Lọc Truyện

Chiều Theo Sở Thích Của Em

Editor: Sapoche

Báo Ninh Thành, phóng viên…

Danh sách công bố người kế thừa văn hóa phi vật thể cũng chỉ mới được công bố một hai ngày, nhưng truyền thông lại đến đây nhanh thế này.

Mạnh Đan Chi đưa mắt nhìn Chu Yến Kinh bên cạnh, Chu Yến Kinh chỉ hơi nhếch cằm, anh không tính thay cô giải quyết chuyện này.

“Tôi chính là Mạnh Đan Chi.” Cô nói.

Phóng viên ngạc nhiên nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, cười rộ lên: “Thật khéo quá đi, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”

Cô ấy lấy ra chứng nhận phóng viên ra: “Đây là thẻ công tác của tôi.”

Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Được.”

Cô cảm thấy cô gái này nói câu “Không phải lừa gạt đâu” vô cùng thú vị.

Địa chỉ của Mạnh Đan Chi cũng không phải bí mật, cô và bà Tô có quan hệ gì mọi người đều biết rồi, hơn nữa người xung quanh cũng đều biết cô.

Cho nên phóng viên rất dễ dàng kiếm được người.

Chỉ là cô ấy không ngờ đến, Mạnh Đan Chi lại xinh đẹp như thế này!

Nói thật, người trong sáng xinh đẹp không ít, những người giống như cô, cơ bản đều vào giới giải trí rồi, sao còn có thể sót một người ở đây được.

Sau đó còn nhìn sang người đàn ông bên cạnh…

Hà Cát Lộ nghi ngờ đây chắc là ông chủ ngành sản xuất gì đấy, bọn họ không dám nhìn nhiều – Đương nhiên, cô ấy cảm thấy bản thân cho dù muốn dụ dỗ anh cũng vô dụng thôi.

Ai lại không chọn người đẹp như Mạnh Đan Chi chứ.

Mạnh Đan Chi mở cửa, ba người cùng nhau vào trong.

Hà Cát Lộ không phải lần đầu tiên tiến vào căn nhà cũ thế này, nhưng thiết kế chỗ này thật ra lại rất giống với phong cách cổ xưa, ngay cả kết cấu cũng không sửa.

Dung hòa với vẻ đẹp yêu kiều của người phụ nữ phía trước, càng làm cho nơi này thêm rực rỡ.

Bỗng chốc, Hà Cát Lộ cũng thấy cảnh này thật đẹp.

Cô ấy tiến vào phòng khách, tự mình giới thiệu: “Tôi tên là Hà Cát Lộ, gọi tôi là Tiểu Hà hay là Cát Lộ, Lộ Lộ đều được, gọi sao thoải mái là được rồi.”

Mạnh Đan Chi: “Thế gọi là Lộ Lộ đi.”

“Trên danh sách chúng tôi có thấy tên cô, bên trong danh sách cô là người thừa kế trẻ tuổi nhất.” Hà Cát Lộ chớp mắt: “Hôm nay tôi chỉ muốn đến hỏi thăm, không phải đến phỏng vấn, dù sao mấy kiểu phỏng vấn này, bình thường chúng tôi đều sẽ quay một video, chỉ là chụp một ít tác phẩm trước kia của cô để lưu giữ hoài niệm một chút.”

Mạnh Đan Chi trầm ngâm một lát: “Phạm vi lớn không?”

“Không lớn, cô có thể nói cô không thể chụp cái gì.” Hà Cát Lộ cười cười: “Những cái liên quan đến văn hóa phi vật thể là phải chụp.”

Trước kia Mạnh Đan Chi có xem qua một ít video, nói là phỏng vấn, thật ra giống như lưu giữ video.

Thật ra cô cũng không có bài xích đâu.

Nhưng mà tuyên truyền lại có lợi cho chính mình, cô có thể quang minh chính đại nói về bà ngoại của mình, mà Chu Khả thì không như thế.”

