như vậy là muốn đẩy nó vào đâu, đẩy nhà họ Chu chúng ta vào đâu?”
Chu Lãng lạnh lùng nói: “Con không có em gái, chẳng phải ông rõ nhất sao.”
Ông Chu tức giận: “Con nói những lời khốn kiếp gì vậy hả!”
Đúng lúc này, Chung Nhàn lên tiếng: “Chu Lãng, chúng ta không nợ gì cậu cả, cậu là người thừa kế của Chu thị, những thứ nên cho cậu đều đã cho cậu rồi. Hiện giờ tôi chỉ muốn An An được gả vào nhà họ Quý một cách có thể diện, chỉ có chút yêu cầu vậy thôi, cậu cũng muốn phản đối sao?”
Sắc mặt Chu Lãng không hề thay đổi, chầm chậm mở miệng nói: “Quý Hoài Kiến không thích cô ta thì lấy đâu ra thể diện.”
“Chuyện tình cảm đều có thể từ từ bồi dưỡng, năm đó khi bố cậu để cậu cưới Nguyễn Du Hà, chẳng phải cậu cũng không đồng ý sao.”
Sắc mặt Chu Lãng sa sầm, không nói gì.
Thật sự không hiểu Nguyễn Du Hà thích gì ở Quý Hoài Kiến, anh ta một mặt thì ở bên cô, mặt khác lại thảo luận hôn sự với một người phụ nữ khác. Cô thích tự tìm ngược vậy sao?
Chính vào lúc hai bên căng thẳng, không ai chịu nhường ai thì một giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên ở ngoài cửa: “Hình như tôi đến muộn rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?”
Chu An An ấm ức kể khổ: “Anh họ không đồng ý hôn sự của em.”
Chu Tuyến Niên ngồi trên xe lăn, người đẩy xe đằng sau anh ấy là Lâm Tri Ý.
Nghe vậy, Chu Tuyến Niên có chút bất ngờ, nhưng lại lập tức mỉm cười: “An An, anh họ em không đồng ý đương nhiên là có lý do của mình, em đừng ở đây làm ầm làm ĩ với cậu ấy nữa, cậu ấy xử lý chuyện công ty thôi đã đủ mệt rồi.”
“Nhưng em…”
“An An, chuyện kết hôn cần hai bên đều tự nguyện mới được.”
Chung Nhàn dường như muốn nói gì đó, mấp máy môi mãi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Ông Chu vì những lời này của anh ấy cảm thấy không vui: “Tuyến Niên, con cũng không còn nhỏ nữa, trước đó ông không giục con, nhưng cũng đến lúc con nên suy nghĩ chuyện hôn sự rồi.”
Chu Tuyến Niên vẫn mỉm cười dịu dàng ấm áp: “Con chỉ là một người què không làm được trò trống gì, ai lại đồng ý gả cho con chứ.”
Sắc mặt ông Chu nhất thời cứng đờ, không nói gì nữa.
Chung Nhàn đứng thẳng người dậy, có chút kích động nói: “Những điều này không phải lỗi của con, muốn trách thì chỉ có thể trách người đã cướp hết mọi thứ của con!”
“Đủ rồi!”
Sắc mặt ông Chu vô cùng khó coi: “Chẳng phải là đang thảo luận chuyện hôn sự của An An sao, bàn đến tận đâu rồi?”
Chung Nhàn cười lạnh một tiếng, xoay người lên tầng.
Ông Chu cũng đi vào thư phòng.
Chu An An tức giậm chân, vừa sốt ruột lại vừa buồn bực, chạy ra ngoài.
Tất cả mọi người đều rời đi trong không vui.
Đáy mắt Chu Lãng hiện lên sự trào phúng, vẻ mặt lạnh lùng, lãnh đạm.
Khi anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chu Tuyến Niên ôn hòa gọi anh lại: “Chu Lãng, nói chuyện với anh chút đi.”
Trong vườn.
Chu Tuyến Niên ngồi trên xe lăn, cắt tỉa cây cỏ trước mặt: “Vừa nãy những lời mẹ nói em đừng để trong lòng. Em cũng biết, từ lúc anh xảy ra chuyện cảm xúc của bà ấy vẫn luôn không ổn định, đi khám rất nhiều bác sĩ rồi vẫn không đỡ.”
