Lọc Truyện

Chiều Theo Sở Thích Của Em

Editor: Sapoche

Thật ra đối với cuộc sống sau khi đăng ký kết hôn, Mạnh Đan Chi đã từng tưởng tượng qua rất nhiều, có k1ch thích, có bình tĩnh, những tất cả điều không giống như trong tưởng tượng.

Cô chưa bao giờ biết rằng Chu Yến Kinh còn có thể nói chuyện như thế này.

Rõ ràng là cô đã bị con người trong quá khứ của anh che đậy, quanh năm anh làm phiên dịch ở các cuộc nói chuyện giữa các vị chính khách của các quốc gia khác nhau, làm sao có thể không biết cách nói chuyện được.

Nhưng công việc và cuộc sống là hai việc khác nhau.

Mạnh Đan Chi không nghĩ rằng cô cũng thích nghe mấy lời tình cảm như thế, từ nhà hàng trở về, nhưng khuôn mặt cô vẫn luôn tươi cười.

Bánh ngọt mà Chu Yến Kinh đặt trước không ăn hết, được mang về căn hộ.

Mạnh Đan Chi lấy tay chạm vào cái hộp trong suốt, “Tối nay em đã no lắm rồi, chắc chắn không ăn nổi nữa.”

“Anh ăn.” Cô nói

Chu Yến Kinh nói: “Anh cũng thế.”

Mạnh Đan Chi không nhịn được cười: “Có phải anh không muốn ăn không?”

Thật ra cô có chút phát hiện, anh cũng không thích đồ ngọt lắm.

Nhưng anh đưa cô đi ăn đồ ăn ở Ninh Thành đều có vị ngọt, Mạnh Đan Chi phát hiện anh vẫn ăn bình thường —

Cô nghi ngờ anh có phải là chiều theo khẩu vị của cô hay không.

Mạnh Đan Chi nghĩ một chút, lại hỏi: “Có phải anh không thích đồ ngọt hay không?”

Chu Yến Kinh vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, cười nhẹ: “Món tráng miệng thì không ăn được, những món khác thì vẫn được.”

Mạnh Đan Chi: “Thật hả?”

Chu Yến Kinh: “Lừa em làm gì.”

Anh thấy Mạnh Đan Chi thở phào nhẹ nhõm, như cá gặp nước.

Cuối cùng bánh ngọt cũng không ăn, nhưng dù sao cũng không thể lãng phí. Bây giờ thời tiết vẫn chưa nóng lên, đặt lên bàn là được.

Mạnh Đan Chi còn nghĩ ngày mai cô có thể ăn được nó.

Nhưng chuyện không như cô mong muốn.

Ngày đầu tiên đi đăng ký kết hôn, bầu không khí rất nồng nhiệt.

Đương nhiên, đêm tân hôn thật sự phải làm cái gì đó, có lẽ ban ngày Chu Yến Kinh đã làm nhiều chuyện, nên Mạnh Đan Chi muốn được thực hiện những ý tưởng còn đang dang dở trước đó.

Cô và anh cùng nhau tắm uyên ương.

Đương nhiên, trọng điểm là trước cảnh tượng đó, là một cảnh tượng uyên ương giao hòa với nhau.

Phòng tắm hoa sen cũng không lớn, một người thì còn rộng, nhưng khi hai người thì có hơi chật, ngược lại còn tăng thêm bầu không khí mờ ám.

Mạnh Đan Chi chỉ mặc một bộ váy ngủ mỏng, bị nước làm ước, dán sát vào người, Chu Yến Kinh vuốt dọc sống lưng của cô, sau những bọt nước được vuốt đi, thì lại có những giọt nước mới rơi xuống.

Giọng cô tan ra trong làn nước, hoàn toàn bị che lấp.

Có mấy lần Mạnh Đan Chi phải chịu sự trơn trượt trong bồn tắm, được Chu Yến Kinh nắm lấy mới ổn định được, cuối cùng chỉ đưa tay ôm chặt lấy anh mới được ổn định.

Tuy rằng chữ “ổn định” này ở trong ngoặc kép.

Mạnh Đan Chi không kìm lòng được mà đưa tay luồn vào mái tóc anh, tóc anh vừa dày vừa đen, mềm mềm cứng cứng, cô lại có suy nghĩ kỳ lạ.