Tâm trạng Mạnh Đan Chi rất tốt: “Nếu là như thế, thì có thể.”

Hà Cát Lộ cười tươi nói: “Vừa nãy người kia, là bạn trai cô sao?”

Cô ấy cũng muốn chụp ảnh anh ấy, hai người nếu cùng đứng dưới máy ảnh, khi tuyên truyền có thể sẽ có không ít người hỏi thăm video đâu.

Về phần lý do, cô ấy sẽ nghĩ thật tốt.

“Là chồng chưa cưới.” Còn tự xưng lần trước, bây giờ Mạnh Đan Chi đã nói dễ dàng hôn, đã vô cùng tự nhiên rồi: “Chúng tôi đã đính hôn rồi.”

Hà Cát Lộ: “Thật sự là đôi trai tài gái sắc.”

Cô ấy hỏi: “Anh ấy có thể chụp ảnh không?”

Mạnh Đan Chi lập tức liếc mắt nhìn Chu Yến Kinh, Chu Yến Kinh đang uống trà, đương nhiên có thể nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, “Không thể.”

“Ừm.” Anh lên tiếng nói.

Hà Cát Lộ có chút thất vọng, nhưng cũng rất nhanh cười nói: “Thế cô xem thử chuẩn bị một chút, ngày mai hay ngày mốt gì đấy chúng ta quay có tiện không?”

“Ngày mốt đi.”

Mạnh Đan Chi suy nghĩ mọi thứ của mình đều ở Bắc Kinh, để cho Hứa Hạnh mang đến đây cũng tốn kém, không cần thiết phải như thế.

Hơn nữa, cô còn muốn gặp mặt Chu Khả trước.

Hà Cát Lộ: “Được, tôi đến sẽ liên lạc với cô.”

Hai người nhanh chóng rời đi.

Mạnh Đan Chi còn rất vui vẻ, hỏi: “Bọn họ đều ở Ninh Thành nhỉ, chắc là truyền thông của chính phủ ha?”

Cô cũng muốn xuất hiện trên tin tức ở đây.

Chu Yến Kinh: “Phải.”

Anh liếc mắt: “Mấy cái bài báo này đều của thành phố, có báo của tỉnh xuất bản và được tổng bí thư quốc gia phê chuẩn.”

Mạnh Đan Chi lập tức đứng lên: “Em phải chuẩn bị, chuẩn bị.”

Cô nhanh chóng biến mất phía sau mái vòm phía sau nhà, giống hệt như gió.

Chu Yến Kinh nở nụ cười nhạt.

-

Mạnh Đan Chi nói là chuẩn bị, nhưng đầu tiên là gọi điện thoại cho Hứa Hạnh: “Cậu mang mọi thứ tớ sử dụng trong cửa hàng đến đây đi, ừm tớ cho cậu tiền công đi lại.”

“Trời ạ.”

Hứa Hạnh không ngờ đến, cửa hàng nhỏ như thế này lại có thể cung cấp chi phí đi công tác!

“Tớ phải đi luôn trong tối nay luôn sao?” Cô ấy đang bận chết được đây.

Mạnh Đan Chi cười: “Không cần đâu, ngày mai đến là được.”

Hứa Hạnh: “Ok ok, tớ lúc nào tớ đóng gói đồ sẽ gọi video cho cậu xem thử, nhìn xem cái nào có thể dùng được, cái nào không thể dùng được.”

Cô ấy so với Mạnh Đan Chi còn hào hứng hơn.

Đây cũng không phải là phỏng vấn cho trường học, không phải mấy bài phỏng vấn này nọ kia trong giới giải trí, là truyền thông thật sự.

Còn Mạnh Đan Chi thì đi đến nhà kho.

Thật ra, trong nhà kho trong nhà kho có rất nhiều thứ cô không biết là gì nên cũng không thu dọn được, bên ngoài thì vẫn ổn không sao, nhưng bên trong đã chất thành một đống rồi.

