Lọc Truyện

Chiến thần Sở Bắc - Sơn Tiếu - Lạc Mai (Bản dịch FULL)

 Một tiếng cười trầm thấp vang lên, Lạc Viễn Hà bước tới, tay bắt mặt mừng nhìn Lạc Tuyết.  

 

“Bác ơi, không cần phải vậy đâu ạ!”  

 

Lạc Tuyết cau mày, cảm thấy không quen khi được đối đãi thế này.  

 

Không dưng, sao bác cả cô lại làm vậy?  

 

“Cần chứ sao lại không!”  

 

Lạc Viễn Hà mỉm cười gật đầu: “Lần này, cháu đã lập được công lớn, để mời cháu quay về công ty, ông nội cháu còn phải ra mặt nữa cơ mà. Bác làm thế này mới chỉ tỏ chút thành ý thôi”.  

 

Lạc Viễn Hà có vẻ chỉ nói một cách tuỳ hứng, nhưng đều là sự thật.  

 

Nhưng Lạc Tuyết nghe lại thấy có gì đó là lạ.  

 

“Vào trong thôi, bác vẫn giữ phòng làm việc cho cháu đấy!”  

 

Lạc Viễn Hà mỉm cười rồi đích thân làm tư thế mời.  

 

Lạc Tuyết cũng không nghĩ nhiều mà cất bước đi vào công ty luôn.  

 

Nhưng sau khi lướt nhìn mọi người, Lạc Tuyết mới thấy thái độ của họ rất kỳ lạ.  

 

Để ý một chút, cô còn nghe thấy họ đang thì thầm với nhau.  

 

“Chậc chậc, giám đốc Lạc này ghê gớm nhỉ, chẳng những bắt chúng ta xếp hàng chào đón, mà còn yêu cầu đích thân chủ tịch phải đến mời mình quay về nữa”.  

 

“Người ta là cô chủ nhà họ Lạc mà, đương nhiên phải vênh váo rồi”.  

 

“Xì, đúng là thói đời, rõ ràng công ty được tổng giám đốc Lạc Mai cứu, mà Lạc Mai này lại làm như mình mới là người lập công ấy”.  

 

“Thôi, nói vừa thôi, để cô ta nghe thấy là rách việc đấy!”  

 

…  

 

Lạc Tuyết lập tức dừng chân, mặt cũng nhăn lại.  

 

Dù những lời bàn tán ấy rất nhỏ, nhưng lại sắc bén như những mũi dao.  

 

Từng mũi dao ấy đang cứa vào tim cô.  

 

Những người này không biết sự thật thế nào mà lại cố ý nói những lời ấy trước mặt cô.  

 

Rõ ràng là họ cố ý.  

 

Lạc Tuyết không ngốc, tất cả những chuyện này đều là trò mà Lạc Viễn Hà bày ra.  

 

Một thủ đoạn thâm độc.  

 

“Được rồi, mọi người nói gì thế hả? Giám đốc Lạc là người mà các cô có thể bàn tán à?”  

 

Lạc Viễn Hà liếc mắt, cô ý nghiêm mặt rồi cất giọng tỉnh bơ.  

“Tiểu Tuyết, họ nói linh tinh ấy, cháu đừng để bụng”.  

 

Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Lạc Viễn Hà rõ ràng đang hào hứng xem trò vui.  

 

Lạc Tuyết nhăn mặt, dù thấy rất bức bối, nhưng vẫn cố nhịn.  

 

Cô vừa định bước đi thì đã có một giọng nói vang lên, phá tan sự yên lặng.  

 

“Oa, sao lại hoành tráng thế này? Không lẽ biết tôi sắp tới nên mọi người cố ý ra chào đón à?”  

 

Tiếng cười thản nhiên ấy khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ấy.  

Nhấn Mở Bình Luận