Trần Phi Vũ vừa dứt lời, cũng không phí lời đột ngột đứng lên, giơ một chân đá về phía người đàn ông đầu trọc, vừa nãy cậu ta cũng dùng một cước siêu ngầu này để hạ gục anh Uy, lúc này lại dùng trò cũ, cả quán bar đều đang trông chờ xem cậu ta có thể hạ gục tên ác bá kia hay không, giống như trong phim truyền hình vậy, tà ác cuối cùng cũng không thể thắng được chính nghĩa.
Nhưng tất nhiên điều bọn họ hi vọng đã thất bại, một cước của Trần Phi Vũ nhìn từ bên ngoài thì có vẻ lực đạo rất mạnh, nhưng trong mắt Bộ xương khô đã đứng vào hãng ngũ cấp Huyền thì chỉ là một cú đá ẻo lả vô lực, tốc độ cũng chậm như rùa vậy, trông hắn giống như một người lớn đang nhìn đứa trẻ nô đùa, hắn từ tốn giơ tay ra, dễ dàng chặn đứng một đá này.
Trần Phi Vũ biến sắc, Bộ xương khô vui vẻ nói: "Thằng nhóc này đúng là thiếu kiên nhẫn mà".
Không thấy Bộ xương khô có bất cứ hành động nào, Trần Phi Vũ đã kêu thảm một tiếng, cái chân bị Bộ xương khô tóm chặt bắt đầu vặn vẹo không theo quy tắc nào, rõ ràng là dùng chân khí để làm vỡ nát xương cốt của cậu ta.
Sự việc đã đến nước này, anh Đổng cũng biết nói nhiều vô ích, nếu ra tay chậm trễ hơn chút nữa thì có lẽ tên bán đồ đệ này của anh ta sẽ thành người tàn phế mất.
Anh ta nhún người bật lên, đánh một quyền ra, Bộ xương khô tựa hồ như đã dự liệu được trước đối phương sẽ bất ngờ ra tay, mặt không biểu cảm, vẫn nở nụ cười khiến người khác nhìn thấy mà lạnh sống lưng, vươn tay ra khẽ vung lên ném bay Trần Phi Vũ ra ngoài về phía anh Đổng!
Anh Đổng chỉ sợ tổn thương đến đối phương nên lập tức thu lực lại muốn đỡ lấy Trần Phi Vũ, nhưng đúng lúc này Bộ Xương khô lại lao tới như một cái cung tên, mạnh mẽ nện xuống hai người, cặp thầy trò cứ như vậy mà bay ngược ra ngoài, ngã xuống mặt bàn, mặt bàn vỡ vụn, rượu nước văng tung tóe trên sàn nhà.
Một chiêu tuyệt diệu này đã khiến đám chân tay reo hò hoan hô, đám đông vốn đang trông chờ Trần Phi Vũ có thể đánh bại thế lực ác bá đều tỏ ra vô cùng tiếc hận, trong phim quả thật là tà không thắng được chính, nhưng đây là hiện thực cuộc sống, kẻ nào có nắm đấm mạnh hơn thì kẻ đó có lý hơn.
Bộ xương khô vẫn đứng tại chỗ nhìn anh Đổng ngã trên đất, thản nhiên nói: "Cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, xin lỗi, sau đó để cô gái kia lại cho anh em của tao, chuyện này coi như xong, thế nào?"
Anh Đổng bò từ dưới đất đứng lên, đầu tiên là kiểm tra vết thương của Trần Phi Vũ, Trần Phi Vũ đang định mở miệng nói mình không sao, nhưng không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng liền phun ngay một ngụm máu tươi lên người anh Đổng, sau đó cả người mềm oặt nằm vật xuống sàn, vừa nhìn đã biết bị nội thương rất nghiêm trọng.
Trần Phi Ngư thấy em trai mình bị thương, vẻ mặt lo lắng muốn chạy tới, nhưng lại bị anh Uy nắm chặt lấy cổ tay, sau đó ném lại cho một tên lâu la phía sau giữ, ngạo mạn nói: "Trông trừng cô ta, tối nay tắm rửa sạch rồi để ông đây nếm thử vẻ tươi ngon trước, chơi chán rồi sẽ thưởng cho chúng mày".
Đám chân tay lâu la tên nào tên nấy thấy sắc đều nảy lòng tham, khống chế Trần Phi Ngư, chỉ sợ con cá đã lọt lưới này thoát mất.
Trần Phi Ngư gào lên bảo chúng buông tay ra, nhưng càng gào bọn chúng càng hưng phấn, lưu manh đều bỉ ổi như vậy đó.
