Lọc Truyện

Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss

Thời gian trôi thật nhanh, sau khi chuyển đến nhà Lục Trác bảy tháng, Tạ Đường đã được trải qua tết âm lịch đúng nghĩa trong hai kiếp sống của mình.

Sau khi mười tuổi vào mỗi đêm giao thừa, cô ở nhà họ Tạ vô cùng cô đơn, ba Tạ ngày này nhất định sẽ ra ngoài xã giao không ở nhà, trở về nhà cũng đã say khướt, mà Tạ Khinh cùng mẹ Tạ tình cảm nồng nàn, thương lượng đi dạo phố mua những món đồ hiệu.

Sau khi ăn cơm xong, Tạ Đường hầu như đều ở trong phòng, cửa sổ trong phòng đã lâu không thay có chút han gỉ, cô lặng lẽ quấn chăn, thăm dò bên cửa sổ nhìn ra ánh đèn bên ngoài.

Nhưng xung quanh biệt thự của nhà họ Tạ không có nhiều thứ để xem, chỉ có con đường tối đen.

Lúc đó, cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được có ngày mình lại đứng trong căn hộ của Lục Trác, trước khung cửa sổ lớn cao từ trần đến sàn, một khi mở rèm cửa ra, cô có thể nhìn thấy xe cộ qua lại và ánh đèn của thế giới vào giữa đêm. Trong đêm giao thừa năm nay, Tạ Đường cảm thấy ấm áp lạ thường.

Sau khi tắm xong, Lục Trác lấy khăn lau tóc, liếc nhìn bộ quần áo hơi mỏng của Tạ Đường, tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ, sau đó xoay người vào bếp pha một tách trà nóng, đi qua đưa cho Tạ Đường.

Tạ Đường đương nhiên nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh: " Muốn em giúp anh lau tóc không?"

Lục Trác nhìn thấy Tạ Đường đi dép thỏ đứng ở đây, ngoan ngoãn mềm mại, trong nháy mắt nghĩ muốn ôm lấy cô xoay một vòng, nhưng lại cố hết sức kìm lại.

Anh cười, lắc đầu, tiếp tục lau tóc.

Lau khô xong, anh ném khăn sang một bên, hơi cúi xuống đặt cằm lên vai Tạ Đường: "Em đang nhìn cái gì vậy?"

Lục Trác toàn thân sạch sẽ thơm ngát, Tạ Đường ngửi thoáng qua, nói: "Giao thừa qua như thế nào? Có muốn mua đồ tết không?"

Lục Trác nói: "Ừm, ngày mai chúng ta cùng đi siêu thị."

Tạ Đường cảm thấy được bả vai chìm xuống, lắc lắc vai nói: "Anh có thể đứng thẳng không? Không có xương sao?"

"Không." Lục Trác cười, hơi nâng cằm lên, dời sức nặng trên vai Tạ Đường, nhưng vẫn tựa cằm trên vai Tạ Đường, đùa cợt: "Anh thích thế này."

Tạ Đường cũng lười để ý đến anh, mấy tháng nay Lục Trác ăn ngon, trong nhà anh như một con gấu túi lớn, cô đi đâu anh cũng theo đó đã thành quen rồi.

Tạ Đường hai tay cầm tách trà, hơi nước trắng mờ bốc ra từ trong tách trà khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lục Trác rốt cục cũng đứng thẳng.

Anh có khuôn mặt anh tuấn, nhìn hình ảnh phản chiếu của Tạ Đường trong khung cửa sổ kiểu Pháp, lười biếng dang rộng hai tay, làm động tác ôm, nhướng mày.

Tạ Đường nhìn thấy qua khung cửa sổ kiểu Pháp, không khỏi mỉm cười, nhún vai, ra hiệu muốn ôm bao nhiêu tùy ý, hà cớ phải làm việc vô nghĩa.

Lục Trác rất vui mừng, lập tức dang hai tay ôm Tạ Đường từ phía sau. Anh có vẻ không thoải mái khi không có Tạ Đường ở bên cạnh, sau khi đứng thẳng người, cằm đặt lê n đỉnh đầu Tạ Đường.

“Năm mới sắp đến.” Tạ Đường mỉm cười.

Lục Trác hỏi: "Năm mới ước nguyện của em là gì?"

Tạ Đường suy nghĩ một chút, mới nói: "Chỉ cần sức khỏe tốt, còn anh thì sao?"

Còn một điều nữa, mong Tết năm sau cũng có thể trôi qua như thế này, cô nói thầm trong lòng.

Lục Trác cong khóe môi, nhưng không lên tiếng, anh híp mắt nhìn ngoài cửa sổ sát đất, đột nhiên nói: "Hình như là tuyết rơi."

Tạ Đường ngẩng đầu cảm thấy hơi kinh ngạc, đúng là tuyết rơi. Sau lễ Giáng sinh mười ngày, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Bên ngoài cửa sổ sát đất, màn đêm đầy bông tuyết trắng bay, xếp bằng đèn huỳnh quang, giống như giao thông ở thác đẹp đến mức khiến người ta không biết phải nói gì.