Chu Lãng đứng sau lưng anh ấy, khẽ “Ừm” một tiếng, rồi mới cười tự giễu: “Bà ấy nói không đúng sao?”
“Chu Lãng.”
Chu Tuyến Niên bỏ kéo xuống, xoay xe lăn lại: “Bao nhiêu năm rồi em vẫn chưa thể thể buông xuống được sao? Anh đã buông xuống rồi, rồi cũng nhìn về phía trước đi, có lẽ tất cả những điều này đều là số mệnh. Có được là phúc, không có được là do vận mệnh an bài.”
Chu Lãng tựa vào hàng rào đá, châm một điếu thuốc, không nói gì.
Khác với ông Chu và Chung Nhàn lúc đầu tốn hết tâm sức muốn khống chế anh, để anh làm việc cho bọn họ, cho đến sau đó phát hiện ra không thể không chế được anh, muốn làm suy yếu quyền lực của anh, tìm người thay thế anh, kể từ sau khi Chu Tuyến Niên bị liệt, biết được mình không có hi vọng gì với vị trí đó, vẫn luôn nhìn mọi thứ rất thoáng, thậm chí còn có thể dùng cụm nhìn thấu hồng trần, không tranh với đời để hình dung.
Chu Tuyến Niên không nói về chuyện này nữa, đổi chủ đề: “Anh nghe nói em ly hôn rồi, hai người cãi nhau sao?”
Có lẽ Chu Lãng không ngờ anh ấy sẽ hỏi vấn đề này, sững sờ hồi lâu mới nói: “Sao anh lại nói như vậy?”
Chu Tuyến Niên mỉm cười: “Anh thấy em rất thích vợ mình, chắc hẳn không phải là do tình cảm bất hòa đâu nhỉ. Chu Lãng, tính cách em quá kiêu ngạo, phụ nữ bao giờ cũng thích được dỗ dành.”
“Anh thấy sai rồi, tôi không thích cô ấy.”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: “Lúc nào cô ấy cũng làm mới mức độ chán ghét của tôi dành cho cô ấy.”
Chu Tuyến Niên cười nhẹ lắc đầu, xoay xe lăn lại cầm kéo tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ trước mắt: “Có những lúc khi thích một người, tất cả những người xung quanh em đều đã nhận ra rồi, nhưng chỉ có mình em vẫn đang mù mờ.”
Những lời này của Chu Tuyến Niên không phải là không có căn cứ, mấy năm trước trong lần vợ Chu Lãng về cùng anh, bị khách khứa sai bảo, chế giễu như một người hầu, chạy tới chạy lui cả một buổi tối.
Sau khi Chu Lãng biết được chuyện này, cởi áo vest khoác ngoài ném cho cô: “Cầm lấy, không được phép đi đâu cả, tránh để đến lúc tôi muốn lấy áo lại không tìm được em.”
Nếu như Chu Lãng thực sự cực kỳ ghét cô thì có thể để cô tiếp tục bị sai bảo, chế giễu. Nhưng anh lại đưa quần áo cho cô, rõ ràng là đang nói với tất cả mọi người ở đó, người phụ nữ đang ôm quần áo của anh, là vợ của Chu Lãng.
Chu Lãng khẽ nói: “Anh sẽ thích một người phụ nữ giả mang thai rồi chạy đến cửa ép cưới sao?”
“Chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ được chứ.”
…
Khi Chu Lãng rời đi, Lâm Tri Ý vẫn luôn chờ ở đằng xa bỗng đuổi theo: “Chu Lãng…”
Bước chân Chu Lãng hơi khựng lại, quay đầu lại lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
Lâm Tri Ý khẽ cắn môi, khi lại đối mặt với anh, cô ta không khỏi cảm thấy căng thẳng: “Chúng ta đã lâu lắm không gặp nhau rồi, chẳng lẽ anh không muốn nói chuyện với em sao?”
“Không muốn.”
Lâm Tri Ý không ngờ anh lại không nể mặt mình như vậy, có chút bực bội: “Ngay cả những lời khách sáo anh cũng không muốn nói với em à?”
Vẻ mặt Chu Lãng vẫn không thay đổi: “Cô hỏi tôi có muốn hay không, trả lời muốn hay không muốn đều là tự do của tôi. Không phải tôi không muốn nói những lời khách sáo với cô, mà là không cần thiết.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!