Ầm ĩ một hồi, cũng không biết qua bao lâu rồi, không còn khái niệm thời gian nữa, Chu Yến Kinh chạm nhẹ môi cô: “Có lạnh không?”

Đầu Mạnh Đan Chi đặt trên vai anh, ngay cả lắc đầu cũng không còn sức lắc, vừa mệt vừa ngại: “Nóng…”

Cô nghiêng đầu xuống, anh nghiêng mặt sang, vừa khéo cô có thể nhìn thấy.

Mạnh Đan Chi còn ngồi trên người anh, có thể cảm nhận rất rõ ràng cảm giác dưới thân của anh, đỏ mặt nói: “Hình như đói bụng.”

Chu Yến Kinh đưa tay để ở bụng của cô.

“Quả thật trống rỗng rồi.”

Mạnh Đan Chi: “…”

Đây là cái hành động gì thế!

Cô than thở: “Muốn ăn bánh ngọt.”

Chu Yến Kinh đi ra ngoài trước, sau đó lại ôm cô lên, Mạnh Đan Chi chỉ kịp lấy cái khăn tắm quấn mình lại.

Dù đã quấn như thế, nhưng từ phòng ngủ đi ra cũng có dấu vết hai hàng nước trên đường.

Cô được đặt trên giường, Mạnh Đan Chi nhắm mắt lại: “Anh mặc áo choàng tắm vào đi.”

Cũng đã thẳng thắn với nhau lâu như thế rồi, Chu Yến Kinh cũng không biết vì sao cứ ở phương diện này cô lại cứ cảm thấy ngại ngùng như thế.

Mạnh Đan Chi quấn mình trong khăn tắm, nghe tiếng bước chân, tiếp tục sai khiến: “Anh lấy bánh ngọt lại đây đi, ăn hết luôn.”

“Nói được làm được đấy.” Chu Yến Kinh nói.

“Em không giống anh đâu.”

Mạnh Đan Chi huyên thuyên một hồi, khi mở mắt ra lần nữa, thì anh đã mặc áo choàng vào rồi.

Bánh ngọt này cũng không lớn, đương nhiên Chu Yến Kinh đã có kế hoạch, ngay từ đầu anh đã không tính phần ăn của mình vào rồi.

Cô cứ ăn từng miếng từng miếng, thế mà ăn được hơn phân nửa.

Nửa đêm lại vận động, rất dễ đói.

Mạnh Đan Chi ăn xong thì đi đánh răng, đúng lúc đi cùng với Chu Yến Kinh, cô hỏi: “Ngày mai anh không cần phải đi làm đúng không?”

“Đi.” Chu Yến Kinh trả lời.

“Không phải anh xin nghỉ ba ngày sao?” Mạnh Đan Chi không hiểu rõ hỏi.

Chu Yến Kinh nhướng mày: “Có thể trả phép.”

Mạnh Đan Chi à một tiếng.

Làm cô lo lắng cho đến lúc hôn lễ anh lại không có ngày nghỉ, anh còn nghiêm túc trả lời cô thì ra đã sớm sắp xếp hết rồi.

“Cũng có thể nghỉ đủ phép.” Chu Yến Kinh chăm chú nhìn cô: “Em muốn không?”

Mạnh Đan Chi: “Không muốn.”

Chu Yến Kinh cười ra tiếng.

Mạnh Đan Chi cười khẩy: “Anh phải làm việc để kiếm tiền nuôi gia đình, sau này tiền của anh là của em, tiền của em cũng là tiền của em.”

Chu Yến Kinh: “Chỉ sợ em không vừa mắt.”

Mạnh Đan Chi: “Dù muỗi có nhỏ đến đâu thì cũng có thịt.”

Cô nói xong, nhìn Chu Yến Kinh rửa mặt xong trở về phòng trước, cũng không trả lời câu hỏi kia, làm cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ muốn có tiền để dành?!

Mạnh Đan Chi còn đang oán thầm anh, thì bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ.

“Cái gì thế?” Cô hỏi.

“Thẻ tiền lương.” Chu Yến Kinh nói.

Mạnh Đan Chi ngạc nhiên, “Cho em?”

Chu Yến Kinh: “Nếu không thì sao.”

Mạnh Đan Chi vô cùng cẩn thận lấy xuống, nghiêm túc nói: “Anh Yến Kinh, em nhất định sẽ thay anh bảo quản thật tốt.”

Chu Yến Kinh cau mày.

