Lọc Truyện

"Chú Hai, chú Hai... mau thả cháu xuống..." Bánh Trôi Nhỏ bi ba bi bô nói.

Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ bình tĩnh, kiên quyết: "Không có cửa đâu! Chú nói cho mày hay, hôm nay cho dù là bố của ông trời xuống đây cũng không cứu được mày đâu!"

Bánh Trôi tỏ ra đáng thương vô hạn cầu xin: "Chú Hai, cháu biết lỗi rồi! Chú đừng tức giận nữa được không?"

Lục Cảnh Lễ vẫn vững vàng không hề dao động: "Đừng có giở cái trò này ra, câu này mày nói đến cả tám trăm lần rồi!"

Bánh Trôi Nhỏ: "Chú Hai, chú không thể tức giận nha!"


Lục Cảnh lễ: "Vì cái quỷ gì mà chú mày không thể tức được? Chú sắp bị mày làm cho tức chết rồi ấy chứ!"

Gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Bánh Trôi Nhỏ tràn đầy vẻ nghiêm túc và cũng nói với giọng nghiêm túc, "Tuy rằng dáng vẻ lúc chú Hai tức giận đẹp trai lắm nhưng mà á, lúc chú Hai không tức giận càng đẹp trai hơn nhiều nà!"

Cơn tức của Lục Cảnh Lễ vơi đi mất mấy phần, hầm hừ liếc cô cháu gái mình một cái: "Cháu nói thật hả... đẹp trai nhiều hông?"

Bánh Trôi Nhỏ lập tức đáp lại chẳng chút do dự: "Còn đệp trai hơn cả bả bí nhà cháu nữa nạ."

Cơn tức của Lục Cảnh Lễ thoáng cái đã vơi đi một nửa nữa: "Coi như là cháu có mắt đấy! Nhưng mà đừng tưởng cháu nói như thế là lần này chú sẽ bỏ qua cho cháu. Ba mẹ cháu không nỡ đánh cháu, nhưng lần này chú phải dạy cho cháu một bài học, cháu thực sự... quá ư là không nên thân rồi, cháu có biết không? Trận đòn này chắc chắn con nhóc cháu không trốn được đâu, biết chưa?"

Bánh Trôi Nhỏ sợ đến mức co đầu rút cổ, "Thế... thế thì trước khi chú Hai đánh cháu thì có thể giúp cháu tìm một thứ được không?"

Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ đầy cảnh giác nhìn cô nhóc ma quỷ: "Cháu muốn tìm cái gì???"

Bánh Trôi Nhỏ lí nhí trả lời: "Cháu đánh rơi một thứ ở chỗ chú Hai ạ!"

"Ai bảo cháu cứ chạy linh tinh! Không rơi đồ mới là lạ đấy! Rốt cuộc cháu làm rơi đồ ở đâu? Có phải thứ rất quan trọng hay không?" Lục Cảnh Lễ bực tức nói.


"Quan trọng lắm ạ!" Bánh Trôi Nhỏ chớp chớp đôi mắt to long lanh ngập nước, gật đầu lia lịa, sau đó hai bàn tay mũm mĩm chụm vào nhau thành hình trái tim xinh xinh, giọng nói ngọt ngào vương mùi sữa của trẻ con vang lên: "Trái tim nhỏ bé của cháu... đánh rơi ở chỗ của chú Hai rồi nè!"

Nói rồi, nhẹ nhàng thơm một cái lên gò má của Lục Cảnh Lễ: "Bánh Trôi Nhỏ thích nhất chú Hai nha!"

Lục Cảnh Lễ: "..."

Nửa tiếng sau.

Lục Cảnh Lễ mang hết toàn bộ số rau củ bị Tiểu Ma Đầu tàn sát sang chỗ của Lục Đình Kiêu “an táng”, sau đó vui vui vẻ vẻ mà đưa Bánh Trôi Nhỏ đến một vườn rau khác của anh chơi.

Trong biệt thự, nhìn hai chú cháu hớn hở cùng nhau ra ngoài, Tiểu Bảo chỉ biết bất lực thở dài.

Ôi, tại sao chú Hai cứ lặp đi lặp lại một sai lầm thế nhỉ...

Rõ ràng biết là không có tác dụng gì cơ mà...

Ninh Tịch đầu đầy vạch đen, chống tay đỡ trán, "Cái tính này của Bánh Trôi rốt cuộc là giống ai vậy? Sao nó giỏi cái trò nịnh nọt với thả thính tùm lum này thế?"


Lục Cảnh Lễ bị nhóc con nhà cô cho ăn hành cả trăm lần mà vẫn cứ cưng chiều nó như là bảo bối, mà không chỉ có Lục Cảnh Lễ thôi đâu, gần như là tất cả mọi người xung quanh đều bị nó thu phục.

Lục Đình Kiêu ở bên cạnh nghe thấy vợ mình nói thế, quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đầy sâu xa.

Nhận được cái ánh mắt đầy sâu xa ẩn ý của anh yêu nhà mình, Ninh Tịch ngượng ngùng ho một cái: "Được rồi, được rồi, lỗi của em, lỗi của em..."

Lục Đình Kiêu thong thả bước đến trước mặt vợ mình, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, "Phu nhân sinh cho anh một đôi trai gái đáng yêu như vậy, có lỗi gì chứ?"

Ninh Tịch tự động đớp thính không kịp đề phòng: "..."

Ha ha ha, cái gen này của Bánh Trôi đảm bảo không phải là lỗi của một mình cô đâu!!!

End

Mời các bạn đọc tiếp một tác phẩm khác của Quẫn Quẫn Hữu Yêu: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)


Nhấn Mở Bình Luận