Mạnh Đan Chi ngẩng đầu nhìn, cảm giác công trình này thật lớn.

Vốn dĩ sổ ghi chép trước kia vẫn còn, cô lấy ra lật từng tờ xem trước, không tìm thấy cây quạt hình uyên ương nghịch nước.

Giống hệt nhau như thế, chắc chắn là do bà ngoại thêu.

Có lẽ bà ngoại thêu nhưng không ghi chép lại, hoặc là sản phẩm này không được ghi chép trên cuốn sổ này.

Chu Yến Kinh không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào: “Tìm được rồi?”

Mạnh Đan Chi: “Vẫn chưa.”

Cô mặc sườn xám nên không tiện, anh thì khác, hai ba bước đã tiến vào trong, nhấc chân vượt qua một cái thùng lớn, cúi đầu nhìn.

“Có khóa.” Chu Yến Kinh nói.

“Khóa?” Mạnh Đan Chi ngạc nhiên, “Em không có chìa khóa.”

Chu Yến Kinh có chút suy tư: “Em chắc chắn có, chỉ là em không nhớ rõ, hoặc là để chìa khóa vào chỗ an toàn nào đấy rồi.”

Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ: “Chắc thế đấy.”

Cái thùng này rất lớn, không biết trong đấy đựng cái gì, rất nặng, Chu Yến Kinh thử nâng lên, nhưng bên trong phát ra âm thanh rất nặng.

Lỗ tai Mạnh Đan Chi giật giật.

“Chắc là một ít đồ thêu, nghe giống, nhưng lại cũng không giống lắm.”

“Không có chìa khóa cũng có thể mở.” Chu Yến Kinh từ từ nói.

Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn anh một cái: “Không thể phá khóa.”

Chu Yến Kinh cười: “Đây là em nói đấy.”

Mạnh Đan Chi lấy bản ghi chép từ trong nhà kho ra, lật xem một lần nữa: “Nếu tấm rồng phượng và mẫu đơn kia là do bà ngoại thêu, nhất định là ngày tân hôn.”

Nhưng không ai đặt hàng cái này cả.

Mặt trời cũng không biết đã xuống núi lúc nào.

Mạnh Đan Chi không biết đang bận cái gì, trên hành lang đi đến đi lui, ánh mắt Chu Yến Kinh vẫn luôn nhìn theo cô.

Từ chỗ này nhìn cô, dáng người uyển chuyển, giống cô gái dân quốc chưa xuất giá, sẽ ở trong nhà chạy tới chạy lui.

Mạnh Đan Chi giống hệt cô gái nhỏ lần đầu được quà, vô cùng vui vẻ mà lầm bầm: “Hôm phỏng vấn đó chỉ chụp ở phòng khách thôi, hay là quay luôn khuê phòng (*) của bà ngoại luôn?”

(*) Khuê phòng: Phòng của con gái chưa lấy chồng.

Cô đứng ở cửa, “Anh nói thử xem em nên mặc quần áo gì?”

Chu Yến Kinh hít sâu hai hơi, ngửi được mùi thơm nồng nàn, yên lặng nhìn cô, trả lời: “Sườn xám.”

“Chắc chắn rồi.”

Mạnh Đan Chi vào sảnh lớn, ngồi trước mặt anh.

Rõ ràng khoảng cách không gần, nhưng Chu Yến Kinh có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi của cô, cô đang suy nghĩ chuyện gì đấy nhìn có chút rầu rĩ.

“Sườn xám của em nhiều lắm, không biết nên chọn cái nào.”

Đây thật sự là chuyện rối rắm vô cùng hợp tình, hợp lý.

Chu Yến Kinh rũ mắt, “Em cũng không mang theo mấy bộ về.”