“Nhìn dáng vẻ anh rất không vui đấy.” Mạnh Đan Chi nghi ngờ.

“Không phải chuyện này.” Chu Yến Kinh phủ nhận rồi liếc nhìn cô một cái, “Chi Chi, bây giờ em có phải nên thay đổi xưng hô khác rồi không?”

“Hả?”

Mạnh Đan Chi không ngờ đề tài lại biến chuyển nhanh như thế.

Từ khi ra khỏi Cục Dân chính, cô cũng từng suy nghĩ qua rồi, nhưng mà cả ngày vẫn chưa bị hỏi, nên cô cũng đã sớm quên mất chuyện này rồi.

Cô chớp mắt, “Anh muốn nghe cái gì?”

Chu Yến Kinh: “Đều được cả.”

Tùy ý thế à, Mạnh Đan Chi cố ý hỏi: “Em cảm thấy anh Yến Kinh cũng rất tốt mà.”

Chu Yến Kinh nhàn nhạt nói: “Có thể thay đổi nhiều một chút.”

Mạnh Đan Chi phì cười, rồi lại không nhịn được mà hai má đỏ dần lên: “Trước đó anh gọi em là vợ, hôm nay em không phải nên gọi anh là anh Chu sao?”

“Anh Chu.” Cô lại gọi thêm một lần nữa, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi anh thích em gọi anh là anh trai hay là chồng ơi đây?”

Chu Yến Kinh dịu dàng cười.

“Em có thể đổi thành nó rồi đấy.’

Mạnh Đan Chi: “Mơ giấc mơ hão huyền đi ha.”

Nghe thế, Chu Yến Kinh chợt đến gần cô hơn, Mạnh Đan Chi bị dọa nhảy dựng lên, nghĩ anh muốn làm chuyện kia, không ngờ anh chỉ hôn cô một cái.

“Vậy hy vọng mộng đẹp thành thật.”

-

Mạnh Đan Chi không biết ban đêm Chu Yến Kinh có mơ thấy mộng đẹp không, dù sao cô cũng không có.

Cô mơ thấy mình ở trong một phòng học, Chu Yến Kinh chính là thầy giám thị, anh ép cô phải kiếm ra một trăm kiểu xưng hô, nếu không sẽ không cho cô đi ra ngoài.

Mạnh Đan Chi vắt hết óc cũng không kiếm ra được một trăm cái, cô tuyệt vọng chết đi được.

Xé rách bài thi, giật mình tỉnh giấc.

Trên giường chỉ còn lại một mình cô, trong nhà cũng vô cùng im lặng.

“Chu Yến Kinh?”

Không ai trả lời.

Mạnh Đan Chi cầm di động của mình lên, đã chín giờ rưỡi rồi, chắc bây giờ Chu Yến Kinh đã ngồi trong văn phòng rồi.

Cô đoán cực chuẩn luôn.

Hôm nay Chu Yến Kinh đến sớm năm phút.

Trong khoảnh khắc anh xuất hiện, tất cả mọi người đều nhìn sang, có người cách quá xa, nên chỉ có thể nhìn, gần thì mượn cơ hội chào hỏi.

“Chu cục trưởng, tân hôn vui vẻ.”

“Cục trưởng tân hôn vui vẻ nha.”

“Chúc mừng cục trưởng!”

“Sao Chu cục trưởng xin nghỉ có một ngày thế?”

Thường ngày Chu Yến Kinh gật đầu tỏ ý chào hỏi, hôm nay mỗi khi có người nói, anh đều trả lời một câu cảm ơn, hơn nữa còn đưa mấy viên kẹo.

Sáng nay anh đã ra ngoài và mua về một ít, cũng đặt một ít ở căn hộ nữa.

Vốn tưởng rằng sẽ dư một chút, ai mà ngờ đi từ ngoài cổng đến văn phòng, trong túi tây trang chỉ còn mỗi một viên.

Tưởng Đông nở nụ cười, vội vàng nhịn xuống: “Hôm nay nhiều người thật.”

Chu Yến Kinh gật đầu, đúng thật.

“Tất cả mọi người đều muốn dính chút không khí vui mừng.” Tưởng Đông lại hỏi: “Cục trưởng, đến lễ kết hôn của anh, thì sẽ phát một lần nữa sao?”

Chu Yến Kinh suy nghĩ: “Tôi chưa đưa cho cậu sao?”

Tưởng Đông: “Sao có thể chứ!”

