Nói xong liền quay người về phòng mình thu dọn đồ đạc, Vương Manh Manh ngẩn ngơ ngồi ở trên ghế sô-pha, không biết phải làm sao, Long Thiên đứng lên đi tới phòng của Nhan Như Ngọc, dựa người vào cửa ra vào nhìn Nhan Như Ngọc đang dọn dẹp đồ đạc hỏi: "Anh đã lĩnh hội được cuốn 'Tu la tâm kinh' đó rồi à?"
"Hiểu được bảy tám phần nhưng muốn sử dụng được thì vẫn cần một thời gian nghiên cứu nữa", Nhan Như Ngọc không quay đầu lại trả lời.
"Nếu vẫn chưa hiểu hết thì sao không ở lại đây thêm vài ngày nữa? Cũng coi như có người bầu bạn, mặc dù khu nhà đó của anh thanh tịnh phù hợp cho tu hành, nhưng cũng yên tĩnh quá, chẳng có chút hơi người gì cả", Long Thiên cười nói.
Nhan Như Ngọc nói: "Tôi ở đây làm phiền cũng lâu rồi, tôi không phải người mặt dày ăn uống tự nhiên như ruồi giống như Phương Nhân Vương, phong ba ở Bắc Hải cũng đã lắng xuống, tôi có ở lại thêm cũng chẳng giúp được gì, chi bằng về thanh tu thì hơn".
"Là do không muốn ở lại, hay không thể ở lại", Long Thiên nhìn Vương Manh Manh nói: "Sợ mình đa tình lưu luyến em vợ tôi sao?"
Động tác tay của Nhan Như ngọc hơi khẽ dừng lại, mỉm cười nói: "Vậy tại sao anh không muốn về nhà họ Long, không muốn gặp Cừu Đông Thanh chứ gì?"
"Tôi và anh không giống nhau, được chưa?", Long Thiên cười khổ nói.
Nhan Như Ngọc vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, không nói gì nữa, sau đó nhấc túi hành lý đeo lên lưng, quay người rời đi, chỉ là lúc đi qua Long Thiên thì mở miệng nói: "Không có gì khác nhau cả, chúng ta đều là những kẻ hèn nhát".
Long Thiên không phản bác lại, mà nhìn theo bóng lưng của Nhan Như Ngọc nói: "Nhưng đừng chết nhé, tôi vẫn còn nợ anh một mối ân tình".
Nhan Như Ngọc không trả lời, chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Trở về phòng khách, Long Thiên nhìn thấy vẻ mặt Vương Lệ Trân cười khổ não bất đắc dĩ, còn ông già Phương Nhân Vương thì lại vui vẻ xem kịch hay, Long Thiên nhìn ra cửa lớn mới hiểu ra tại sao hai người này lại có biểu cảm như vậy.
Ngoài cửa lớn, Vương Manh Manh tay cầm con dao làm bếp đứng chắn ngay cửa, rất kiên quyết nói: "Anh không được đi".
Vừa dứt lời, Phương Nhân Vương liền giơ ngón tay cái lên tấm tắc khen nói: "Dám yêu dám hận, cô nhóc này rất có tố chất của phụ nữ thời đại mới mà".
Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Phương Nhân Vương nhìn thế nào cũng không thấy giống cao nhân một cái, sau đó đứng lên muốn tới khuyên em gái mình đừng làm ồn nữa, nhưng lại bị Long thiên ngăn lại, Long Thiên nhìn cô lắc đầu nói: "Chuyện của họ thì để họ tự giải quyết đi, em bận tâm làm gì?"
Vương Lệ Trân nhìn thấy em gái mình quyết đoán như vậy nên cũng đành từ bỏ, hơn nữa đụng phải tường thành sắt đá, không đụng thủng được tự khắc sẽ ngoan ngoãn chấp nhận thôi.
Vương Manh Manh thật lòng thích Nhan Như Ngọc, nếu không trên Tử Kim Sơn cũng không màng an nguy mà dũng cảm đứng ra, nếu như ngay đến mạng sống cũng có thể từ bỏ vì đối phương vậy thì thật sự là thích thật rồi, nếu đã thích rồi thì cô ta không thể để anh ra đi, bởi vì cô biết một khi anh ta đi là sẽ không thể quay lại được nữa.
Nhan Như Ngọc nhìn Vương Manh Manh, ban đầu là hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó phát hiện ra cô nhóc bị anh lườm một cái liền lập tức ngoan ngoãn như một con mèo con, lần này lại không hề sợ hãi chút nào mà cũng trừng mắt nhìn lại anh, như muốn nói dù anh có đánh chết em thì thi thể của em cũng phải ngăn anh lại.
Hai người đối mặt với nhau hơn một phút, không ai chịu nhượng bộ.
Cuối cùng Nhan Như Ngọc lần đầu tiên xuống nước, thỏa hiệp trước nói: "Tôi hứa với cô, nếu như có thể sống sót trở về, tôi sẽ quay lại gặp cô".
Cô gái nhỏ vẫn giơ con dao lên, chỉ có điều biểu cảm đã bắt đầu chực khóc rồi.
Nhan Như Ngọc bực bội nói: "Thôi thôi thôi, đừng dùng mỹ nhân kế với tôi, trên đời này chưa có người phụ nữ nào có bản lĩnh này đâu, cho dù có thì cũng không phải cô nhóc tóc vàng còn tuổi vị thành niên như cô đâu".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!