Bị anh nhắc nhở như thế, Mạnh Đan Chi lại thấy rất khẩn trương, sau đó lại như nhớ đến gì đấy: “Em cũng không phải không có quần áo ở đây.”

Chắc là mặc vẫn được nhỉ?

Không được, vẫn nên thử xem, còn có thể để Chu Yến Kinh nhìn được, nhỡ đâu bị béo mặc đứt chỉ thì Mạnh Đan Chi không dám tưởng tượng được.

Đây có phải là chết ngay trên internet không nhỉ?

Là chết hoàn toàn rồi nhỉ.

-

Sau một hồi, Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh cùng nhau chọn.

Lần này, Chu Yến Kinh tính cùng ngủ với cô: “Còn cái gì để trốn à.”

Mạnh Đan Chi cũng nghĩ thế, bọn họ cũng chẳng phải là lần đầu tiên cùng ngủ trên một cái giường.

Chỉ là nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng sau khi rửa mặt xong, bỗng nhiên tim cô lại đập liên hồi, rõ ràng là cũng chẳng có gì khác với lúc nãy mà.

Đầu giường bên này không có chỗ dựa vào, nên Chu Yến Kinh không xem tin tức như ngày thường.

Anh ngồi yên tại chỗ nhìn cô từ từ lên giường.

Mạnh Đan Chi thấy anh nhìn mình như thế thì hai lỗ tai cũng từ từ nóng lên, nhưng vẫn còn giả vờ ra vẻ bình tĩnh: “Nhìn em làm gì, trên mặt em cũng không có tiền.”

Ban đêm trong nhà cũ rất im lặng.

Chu Yến Kinh cong môi: “Có màu.”

Mạnh Đan Chi: “… Nói hưu nói vượn.”

Cô vẫn theo thói quen mà sờ sờ mặt mình, Chu Yến Kinh kéo tay cô ra, vén chăn bên cô lên, ôm cô lại đấy.

Hơi thở thô ráp của đàn ông rơi xuống người cô.

Ánh mắt của cô bị che khuất, chỉ có thể cảm giác được môi mình đang bị mut lấy, chỉ một chút đã xâm nhập vào trong đó.

Mạnh Đan Chi giống như một ly rượu hay một thỏi socola, lúc này đang bị anh c4n mut, phá vỡ lớp vỏ cứng, hóa thành một ly rượu sáng lóng lánh.

Giường gỗ không biết vì sao lại phát ra tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ.

Mặt của cô dần dần đỏ lên một chút.

Phát ra âm thanh tò mò, kỳ quái!

Chu Yến Kinh buông cô ra, nhịn cười một chút, anh đã rời đi rất lạu, chóp mũi hai người còn vô tình đụng vào nhau.

Mạnh Đan Chi đang ngồi không đúng chỗ, phải nhờ anh đỡ cô mới đứng vững được.

Cô có thể nhìn thấy ánh mắt anh, vô cùng quen thuộc, nơi đó có mây đen kéo đến như sắp mưa, mây đen che phủ nhanh chóng thổi đi.

Chỉ là không cho phép làm mất mặt.

Chu Yến Kinh đưa tay để lên lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng, hệt như yêu tinh: “Lần trước không thể hôm nay có thể.”

Mạnh Đan Chi giãy dụa, vô cùng tỉnh táo nói: “Hôm nay cũng không thể.”

“Không lấy tiền cùng em trở về lao động rồi?” Chu Yến Kinh đưa tay nhéo nhéo cằm của cô, lòng ngón tay vuốt sườn mặt cô.

Ánh mắt Mạnh Đan Chi nhanh chóng lấp lánh nước.

Thật ra… cũng không phải không thể…

Chu Yến Kinh cong môi, tiếng quần áo va chạm vào nhau vô cùng rõ ràng, đầu ngón tay của cô chạm vào vai anh.

Ánh trăng trên cao ngoài cửa phòng.

Ánh trăng lén tiến vào giữa khung cửa sổ khắc hoa, dừng ở đuôi giường.

