Trong căn phòng làm việc xa hoa, Nam Cung Kình Hiên ký xong phần hợp đồng cuối cùng mà cấp dưới đưa tới.
Nhìn sơ qua là hạng mục trước kia đưa cho La thị làm, ngay sau khi đoạn video dâm uế kia bị đưa ra ánh sáng, bên phía đối tác liền hủy bỏ hợp đồng, nhất thời không tìm được công ty nào cường thế hơn để hợp tác, cũng chỉ có thể tới đầu nhập vào công ty thuộc sản nghiệp của nhà Nam Cung.
Ở hợp đồng cuối cùng, mấy chữ cứng cáp phóng khoáng lộ ra sự ngang ngược lạnh lùng.
Đôi mắt thâm thúy quét qua thời gian trên đồng hồ, đã gần tối.
Điện thoại nội bộ đột ngột vang lên.
“Tổng giám đốc, La tiểu thư của La thị muốn gặp anh, anh muốn gặp không?” Giọng nói của cô tiếp tân vẫn ngọt ngào như cũ.
“Một mình cô ta?” Ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên gõ gõ trên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi.
“Dạ đúng,” Cô tiếp tân khẽ lúng túng dừng lại một lát: “Tổng giám đốc, tôi thấy trạng thái của La tiểu thư rất không tốt nên muốn thu xếp cho cô ấy đến phòng nghỉ ngơi ngồi một chút, như vậy có thể chứ?”
“Không tốt như thế nào?” Giọng nói trầm thấp du dương rất bình tĩnh, không có một chút gợn sóng.
“Cô ấy. . . . . . Nhìn cô ấy hình như không được khỏe. . . . . .” Cô tiếp tân sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng che điện thoại, ngẩng đầu lên nhỏ giọng hướng về phía trước mặt nói: “Xin lỗi La tiểu thư, phiền cô. . . . . . Phiền cô đứng ở chỗ này chờ một lát.”
Cầm điện thoại nội bộ, Nam Cung Kình Hiên bỗng nhiên trầm mặc, ánh mắt tĩnh mịch dời khỏi màn hình laptop, giơ tay chống môi, lẳng lặng nghĩ ngợi mấy giây.
“Nửa tiếng sau cho cô ta đi lên, hiện tại tôi không có thời gian.” Nói xong anh tự tay ngắt điện thoại.
Là thật sự không có thời gian, tay anh tùy tiện lấy văn kiện nào cũng quan trọng hơn so với xử lý một công ty râu ria đã suy sụp.
Suốt nửa tiếng, một cô gái có sắc mặt tái nhợt đứng thẳng ở tại cửa ra vào, trong đại sảnh của Lịch Viễn người tới người đi thật sự rất tạo sự chú ý, đôi môi của La Tình Uyển trắng bệch không có huyết sắc, giống như bị dầm mưa đã lâu, ánh mắt cũng không có thần, cô ta đứng đó chờ đợi, đứng đến hai chân cũng tê dại, thời gian tí tách một giây một giây trôi qua, đối với cô ta mà nói, đây đúng là sự giày vò đau khổ.
Điều gọi là đau khổ, chính là ngay cả cửa nhà cũng không dám bước ra, vừa đi ra ngoài chính là những cái chỉ chỉ chõ chõ.
Điều gọi là đau khổ, chính là ba của mình cả ngày mắng con gái dâm đãng vô sỉ, trách cô ta nhơ nhuốc liên lụy gia đình.
Điều gọi là đau khổ, chính là cô ta đứng ở trong công ty to lớn của anh, thừa nhận sự đối đãi lạnh lùng thâm nhập cốt tủy.
Nửa giờ, lâu như vậy, lâu như vậy.
Đợi đến khi cô tiếp tân đi tới nhẹ giọng nói “La tiểu thư, có thể đi lên rồi”, hai chân của La Tình Uyển đã có phần chết lặng, lúc bước đi bước đầu tiên còn có chút run rẩy, vịn vách tường, sắc mặt tái nhợt đi tới thang máy.
Trong phòng làm việc, Nam Cung Kình Hiên đã xử lý xong tất cả công việc gần đây, anh giơ tay xoa xoa mi tâm.
Sở dĩ gần đây liều mạng như vậy, đều là bởi vì phải dành thời gian để chuẩn bị hôn lễ, lượng công việc mỗi ngày của anh rất lớn, nhưng hàng ngày về nhà trong lòng cảm thấy rất rất ấm áp, tách cà phê đen trên bàn đã thấy đáy, cửa mở ra, cô thư ký thân thiết bưng tách cà phê trống không kia mang đi.