Lục Trác hỏi: "Có muốn làm người tuyết không?"

Tạ Đường suy nghĩ một chút, từ năm mười tuổi cô đã không đắp người tuyết, nhưng mấy ngày trước Lục Trác mới bị cảm lạnh, vừa rồi còn tắm, hiện tại bên ngoài lạnh như vậy, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Vì vậy, cô lắc đầu, nhấp một ngụm trà nóng, nói: "Quên đi, lạnh quá."

“Vậy em lên tủ lạnh tầng ba lấy giúp anh một cây kem.” Lục Trác đột nhiên nói.

Tạ Đường ngẩng đầu nhìn anh với vẻ lo lắng: "Hôm nay lạnh như vậy anh ăn kem làm gì?"

“Giúp anh lấy một chút.” Lục Trác bất đắc dĩ dùng cằm xoa lên tóc của Tạ Đường, Tạ Đường ngứa không chịu được, cuối cùng không chịu nổi thoát ra khỏi cánh tay anh, tiện tay bỏ tách trà vào trong tay anh, vỗ vỗ một cái: "Quên đi, anh thật lười."

Lục Trác cười cười, lui một bước.

Mặc dù nói như vậy, nhưng tâm tình Tạ Đường cũng vui vẻ, cô đoán xem Lục Trác nhất định phải chuẩn bị đồ gì trong tủ lạnh, nếu không sẽ không nhờ cô giúp anh lấy kem.

Nhưng cô giả vờ như không biết gì cả, cau mày đi về phía phòng bếp.

Cô ngồi xổm xuống trước tủ lạnh mà không bật đèn. Sau khi nhẫn nhịn được hai giây, cô đột nhiên mở ngăn thứ ba của tủ lạnh mà Lục Trác nói ra, đèn trong tủ lạnh bật sáng, sau đó cô nhìn thấy một người tuyết nhỏ đang nằm yên lặng trên tầng ba của tủ đông, kích thước bằng bàn tay, lá cây khảm thành hai mắt. Có hai cành cây khô cắm hai bên, hình thù ngộ nghĩnh, lạ mắt.

Tạ Đường đã đoán được, sau khi ăn tối, Lục Trác đột nhiên chạy xuống lầu, hai tay đỏ bừng khi vào nhà.

“Nhàm chán.” Tạ Đường không nhịn được cười.

Lục Trác đi tới cửa phòng bếp, cánh tay dựa vào khung cửa có chút đắc ý, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Ngạc nhiên không?"

Một người tuyết nhỏ xấu xí như vậy, ai sẽ ngạc nhiên thích thú. Tạ Đường tự đáy lòng cười không ra tiếng, lấy ra người tuyết với vẻ mặt kinh ngạc: "Oa, thật đáng yêu!"

Lục Trác càng thêm vui vẻ,cười một cái: “Anh đã bí mật chuẩn bị.” Hắn đắc ý nói, cái đuôi gần như hướng lên trời.

Tạ Đường muốn cười có chút không nói nên lời.

Người tuyết nhỏ đã bắt đầu tan chảy, vì vậy Lục Trác đã đặt nó bên cửa sổ để nó từ từ tan chảy thành một vũng nước. Tạ Đường tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút ghét bỏ hình thù xấu xí của người tuyết, nhưng nhìn thấy nó tan chảy, cũng có chút đáng tiếc, miễn cưỡng từ bỏ. Lúc xem TV, Lục Trác thấy cô thường xuyên nhìn lại người tuyết mấy lần, ngốc nghếch nói: "Nếu thích, mùa đông này anh sẽ làm cho em mỗi ngày."

“Thôi đi.” Tạ Đường cười: “Chỉ cần anh không cảm lạnh, cảm lạnh cũng đừng lây cho em.”

Lục Trác nhướng mày, thoải mái ngồi trên sô pha, ôm Tạ Đường vào lòng.

Bữa tiệc tối bắt đầu. Bên ngoài bắt đầu loáng thoáng vang lên tiếng pháo nổ, nhưng bởi vì cách âm quá tốt, những gì nghe được dường như truyền đến từ cách xa trăm dặm, rất hư ảo, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có mùi thơm từ sữa tắm của Lục Trác.

Tạ Đường có chút buồn ngủ nên ngáp một cái, nhắm mắt lại ngủ trong chốc lát.

Nhưng ngay sau đó lập tức bị đánh thức.

Lúc cô tỉnh lại, Lục Trác vẫn ở bên cạnh chăm chú nhìn màn hình TV, trên người còn có thêm một cái chăn.

Tạ Đường cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, lười biếng dựa vào bên cạnh anh, tiếp tục nghịch điện thoại. Cô đã lâu không đến tiệm cắt tóc, mái tóc đen của cô đã dài hơn một chút, Tạ Đường vén tóc mai ra sau tai, lại cúi đầu xuống. Lục Trác nhịn không được tháo dây chun trên cổ tay, buộc tóc đuôi ngựa cho cô.

