Kim Tú Nhã giận dỗi trừng mắt nhìn Diệp Yêu Tinh một cái, Long Thiên đứng dậy nói với Diệp Yêu Tinh: “Tôi đã thực hiện những gì đã hứa với cô, vậy bây giờ tôi có thể về được chưa? Chiều nay tôi phải đi làm”.
“Đó là công ty của vợ anh. Dù có đi làm hay không cũng vậy thôi. Anh đã giúp tôi giải quyết một vấn đề nan giải như vậy, lúc này cũng đã đến giờ ăn tối, tôi mời anh đi ăn tối, thế nào?”, Diệp Yêu tinh nói.
Long Thiên cười khổ: “Diệp Yêu Tinh, cô quả là xấu xa mà, một bữa cơm là coi như xong rồi sao, cô thật là hào phóng quá đấy”.
“Nếu không, anh muốn thế nào? Bây giờ tâm trạng người ta đang rất tốt, anh có yêu cầu gì, cứ việc nói ra tôi đều có thể đồng ý. Cô ta đá mắt một cái, rồi nói: “Hãy nghĩ cho kỹ, có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào”.
Long Thiên nuốt ực một ngụm nước bọt, ánh mắt này của cô ta quả là không ai có được mà, đoán chừng những người đàn ông nhẹ dạ một chút chắc sẽ điêu đứng vì cô ta mất, cũng may Long Thiên là người từng trải nên vẫn giữ được lý trí của mình.
Trong lòng đã biết rất rõ cô gái này có biệt danh là Hắc Quả Phụ, giữa anh và cô ta chỉ có hai cái kết, hoặc là anh ăn tươi nuốt sống cô ta, hoặc là ngược lại, cái trước thì còn được, nhưng cái sau thì e rằng anh đến xương cốt cũng không còn.
Vì vậy, Long Thiên khéo léo xua tay nói: “Thôi bỏ đi, tôi không có yêu cầu gì đặc biệt với cô cả, chỉ cần sau này đừng cứ luôn miệng nói xấu tôi trước mặt vợ tôi là được”.
“Chỉ vậy thôi sao”, Diệp Yêu Tinh có chút thất vọng, nhưng rất nhanh chóng phấn chấn trở lại nói: “Yên tâm đi, lần này anh đã lập được công lớn, tôi nhất định sẽ nói Lệ Trân thưởng cho anh thật hậu hĩnh à”.
Long Thiên xua tay định rời đi, anh thật sự không muốn nói thêm lời nào với cô Diệp Yêu Tinh này nữa, quả là tốn nhiều năng lượng.
Kim Tú Nhã liếc nhìn bóng lưng của Long Thiên, có vẻ như đang do dự điều gì đó, sau đó cúi đầu và hét lên: “Anh Long, tôi thực sự muốn cảm ơn anh, y thuật của anh thật tuyệt vời!”
Long Thiên không đơn giản chỉ chữa khỏi chân mà còn cứu cả sự nghiệp, cuộc đời của chính mình, vốn dĩ Kim Tú Nhã đã rất suy sụp vì nghĩ rằng bản thân sẽ không giờ có thể làm công việc mà mình yêu thích được nữa.
“Không có gì to tát cả, đừng khách sao như vậy”, Long Thiên quay lại và vẫy tay, bởi vì Kim Tú Nhã đang mặc một chiếc áo thun có cổ xẻ sâu màu xanh lam hồng, nên lúc cô ta cúi đầu xuống, Long Thiên dễ dàng nhìn thấy được toàn khung cảnh bên trong áo.
Không kìm lòng được mà có chút ý nghĩ lệch lạc, sau đó anh nói tiếp: “Nếu cô đã không sao rồi, vậy tôi đi trước đây, tôi còn có việc phải làm”.
“Chờ một chút, anh Long, tôi còn phải hiến thân nữa... A... Không phải, ý tôi là, tôi cũng muốn mời anh đi ăn tối, bất kể như thế nào, anh hãy cho tôi cơ hội này để tôi được báo đáp anh”.
Kim Tú Nhã cũng nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó, đều trách Diệp Yêu Tinh cả, suốt ngày cứ luôn nói mấy chuyện hiến thân này nọ bên tai, khiến mình nói ra một cách vô thức như vậy.
Người phụ nữ đã vô số lần bước lên sân khấu quốc tế chưa bao giờ lại có chỉ số IQ tụt đến mức chạm đáy như ngày hôm nay, có lẽ nào Long Thiên thật sự là khắc tinh của cô ta.
Diệp Yêu Tinh lúc đầu im lặng, sau đó lại bật cười to hơn, lập tức ôm bụng ngồi xổm trên sofa cười một cách hả hê, không màng đến hình tượng.
Long Thiên vốn dĩ muốn từ chối nhưng bụng anh lại phản đối kịch liệt, cũng đúng thôi, lúc sáng anh đã tiếp hai nhát kiếm của Thích Đông Phương, còn đánh nhau với Lưu Công Cẩn cả buổi sáng, thể lực sớm đã kiệt quệ rồi, có đói cũng là chuyện bình thường, Long Thiên không cần phải khách sáo làm gì nữa, cười nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh”.
Kim Tú Nhã vui mừng khôn xiết, nhưng Diệp Yêu Tinh vẫn chưa thể nào nhịn được cười vì câu lỡ lời vừa rồi của Kim Tú Nhã, suốt dọc đường đi ăn tối, cô ta không ngừng trêu chọc Kim Tú Nhã.
Đám mấy cô gái vốn đã đến đại sảnh sau khi hỏi rõ ngọn nguồn cũng bắt đầu gia nhập vào hội cùng nhau chọc ghẹo.
“Tú Nhã, tớ nói nè, cậu muốn hiến thân, còn dẫn chúng tớ đi theo làm gì vậy chứ?”
“Cậu ngốc quá. Nếu muốn hiến thân, đương nhiên là phải ăn cơm trước lấy sức chứ. Không ăn thì làm sao mà có sức được”.
“Ừ nhỉ, Tú Nhã, trông cậu ngây thơ như vậy mà cũng biết tương kế tựu kế ghê à nha. Thảo nào đại anh hùng lại đồng ý ăn cơm với cậu. Ôi, chúng ta đều chỉ làm nền thôi, thực sự đáng giận mà”.
“Các cậu đừng có chọc tớ nữa mà”, Kim Tú Nhã đỏ mặt nói, cô ta thực sự sợ miệng lưỡi của đám bạn thân này của mình rồi.
Dường như sau khi gặp Long Thiên, mặt cô ta không phút giây nào là không đỏ bừng.
Tiếp theo, cô ta sẽ ở Bắc Hải vài ngày để hoàn thành việc quay phim, với tính cách của mình, tất nhiên sẽ không tìm được lý do và dũng khí để hẹn gặp Long Thiên, vì vậy nhân hôm nay liền muốn bày tỏ lòng biết ơn đến đối phương.
Về phần hiến thân, cô ta không hề nghĩ tới, nhưng sự chọc ghẹo đó của đám bạn thân khiến cô ta không tránh khỏi nghĩ về chuyện đó, một số hình ảnh khá xấu hổ hiện lên trong đầu cô ta, mà nhân vật chính còn lại là Long Thiên, bất chợt mặt cô ta đỏ ửng lên, như muốn bốc khói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!