“Tổng giám đốc, La tiểu thư đã tới.” Thư ký nhẹ giọng nhắc nhở.
Lúc này Nam Cung Kình Hiên mới chậm rãi mở mắt ra, thấy được người phụ nữ đứng trước mắt.
La Tình Uyển.
Cô gái phương đông xinh đẹp từng là nhân vật vô cùng quan trọng trong giới thời trang Paris đây sao, giờ phút này, cởi bỏ sự ưu nhã hào phóng, quý khí xa hoa, cô ta chỉ mặc một cái áo len mỏng manh cùng cái váy bông, tóc xõa đơn giản, lại có vài phần cô đơn đáng thương.
“Đi ra ngoài đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói với thư ký .
“Dạ, tổng giám đốc.”
“Tôi không có nhiều thời gian dành cho cô, mười phút, nói rõ ràng cô muốn cái gì, bắt đầu đi.” Thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô ta, giọng nói bình thản mà lạnh nhạt.
Bận rộn suốt một buổi chiều, anh chỉ xem như mười phút này là cho bản thân buông lỏng.
La Tình Uyển ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn người đàn ông kiêu căng ưu nhã như một vị thần này, giữa sự hoảng hốt lại cảm thấy sao chói mắt bức người thế kia, tây trang xa hoa danh quý cùng khí chất cao nhã vẫn như xưa, so với một kẻ thất bại như cô ta, trở nên cực kỳ đối lập.
Nhẹ nhàng hít một hơi, cô ta cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, run giọng nói: “Em tới cầu xin anh, van cầu anh, Kình Hiên, bỏ qua cho công ty của ba em, cũng bỏ qua cho cả nhà em, được không?”
Nam Cung Kình Hiên yên lặng, trầm ngâm trong chốc lát, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô ta: “Còn gì nữa không? Chỉ có một câu này?”
La Tình Uyển ngơ ngác sửng sốt, tay khẩn trương nắm túi xách, trở nên luống cuống.
“Em. . . . . . Em chỉ là tới cầu xin anh, em không có chuyện gì khác . . . . . .” Trong mắt cô ta dâng lên nhàn nhạt sương mù: “Cái gì em cũng không làm được nữa, em không cầu anh tha thứ cũng không cầu anh bỏ qua cho em, chỉ cần anh để yên cho nhà em là tốt rồi, anh cũng biết những chuyện kia đều là lỗi của một mình em, ba mẹ em căn bản là không hề làm gì, Kình Hiên, van cầu anh nhân từ một chút. . . . . .”
Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt cười cười.
“Trước kia cô có từng cầu xin tôi không?” Giọng nói của anh du dương: “La Tình Uyển, tốt nhất là cô nghĩ kỹ lại xem, mười mấy năm trước, thời điểm ba cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ trong một công ty thuộc sản nghiệp của gia tộc Nam Cung, khi đó nhà họ La các người không có một chút địa vị nào ở thành phố Z, tình trạng của cô còn không bằng hiện tại, khi đó cô có cầu xin tôi không?”
“Nhìn cho thật kỹ những án kiện này,” Nam Cung Kình Hiên đi tới trước bàn làm việc, rút ra mấy bộ hồ sơ thiết kế mới tinh ném cho cô ta, tựa như nắm toàn cục trong lòng bàn tay, liếc xéo dung nhan tái nhợt của cô ta: “Không phải là Nam Cung Kình Hiên tôi tìm tới những người này, càng không phải là tôi xúi giục bọn họ đình chỉ hạng mục hợp tác với La thị cũng như chuyện rút cổ phần hay ngưng đầu tư, dùng đầu óc của chính cô mà nghĩ cho kỹ, tôi đã từng làm những chuyện này bao giờ chưa! Cô thật sự có lỗi, nhưng tôi không nhất thiết giúp cô bao che những sai trái kia, mấy năm nay, nhà họ La các người dựa vào tôi nhận được bao nhiêu ân huệ tôi tạm thời không đề cập tới, đến lúc xảy ra chuyện, tôi nghĩ, ít nhất tôi cũng phải có quyền thu hồi vốn đầu tư —— dĩ nhiên, có người theo phong trào hoặc làm việc theo tình thế, vậy thì cũng không ở trong phạm vi tầm tay tôi.”
“La Tình Uyển, không phải là tôi phá hủy nhà họ La, là chính cô hủy diệt nhà họ La.” Nam Cung Kình Hiên chống hai cánh tay trên mặt bàn, ánh mắt hung ác lạnh lùng, lạnh nhạt nhẹ giọng nói.