-

Ngày tiếp theo, Lục Dương vào đến nhà cũ.

“Tôi đã đến nhà của Chu Khả rồi, không nói tên của em cho cô ta biết, chỉ hỏi cô ta có thể nói chuyện chút không, lúc đầu thì cô ta từ chối sau đó lại đồng ý.”

Nói cũng rất đơn giản, nhưng thật ra anh ấy đã cãi nhau với cô ta đến tận trưa.

Trước đấy Chu Khả đã không thoải mái khi nói chuyện với anh ấy, bây giờ lại bởi vì chuyện giả mạo người khác, cùng hủy hợp đồng với công ty, tiền tiêu xài của cô ta dần ít đi, cảm thấy rất phiền phức.

Người đến là cháu ngoại của bà Tô, bây giờ cô ta lại nghĩ---

Tác phẩm này có thể bán lại hay không, lấy tiền về.

Buổi chiều, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng gặp được Chu Khả, sắc mặt của cô ta rất kém, đôi mắt thâm đen, so với vẻ mặt của cô ta trong lúc livestream rất giống nhau.

Thấy cô và Chu Yến Kinh đến, Chu Khả trợn to mắt.

Sớm biết thế, cô ta đã sớm trang điểm rồi mới đến!

Vốn dĩ Mạnh Đan Chi không tính để Chu Yến Kinh đến cùng, nhưng sau đó lại nghĩ có lẽ Chu Yến Kinh có thể phát hiện cô ta đang nói dối, hay là điều gì đó thì sao.

Thấy Chu Khả nhìn anh, trong lòng cô thầm hừ một tiếng.

Vẻ mặt gây tai họa này.

Mạnh Đan Chi mở lời cắt ngang ánh nhìn của cô: “Cô Chu, tôi nghe nói cô là người mua sản phẩm thêu, có thể cho tôi biết cô mua từ đâu không?”

Chu Khả thu hồi ánh mắt: “Mua trên mạng.”

Cô ta còn lấy cây quạt mang lại đây: “Cô chỉ muốn hỏi như thế à, họ nói nó giống y hệt của bà Tô, tôi cũng không biết.”

Hôm nay Mạnh Đan Chi không mang theo khăn tay, nhưng cô đối với nội dung thêu trên khăn tay rất quen thuộc.

Thấy rõ mặt quạt, cô chỉ biết đây chắc chắn là do bà ngoại cô thêu. Cô tiếp xúc với các tác phẩm thêu của bà ngoại lâu như thế, nên hiểu rõ hơn tất cả.

Mạnh Đan Chi cầm lấy cây quạt, rũ mi xuống, tim đập liên hồi.

“Quả thật là của bà ngoại tôi.”

Mắt Chu Khả sáng lên, “Cô muốn mua về cũng có thể.”

Mạnh Đan Chi đưa hai mắt nhìn cô ta, cũng đoán được cô ta đang muốn cái gì: “Nếu nói chuyện thuận lợi, tôi cũng muốn mua hết những sản phẩm thêu của bà ngoại trở về.”

“Cùng người thông minh nói chuyện thích thật.” Chu Khả cười tươi, “Cái này, tôi mua từ một năm trước, lúc ấy chỉ nhìn thấy mấy cái này rất được.”

“Người bán là ai?” Mạnh Đan Chi hỏi.

Chuyện trước kia của Chu Khả cơ bản đều được nói khi buôn bán lúc trước, một năm trước cô ta còn chưa nổi tiếng, nên không tính sẽ thêu tiếp.

Đại khái là vô tình mua được nên bắt đầu có ý nghĩ này.

Chu Khả: “Cái này tôi cũng không biết, nhưng mà tôi có lịch sử mua hàng.”

Cô ta xoay người, đưa cho cô: “Đây, cô xem đi.”