“Xem TV của anh.” Tạ Đường vỗ vỗ anh, tiếp tục lười biếng nghịch điện thoại.

Lục Trác trầm mặc nhìn cô, khóe môi đột nhiên cong lên.

“Anh đang cười cái gì?” Tạ Đường liếc mắt nhìn anh, mặc dù không có gì tinh xảo, cô vẫn bị khuôn mặt tuấn tú của Lục Trác làm cho lóa mắt. Khuôn mặt Lục Trác soái khí, sắc lạnh, nhưng trước mặt cô luôn giống như một cái bếp lò lớn, vừa nóng vừa ấm. Tim cô đập nhanh hơn một chút, vội vàng che dấu suy nghĩ tiếp tục nhìn xuống điện thoại.

Lục Trác một tay ôm cô chặt hơn.

Trong hai kiếp sống của mình, Lục Trác chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Anh không nói ra điều ước vừa rồi, nếu nói ra có lẽ Tạ Đường sẽ cho rằng anh quá tham lam, anh hi vọng năm sau, năm sau nữa, mỗi năm ở kiếp này, mỗi đêm giao thừa ở kiếp sau, đều có thể cùng Tạ Đường vượt qua.

Vừa rồi anh chợt cong môi vì cảm thấy kiếp sau không biết phải làm thế nào, nhưng kiếp này dường như anh đã có thể hiện thực hóa ước nguyện của mình.

Tạ Đường dường như biết Lục Trác đang nghĩ gì, cúi đầu cười.

Đêm giao thừa này, mọi người nên có một khoảng thời gian vui vẻ. Mấy ngày trước Vương Văn Văn đã cùng cô đi dạo phố và mua rất nhiều giấy cắt đều do bà nội quyết định, bệnh tình của bà nội đã có chút thuyên giảm, nên tết âm lịch này cô muốn trôi qua cùng bà nội.

Về phần nhà họ Tạ, đã sớm không liên quan gì đến Tạ Đường, hiện tại Tạ Đường cũng không muốn nghĩ tới.

Bọn họ đều có người thân của mình, xem ra chỉ còn lại có Lục Trác, Lục Trác cũng chỉ còn lại có cô. Điều đó cũng không tệ, cô nguyện ý hai người ở bên nhau như thế này đến cuối đời.

Mà về quá khứ, về những lỡ hẹn và vướng mắc trong kiếp trước của họ, về những hiểu lầm và hại lẫn nhau của họ trong kiếp này. Niềm hạnh phúc của giây phút này hiện nay đã đủ để làm phai nhạt đi những điều đó.

Tạ Đường đôi khi cảm thấy số phận thực sự là một điều kỳ diệu, cứ xoay vòng, chính mình ban đầu rung động với ai, cuối cùng vẫn là vì ai mà rung động.

Còn cô cho rằng kiếp trước Lục Trác đã nhớ cô, nhưng sau này cô mới biết được rằng, nếu trên đời này chỉ có một người không nhận lầm bản thân, cho dù biến thành tro tàn, cô cũng sẽ nhận ra chính mình, vậy thì nhất định là Lục Trác, cũng chỉ có Lục Trác

Tạ Đường dụi dụi đầu vào vai Lục Trác, đổi một tư thế thoải mái hơn.

Trong lòng cô ấy cảm thấy rất an toàn, đó là một loại cảm giác cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không sợ hãi.

Nếu Lục Trác ở bên cạnh cô, cô cảm thấy mình có thể không cần trốn tránh quá khứ, cũng không sợ hãi tương lai. Mà đối với Lục Trác cũng thế.

...

Căn phòng quá ấm áp, Tạ Đường lại bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ, cũng không nói chuyện, trực tiếp dựa vào trên vai Lục Trác, nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, cô mơ hồ cảm thấy có người nhẹ nhàng đem cô trở về phòng, đắp chăn bông lên.

Thời gian lặng lẽ trôi.

Tạ Đường ngủ vô cùng yên tâm, có lẽ là bởi vì cô biết cho dù ngủ thϊếp đi, người đó cũng sẽ ở bên cạnh cô.

...

Ngoài cửa sổ vẫn còn tuyết rơi dày đặc, rơi trên mặt đất rộng lớn, chôn vùi tất cả những gì tồi tệ, buồn bã, vướng bận trong quá khứ.

Đêm dài tối đen đã trôi qua, mặt trời màu cam cuối cùng cũng ló rạng, chiếu sáng thế giới tuyết trắng.

Giữa ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, trong căn hộ này Tạ Đường và Lục Trác cũng giống như tất cả sinh linh, chỉ còn lại một tương lai đầy hi vọng.

...

Tác giả có chuyện muốn nói: Toàn văn HE.
Nhấn Mở Bình Luận