Chu Yến Kinh lột vỏ kẹo bỏ vào trong miệng, có chút ngọt, nâng mắt nhìn anh ấy: “Vậy cậu hỏi điều vô nghĩa thế làm gì?”

Tưởng Đông: “…”

Đây không phải là anh ấy đang suy nghĩ thay anh sao.

Mạnh Đan Chi không nhìn thấy kẹo trên bàn, vẫn đợi đến lúc nhận được tin nhắn của Chu Yến Kinh mới biết được, chạy chậm đến nhà ăn.

Trên bàn được đặt vài loại, đều là màu hồng.

Ngoài ra còn có mấy hộp quà nhỏ xinh xắn đựng trong hộp nhỏ.

Mạnh Đan Chi chụp hình lại, lúc này mới thấy tin nhắn chưa đọc. Cả ngày hôm qua có không ít tin nhắn mới, hôm nay cũng có không ít, ngay cả chủ nhiệm Trương cũng gửi tin nhắn đến.

Chắc cũng đã nhìn thấy mấy tin tức trên mạng.

Sau khi cô trả lời xong, lại lên tài khoản đăng video của mình, quả nhiên vài ngày không vào, hộp thư muốn bùng nổ luôn.

Mạnh Đan Chi không xem, cứ coi như không nhìn thấy nó thôi.

Thấy lượng fan và các số liệu đều cứ liên tục tăng lên, cô giống như chưa từng nghĩ trang web của mình sẽ hot.

Trước kia video đầu tiên không có ai xem, cô còn cảm thấy chán nản, còn được Chu Yến Kinh an ủi, giờ nghĩ lại giống như chỉ mới như hôm qua.

Mạnh Đan Chi vô cùng xúc động, bình luận tăng lên phần lớn đều là lời chúc mừng cô đăng ký kết hôn, cũng hỏi chuyện liên quan đến thêu, hoặc là hỏi cô và Chu Yến Kinh ở chung.

[Đoạn video ngắn trên mạng được tôi xem mấy chục lần, trước kia Chi Chi không phải nói sẽ livestream sao, đã mấy tháng qua rồi chứ.]

[Có thể là đi kết hôn rồi, nên quên mất.]

[Ha ha ha ha có lý.]

[Lúc còn sống có thể đợi được cô ấy livestream hay sao?]

[Lúc livestream có thể cho Chu tiên sinh ké ống kính được không? Tôi muốn thấy hai người ở cạnh nhau.]

[Nếu ở cùng nhau, có lẽ đến tận năm sau tôi cũng không học được nghề thêu, mong chờ.]

Nếu không có các cô ấy nhắc nhở, quả thật Mạnh Đan Chi cũng quên mất chuyện này luôn.

Cô tiện tay lấy kẹo, đến khi gặp Hứa Hạnh sẽ đưa cho cô ấy và mọi người.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Hứa Hạnh gọi thẳng điện thoại đến cho cô: “Bà chủ, tớ đã trở về rồi!”

Mạnh Đan Chi buồn cười: “Từ quê trở lại rồi sao?”

Hứa Hạnh: “Ha ha ha ha đúng rồi, tớ muốn đến cửa hàng để thưởng thức tấm bảng đen, đúng rồi, cậu ngàn vạn lần đừng lau đi đấy, để cho tớ chụp tấm ảnh đã.”

“Sẽ không lau, hôm nay tớ không đến cửa hàng.” Mạnh Đan Chi bấm đầu ngón tay cũng biết chắc hôm nay cửa hàng chắc chắn có không ít người đến.

Hứa Hạnh: “Thế khi nào thì đi thế? Có thể cùng đàn anh Chu đến không?”

Cô ấy hô lên: “Bây giờ tớ không nên gọi là đàn anh Chu nữa nhỉ, tớ gọi cậu là bà chủ. Lại không thể nào gọi anh ấy là chồng bà chủ được cả.”

Mạnh Đan Chi nghiêm túc nói: “Bây giờ cậu không thể gọi tớ là bà chủ, là nhà tư bản.”

“…”

Hứa Hạnh: “Được, bà Chu.”

Cô ấy hỏi: “Bà Chu, xin hỏi kế hoạch trong tương lai của cửa hàng chúng ta là gì?”