Trên màn hình là một biên lai giao dịch giữa hai người với nhau, id người bán tên là yanyan 124, trong danh sách bán đồ của cô ta đều là túi xách và quần áo.

Mạnh Đan Chi nghĩ sơ qua thôi, nhưng phía trên hiển thị “Chuyển đi ở Bắc Kinh.”

Là vị trí ở Bắc Kinh, hơn nữa từ yan này, khiến cô nhớ đến Trần Nhã Yên.

“Tôi mua cây quạt này được một năm rồi.” Chu Khả nhìn cô mở lời nói: “Tôi không lừa cô, cô ta cũng không nói là của bà Tô.”

Trên bàn im lặng.

Bỗng nhiên Chu Yến Kinh lên tiếng: “Các sản phẩm thêu khác cũng mua từ cô ta sao?”

Chu Khả kinh ngạc: “Sao anh biết được?”

Mạnh Đan Chi ngẩng đầu: “Đều là cô ta bán sao?”

Cuối cùng trong lòng của cô cũng hiểu rồi.

Trong trường hợp tốt nhất này đương nhiên đây là cây quạt của bà ngoại, mua bán bình thường, không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ… đương nhiên không phải.

Chu Khả: “Đúng, mẹ tôi nói cây quạt này rất giống cách thêu của bà Tô, sau này tôi phát sóng trực tiếp, muốn được nhiều người xem, nên hỏi cô ta còn cái khác hay không, để cô ta gửi tôi vài cái, nên tôi đã mua bốn năm…”

Cô ta chỉ ra liên tục mấy cái: “Cái này, không nhớ được cụ thể lắm.”

Trên tiêu đều là năm đồ thêu liên tiếp nhau.

“Nhưng mà, sau đó tôi muốn mua, cô ta lại không bán nữa, không biết có phải đã bị người trong nhà phát hiện ra không.” Chu Khả thầm nói: “Lúc nói chuyện với cô ấy, hình như cô ấy cũng không biết thêu.”

Cho nên cô ta mới ép giá mua.

Sau khi trở về nói với mẹ cô ta, lấy ra mấy loại này, đều có thể bán giá cao.

Chu Khả nhìn Mạnh Đan Chi, lại nhìn sang Chu Yến Kinh/

Nhìn hai người này chắc là không thiếu tiền nhỉ?

Những lịch sử giao dịch mấy năm trước thì không có, nhưng lúc này vẫn còn thông tin của bốn tháng trước, Chu Khả hỏi có còn nhiều tác phẩm thêu nữa không, đối phương trả lời không bán còn phải để dành.

Một ngọn lửa vô danh đang dần cháy lên trong lòng Mạnh Đan Chi.

Chu Yến Kinh cầm lấy điện thoại từ trong tay cô, trong trang cá nhân lướt xem, nhìn thấy một bộ váy được bán đi, ánh mắt bỗng nhiên sâu thẳm.

“Là cô ta.”

Mạnh Đan Chi quay đầu: “Ai?”

Chu Yến Kinh: “Nhà họ Trần.”

Quả nhiên, cũng giống hệt người cô vừa nghĩ khi nãy, Mạnh Đan Chi không biết có nên tức giận không, hay nên làm thế nào: “Sao mà anh biết được.”

“Cái váy này anh thấy qua rồi.” Anh nói.

Trí nhớ Chu Yến Kinh rất tốt, trước lễ đính hôn, lần gặp mặt Tô Văn Tâm đó, lúc ấy Trần Nhã Yên mặc cái váy này.

Chu Khả nghe xong cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng đoán chắc là đối phương đã lén lấy trộm, đây mới là hai vị chủ nhân chân chính sao?

Này cũng thật khéo quá đi.

Cô ta ho khan một tiếng: “Vậy hai người ---“

Chu Yến Kinh từ từ nói: “Cô Chu, chuyện này tạm thời không giải quyết được, cô có thể chờ hai ngày không.”