La Tình Uyển đã hoàn toàn sụp đổ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong mắt dâng tràn nước mắt.
“Kình Hiên. . . . . . Anh đừng nói nữa, em biết đều là lỗi của em, em. . . . . . Em cũng không biết tại sao lại biến thành ngày hôm nay, từ Paris trở lại, là em từ bỏ sự nghiệp vốn có của chính mình để trở về kết hôn với anh, nhưng làm sao mà em biết được, tại sao lại xuất hiện một Dụ Thiên Tuyết! Tương lai của chúng ta đặt ra vẫn luôn hoàn hảo không phải sao, em cũng không biết từ lúc nào bắt đầu thay đổi, càng ngày em càng sợ sẽ mất đi anh, chính mình làm ra chuyện sai lầm gì em cũng không nhớ rõ. . . . . .” Cô ta nắm tóc của mình, nức nở chôn mặt giữa hai cánh tay, bả vai run run: “Kình Hiên! Kình Hiên, em cầu xin anh giúp em đi, anh đừng để cho em biến thành như thế này được không? Em cũng đâu có làm chuyện xấu xa gì, em cũng không có hại cô ta! Anh đừng rút vốn khỏi La thị, chỉ cần tiền của anh trở lại là tất cả hợp tác sẽ trở lại! Em biết anh có năng lực này, miễn là anh thực sự chịu giúp một tay!”
La Tình Uyển xông lên nắm chặt cánh tay của anh, khóc đến không thở nổi, thê lương kêu gào.
“Em thật sự không muốn về nhà nói với ba là cái gì em cũng không giúp được, em không muốn cả ngày bị ba mắng là đồ dâm đãng bại gia, em không chịu nổi. . . . . . Em không chịu nổi ngay cả ba mẹ hiểu rõ em nhất cũng cảm thấy em hạ tiện dơ bẩn. . . . . . Em van cầu anh, van cầu anh giúp em kết thúc loại cuộc sống này đi, em thật sự không chịu nổi. . . . . .”
Nam Cung Kình Hiên liếc xéo người phụ nữ đang túm cánh tay mình, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, trong đôi mắt thâm thúy lại thoáng qua chút phức tạp.
Thật sự là lần đầu tiên anh giải quyết cảnh tượng này, người phụ nữ đối diện không phải là người xa lạ, càng không phải là cừu địch cạnh tranh trên thương trường, cô ta đã từng là người mà mình chọn để bầu bạn trong cuộc sống, chẳng qua không biết sai lầm bắt nguồn từ đâu, lúc anh hiểu được tình yêu là gì, anh mới biết được, người phụ nữ có thể khiến anh thương yêu che chở cả đời không phải là cô ta.
Nắm lấy cổ tay của cô ta, chầm chậm nhưng kiên định kéo xuống khỏi cánh tay mình.
“Cô không cần cầu xin tôi, dù sao thì người tổn thương cô không phải là tôi, cầu xin tôi thì có ích lợi gì?” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tràn đầy sự lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Trên thương trường luôn chú trọng đến sự công bằng, làm sai chuyện thì phải trả giá lớn, cô không có cách nào thừa nhận những chuyện này, nhưng trước đó cô đã từng làm cho người khác chịu đựng y như thế. . . . . . Không có gì không công bằng.”
“La Tình Uyển, tôi đã bỏ qua cho cô rất nhiều lần, là chính cô, cho tới bây giờ đều không biết quý trọng cơ hội, náo loạn thành như hiện tại, tôi không có bất kỳ lập trường gì để giúp cô —— muốn tôi đồng tình với cô sao? Vậy cũng xin cô suy nghĩ kỹ lại, nếu như cô là tôi, cô cũng đồng tình với chính cô sao?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng bốc cằm của cô ta lên, lạnh nhạt nói.
Khoảnh khắc yên lặng, La Tình Uyển lại cảm thấy dài giống như đã trải qua nửa cuộc đời vậy.
Ngón tay lành lạnh của anh vẫn còn ở trên cằm cô ta, có sự hấp dẫn trí mạng, đó đã từng, đã từng là sự ưu ái cùng hạnh phúc mà cô ta không cần ngẩng đầu chờ đợi cũng có thể lấy được, đúng, đúng vậy, chính cô ta đã phá hủy, tự tay phá hủy tất cả.
Nước mắt nóng hổi rớt xuống, cũng không chiếm được một chút thương hại nào từ anh.
“Có phải anh rất thích Dụ Thiên Tuyết hay không? Anh thích cô ta nhiều không?” La Tình Uyển thu lại nước mắt, nâng ánh mắt trong suốt lên nhìn anh, hỏi.
Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên ẩn chứa một loại lạnh lùng như đầm nước mùa đông, vào thời khắc này lại trở nên nhu hòa mê ly chút ít.
Thích cô nhiều không?
“Đừng dùng hai chữ yêu thích này để hình dung quan hệ của tôi và cô ấy, tôi không phải thích, mà là yêu cô ấy, yêu cái cảm giác cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi đã không thể rời xa cô ấy.” Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm cô ta, nhàn nhạt nói.
La Tình Uyển lẳng lặng nghe, trong tim như bị khoét sâu một mảnh, vô cùng đau đớn.
Cô ta suy sụp buông anh ra, đôi mắt rưng rưng lệ trong suốt, nở nụ cười khổ.
“Em làm nhiều chuyện như vậy, nhiều như vậy, tại sao lại không thể ngăn trở các người yêu nhau? Em đã làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì để kéo trái tim anh trở về, cho dù chỉ là một chút! Nhưng tại sao anh lại cách em càng ngày càng xa, càng ngày em càng không bắt được anh!” Cô ta gào thét, thống khổ không chịu nổi, bụm mặt, cả ý nghĩ cũng như logic cũng hoàn toàn bị đảo điên.
Ngay khi tất cả mọi thứ mà cô ta dốc hết toàn lực cố gắng đã đi ngược lại, ngoại trừ che mặt khóc rống lên, cái gì cô ta cũng không thể làm.
Nam Cung Kình Hiên hờ hững thu hồi ánh mắt.
“Không cần nói với tôi yêu đương gì đó, tôi chưa bao giờ tin cô có tình yêu chân thật gì với tôi, nếu như là bảy năm trước, có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng tin tưởng, nhưng bây giờ, so với tôi, cô biết rõ đến tột cùng là mình muốn cái gì —— tôn nghiêm cùng với thể diện quang vinh chói lọi của cô đều quan trọng hơn so với mọi thứ, cô chịu không nổi nhất, không qua được nhất, chính là bị người khác nhìn thấu một mặt xấu xa độc ác của mình, cô yêu chính là những thứ đó, cho nên xin đừng đứng ở chỗ này vũ nhục tôi cũng như vũ nhục chính cô,” Tay của Nam Cung Kình Hiên ưu nhã nới lỏng cà vạt một chút, lạnh nhạt nói câu cuối cùng: “Cửa ở ngay phía sau cô, lúc đi ra ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa.”
Toàn thân của La Tình Uyển giống như bị rút đi hơi sức, cả người cùng linh hồn đã bị lời của anh vạch trần như lột một lớp vỏ cà rốt, lộ ra một phần ghê tởm xấu xa ở bên trong ——, hư vinh, không đáng đồng tình một chút nào.
Hiện tại, ngay cả quyền lợi khóc ở trước mặt anh, cô ta cũng không có.
Vào thời khắc này, cửa lại bị mở ra nhẹ nhàng.
Một bóng dáng mềm mại chợt đi vào phòng, ánh mắt trong suốt quét qua bên trong, giọng nói êm ái mang theo nụ cười: “Cũng đã tan việc mà anh còn chưa đi sao? Em chờ không được, có thể đi vào hay không?”
Nhưng khi nhìn đến bên cạnh cửa, cô không nhịn được mà giật mình một cái.
Trong mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua một tia sáng, thì thầm kêu “Thiên Tuyết”, vòng qua cái bàn đi tới, nhẹ nhàng lôi kéo cô vào cửa, giơ tay đóng cánh cửa phía sau lưng cô, ôm cô vòng vào trong ngực: “Sao em lại tới đây?”
Anh đúng là có chút vui mừng, bởi vì từ trước giờ cô không hề chủ động đến đây đón anh lúc tan việc.
“Em. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa lấy lại tinh thần: “Em có chút chuyện muốn tìm anh, không đợi được đến buổi tối, cho nên. . . . . .”
Đôi mắt trong suốt quét qua người đàn ông mình yêu, sau đó đối mặt trực tiếp với ánh mắt của La Tình Uyển.
Đã có một đoạn thời gian cô không gặp lại La Tình Uyển, lần cuối cùng biết được là tin tức cô ta có liên quan đến chuyện Tiểu Ảnh bị bắt cóc lần đó, cô đã nghe qua chuyện cô ta cấu kết cùng Trình Dĩ Sênh, gần đây video dâm uế bị đưa ra ánh sáng, cũng rõ ràng tại sao cô ta phải cùng Trình Dĩ Sênh cấu kết với nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!