Anh Đổng dìu Trần Phi Ngư sang một bên, sau đó lau vết máu trên mặt, xắn tay áo lên nói: "Người cả đời theo đuổi võ đạo như tao nên giữ mình trong sạch, thay trời hành đạo, sao có thể làm chuyện trao đổi như thế được, đúng là mất mặt!"
Bộ xương khô ngoáy lỗ tai nói: "Bớt nói đạo lý với ông đây đi, tao có thể sống đến hiện giờ không phải là dựa vào những đạo lý vớ vẩn này. Mày thật sự cho rằng giang hồ hiểm ác chỉ cần nói suông mà được sao, này ông bạn, quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ đại phát từ bi tha cho mày một mạng".
"Đừng có mơ!"
Anh Đổng hô to một tiếng, rồi lao về phía Bộ xương khô, người vệ sĩ thực ra cũng không phải yếu này nếu như đã nhận tiền của người ta thì đương nhiên phải bảo vệ thân chủ cho tốt, nếu không truyền ra ngoài thì sau này anh ta làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa.
Cho dù có bị lật luyền trong mương thì đã sao, võ phu giang hồ xưa nay chẳng phải đều coi trọng danh tiếng hơn lợi ích sao?
Bộ xương khô để mặc cho đối phương xông đến trước mặt hắn, anh Đổng đánh một quyền ra, anh ta là cao thủ đánh quyền, công pháp tu hành cũng thiên về sức mạnh, cố gắng đạt tới quyền chính đạo, cho nên độ dày chân khí ngưng tụ trong một quyền này tuyệt đối không phải tầm thường, ngay đến bàn Long Thiên cách đó không xa cũng có thể cảm nhận được quyền phong mãnh liệt.
Một quyền này lại không ngờ đánh trúng vào đầu Bộ xương khô, bởi vì quá thuận lợi nên ngay đến người ra quyền là anh Đổng cũng phải sững sờ, tựa hồ như không dám tin lại có thể đánh trúng như vậy.
"Chỉ có chút sức lực này thôi sao?", Bộ xương khô đáp lại một câu, ngữ khí có vẻ rất thất vọng.
Anh Đổng lập tức giật bắn người, chưa đợi cho anh ta kịp phản ứng lại, Bộ xương khô liền phản kích.
Cũng là dùng nắm đấm, chỉ là mạnh hơn một quyền vừa nãy của anh Đổng mà thôi.
Một quyền này đánh trúng vào đầu anh Đổng không sai lệch chút nào, lực va chạm khổng lồ đã khiến anh ta lại lần nữa bay ra ngoài, cảm giác này giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm phải vậy, cơ thể đụng trúng vách tường, ngay đến bức tường bằng xi măng cứng như vậy cũng bị nứt ra, Bộ xương khô không cho đối phương cơ hội hít thở, lắc mình tiến tới trước mặt anh Đổng, đấm liên hoàn.
"Ầm, ầm, ầm!"
Máu tươi văng tung tóe, tiếng nắm đấm hạ xuống vang lên khắp quán bar, không ít người nghe thôi đã thấy kinh hồn khiếp vía, anh Đổng với năng lực trung phẩm không có khả năng phản đòn nào, chỉ đành để mặc cho đối phương làm thịt, chẳng mấy chốc đã toàn thân là máu ngã vật trên sàn nhà, kết cục còn thê thảm hơn Trần Phi Vũ nhiều.
"Phế vật", Bộ xương khô nhổ miếng nước bọt lên người anh Đổng, sau đó quay lưng dẫn theo người nghênh ngang đi.
Người bị đưa đi đương nhiên không thiếu Trần Phi Ngư, Trần Phi Ngư bị khống chế nhớ đến Long Thiên, vào lúc cô ta yếu đuối cần một người xuất hiện bên cạnh nhất, cô ta lại nhớ đến Long Thiên, có lẽ là vì đối phương là con trai của Long đại Diêm Vương, cũng có thể cô ta có một cảm giác không biết giải thích thế nào với tên oan gia này.
Nhưng anh đang ở đâu, thậm chí Trần Phi Ngư còn không dám nghĩ đến câu hỏi này, bởi vì không nằm ngoại dự đoán, anh vẫn ngồi ở chỗ của mình, nắm tay vị nữ tổng tài kia, thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm.
Khuôn mặt bên dưới tấm mặt nạ của Trần Phi Ngư có chút không cam tâm, nhưng lại lực bất tòng tâm, bởi vì đây vốn là chuyện mà một người đàn ông bình thường sẽ làm, giống như đám người đứng ngoài xem trò hay ở quán bar kia mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!