Chu Khả: “Được rồi…”

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Mạnh Đan Chi vẫn luôn không nói chuyện, đi nhanh như bay, bỏ mặt người đàn ông vẫn luôn đi sau cô.

Lục Dương nhỏ giọng hỏi: “Ai, ai làm thế?”

Chu Yến Kinh rũ mắt, “Là em gái kế của em ấy.”

Lục Dương nhíu mày: “Cái này, là em gái kế từ chỗ nào đến, ăn cắp của cô ấy sao?”

“Chắc là không phải.” Chu Yến Kinh đoán: “Chắc là đồ cưới của mẹ cô ấy.”

Có thể hỏi nhà họ Mạnh.

Đồ cưới của con dâu, năm đó giáo sư Mạnh chắc đã thấy qua rồi nhỉ?

Lục Dương nghĩ cũng đúng, bà Tô là thợ thêu, con gái xuất giá, bà ấy tự tay mình thêu tặng cũng là chuyện vô cùng bình thường.

“Cậu trở về an ủi cô ấy cho tốt đi, tớ đi trước đây.” Anh ấy cảm thấy mình không thể ở lại: “Nhìn qua thấy em gái cũng rất khổ sở.”

Chu Yến Kinh thầm nghĩ, không phải khổ sở, mà là tức giận.

Trên đường trở về nhà cũ, Mạnh Đan Chi vẫn cứ im lặng như cũ.

Chu Yến Kinh không làm phiền cô, chuyện này để cô một mình suy nghĩ, chỉ là một lát sau anh lại cảm thấy không đúng.

“Khóc?” Anh hỏi.

“Không có.” Mạnh Đan Chi trả lời, đương nhiên là giọng nói đã bán đứng cô.

Chu Yến Kinh dừng xe lại, quay mặt cô sang nhìn, thật sự không khóc nhưng cũng chẳng kém đang khóc là bao, đuôi mắt có chút hồng.

“Làm gì thế?” Cô đẩy tay anh.

Lúc này bị anh nhìn, không tốt chút nào.

Chu yến Kinh nghiêm túc: “Anh nhìn, không khóc.”

Mạnh Đan Chi: “…”

Dù sao cũng bị phát hiện rồi, một lát sau, cô hỏi: “Anh nói xem… bà ấy có biết không?”

Chu Yến Kinh nói: “Không biết.”

Mạnh Đan Chi hít hít mũi: “Sao người gì mà cái gì cũng không biết.”

Tốt hơn là khỏi hỏi anh cho rồi.

Lúc này cô có chút đáng yêu, Chu Yến Kinh muốn hôn cô, nhưng nhịn được: “Ý của anh là, bà ấy không biết cô ta làm chuyện này.”

Với tính cách của Tô Văn Tâm, vẫn còn chưa đến nỗi sẽ làm mấy chuyện này.

Nhưng trông đồ không cẩn thận, lỗi của bà ấy cũng rất lớn.

“…À.” Cô hiểu lầm anh rồi.

Nhưng lời nói của anh cũng không thể nào anh ủi được Mạnh Đan Chi, mặc kệ có biết hay không thì cô cũng rất thất vọng.

Trước kia cô không để ý đến bà ấy và nhà họ Trần, lần này cô không thể.

Nếu không phải còn chuyện phỏng vấn, đêm nay cô đã trở về Bắc Kinh rồi.

Sau khi về nhà cũ, Mạnh Đan Chi vẫn xuất thần như cũ, bị Chu Yến Kinh nắm tay vào cửa: “Còn đang suy nghĩ à?”

“Không phải, em vừa nghĩ đến một chuyện khác nữa.”

Mạnh Đan Chi nhìn anh: “Nếu Trần Nhã Yên đã từng mặc qua cái váy kia, sao đến giờ anh vẫn còn biết rõ ràng như thế?”

“Tháng trước em mặc cái gì đầu tiên?” Cô hỏi.
Nhấn Mở Bình Luận