Mạnh Đan Chi bị cô ấy chọc cười, “Nghe kỳ quá đi, thôi quên đi, hay là cậu vẫn gọi tớ là như cũ đi. Tớ tính sẽ biến nó thành phòng làm việc.”

Thêu ở nhà là không thể được rồi.

Nó ở ngay trong con ngõ nhỏ đằng kia, sau khoảng thời gian này chắc chắn sẽ không ai đến quấy rầy nữa, cũng thích hợp để làm việc.

“Thế cũng được.”

-

Đến tận thứ Năm kẹo cưới dành cho Hứa Hạnh mới đến tay cô ấy.

Trong ba ngày này, người đến cửa hàng đã không còn nhiều nữa, độ hot cũng dần dần trôi qua, hơn nữa phim điện ảnh cũng đã gần kết thúc thời gian chiếu rồi.

Nhưng vì để phòng ngừa có chuyện bất ngờ, Mạnh Đan Chi vẫn mang theo dụng cụ về căn hộ.

Cô tính toán sẽ livestream ở căn hộ luôn, có điều im lặng cũng an toàn.

Sau khi chiếc thùng trong phòng khách được dời đi, thì căn hộ chỉ còn có thảm, dời bàn trà nhỏ, không gian dùng để livestream cũng đủ rồi.

Lần đầu tiên Mạnh Đan Chi livestream, cô đặc biệt lên mạng để quan sát học tập các chủ kênh khác làm như thế nào, phát hiện cũng giống như khi quay video.

Chẳng qua khi livestream cần chuẩn bị đầy đủ mới có thể được.

Đầu tiên cô đã nghĩ đến chuyện nên thêu cái gì, đơn giản là một đóa hoa, dùng lời nói để dạy học, người mới thêu cánh hoa là dễ nhất.

Bởi vì không ít fan là sinh viên, Mạnh Đan Chi chuẩn bị xong mọi thứ, quyết định thời gian livestream sẽ là chiều thứ Bảy, thứ Sáu sẽ thông báo trên tài khoản.

[Mừng quá đi.]

[Thứ Bảy? Thế chẳng phải anh Chu sẽ ở nhà sao?]

[Kết hôn phải ở cùng nhau nhỉ, livestream quay một chút cũng không quá đáng đâu ha?]

[Vừa học tập vừa ăn cơm chó, đây không phải chuyện đáng vui mừng hay sao!]

[Mọi người vì muốn xem livestream mà ngay cả da mặt cũng không c4n sao, tôi và các người giống nhau, tôi cũng không cần.]

[Cười chết tôi ha ha ha ha]

Trong mười người bình luận, Mạnh Đan Chi thấy có tám người nhắc đến Chu Yến Kinh, cô đang nghi ngờ có phải fan của cô bây giờ cũng dần biến thành fan của anh hay không.

Hôm nay Chu yến Kinh trở về nhà hơi trễ, vừa vào cửa đã nhận lấy ánh mắt trách móc của vợ mình.

Cô ngồi trong phòng khách, mặc một bộ sườn xám không tay màu xanh biếc, trước là cái giá, camera, máy tính đầy đủ hết, chắc là đang quay phim.

Anh suy nghĩ hỏi: “Làm sao thế?”

Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Không làm sao cả.”

Chu Yến Kinh: “Anh nghĩ em đang muốn hỏi anh vì sao anh lại về trễ.”

“Em cũng không phải người như thế.” Mạnh Đan Chi hừ nói, nhưng cô vẫn tò mò: “Thế vì sao anh lại về trễ thế?”

Phản ứng trước và sau của cô đều không giống nhau.

Khóe môi Chu Yến Kinh cong lên: “Tăng ca.”

Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Ngày mai anh có ở nhà không, em muốn livestream.”

Chu Yến Kinh đi qua, thấy vạt áo sườn xám của cô mở ra, cảnh xuân đột nhiên lộ ra, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn như đậu hũ.

“Ở nhà.”

“Lúc em livestream, anh ở trong phòng đợi đi.”

Chu Yến Kinh có chút suy tư: “Ở luôn trong đấy?”

“Vậy anh sẽ phiền đúng không.” Mạnh Đan Chi vô cùng hiểu ý người khác: “Đi ra cũng được. Dù sao cũng không được nói gì, biết chưa?”

Chu Yến Kinh mỉm cười: “Biết.”

Cô chỉ hỏi anh có biết hay không.

Chứ không hỏi anh có được làm gì hay không.
Nhấn Mở Bình Luận