Lọc Truyện
Nhà trẻ tư thục Nam Thành.

Khi tan học, một đám nhóc tì bị giam một ngày liền cực kì hưng phấn, vừa ra khỏi cửa lớp là đã đuổi bắt nô đùa khắp sân trường, la hét om sòm, làm các giáo viên duy trì trật tự đau đầu không thôi.

Trong đó, có một cô nhóc xinh xắn đáng yêu được cực kì dễ thấy trong đám nhóc con.

Trên vai cô bé đeo balo nho nhỏ, mái tóc đen nhánh được buộc gọn sang hai bên, nhìn đám trẻ trâu bên ngoài, cô bé hơi buồn rầu mà nhăn lông mày lại, cả người đáng yêu không cưỡng nổi.

Một cậu bé nghịch ngợm nhìn thấy cô, liền lén lút đi tới nắm một cái đuôi ngựa của cô bé.

Cô nhóc hơi tức giận mà muốn giải thoát cho cái đuôi ngựa của mình, trừng mắt nhìn cậu nhóc trước mặt, nhưng lại không hề có cảm giác uy hiếp.

“Cậu không được túm tóc tớ như thế!” Cô nhóc banh mặt nói.

Cậu nhóc cảm thấy bộ dáng cô bé tức giận cũng cực kì đáng yêu, liền nhịn không được mà thò lại gần: “Nhưng mà tớ rất thích cậu đó.”

Cô nhóc nhăn mày lại, lui ra sau một chút: “Không cho phép cậu được thích tớ!”

Cậu nhóc cũng không vui: “Vì sao chứ?”

Nhiên Nhiên là cô bé xinh đẹp nhất nhà trẻ, cậu là cậu bé đẹp trai nhất nhà trẻ, cậu cảm thấy bọn họ cực kì xứng đôi mà!

“Bởi vì ba ba tớ biết thì sẽ đánh cậu.” Cô nhóc nghĩ nghĩ.

“Tớ không sợ!” Cậu nhóc kiêu ngạo mà ưỡn ngực.

Cô nhóc trợn mắt.

Cô giáo bên cạnh luôn nhìn hai đứa không nhịn được mà cười ra tiếng, nhưng rất nhanh đã nghiêm mặt nhìn cậu nhóc: “Được rồi, Chu Chu, không được bắt nạt bạn gái nha.”

Chu Chu hơi tủi thân, cậu có bắt nạt Nhiên Nhiên đâu, lúc nãy khi nắm đuôi ngựa của cô bé cậu cũng chưa dùng sức mà!

Nhưng mà, lúc này, cô giáo trẻ mới tới đã nắm tay cô bé, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, đi thôi, cô giáo đưa con đi chờ phụ huynh tới đón.”

Bây giờ, có không ít phụ huynh tới đây đón con. Cô giáo và Nhiên Nhiên đứng ở cổng trường, cô ấy hơi ngứa ngáy mà hỏi: “Nhiên Nhiên, con có mệt không? Có muốn cô giáo ôm con không?”

Thật sự là cô bé trước mắt này quá xinh đẹp, cô giáo nhan khống tỏ vẻ bản thân không thể kháng cự được.

Nhưng mà, điều làm cô ấy thật vọng là, cô bé lại lắc đầu, rồi chỉ vào một chiếc xe đang từ từ đi đến đây, vui vẻ kêu lên: “Là xe của ba ba!”

Cô giáo nhìn hướng cô bé chỉ, dù điều kiện gia đình của phụ huynh gửi con trong nhà trẻ này đều không tồi, cô ấy cũng không thấy không ít siêu xe, nhưng nhìn chiếc xe trước mặt, vẫn không khỏi líu lưỡi.

Rất nhanh, xe dừng lại, một người đàn ông từ trong bước ra, cô giáo càng sững sờ hơn.

Cho đến khi cô nhóc bỏ tay cô ấy ra, chạy như bay đến chỗ người đàn ông, cô ấy mới phản ứng lại.

Hóa ra đây là ba ba của Nhiên Nhiên sao? Thật là đẹp trai quá rồi! Thảo nào mà lại có cô con gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như Nhiên Nhiên!

Chỉ thấy người đàn ông ôm cô nhóc trên tay, trêu cô bé cười khanh khách một lúc, mới nhìn về phía cô giáo đang đứng, dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên, chào cô giáo đi con.”

Cô bé ngoãn ngoãn vẫy tay với cô giáo: “Con chào cô ạ.”

Gương mặt cô giáo đỏ ửng mà vẫy tay tạm biệt lại: “Hẹn gặp Nhiên Nhiên vào ngày mai nhé.”

Nhìn bóng dáng hai cha con rời đi, cô giáo không khỏi cảm thán, thật là tràn ngập tình cha con mà! Cũng không biết mẹ Nhiên Nhiên là ai, chắc chắn là rất hạnh phúc cho mà xem!

Nhưng mà, bây giờ ngẫm lại, sao cô ấy cứ cảm thấy người đàn ông kia trông hơi quen quen, hình như đã từng thấy ở đâu rồi thì phải?

Cô giáo gãi gãi đầu, đột nhiên sáng mắt lên.

Cô ấy nghĩ ra rồi!

Người đàn ông kia là Yến Trì! Người chỉ dùng vài năm ngắn ngủi, mà trở thành một trong những doanh nhân trẻ tuổi và giàu có nhất thế giới.

Từ từ, vậy vợ của anh… chẳng phải là Tô Du Du sao?

Cô giáo kinh ngạc, đột nhiên không biết là mình nên hâm mộ ai nữa!

*

Nói đến Tô Du Du, hiện tại, cô là nhân vật không ai trong nước mà không biết, thậm chí là có mức độ nổi tiếng trên toàn thế giới.

Hai năm trước, tập san vật lí uy tín nhất thế giới đột nhiên đăng một bài luận văn, làm cả giới giáo dục đều nổ tung.

Phản ứng đầu tiên của mọi người khi đọc tiêu đề bài luận văn này là: Cái gì? Bài luận văn này đang nói về cái gì vậy?

Nhìn đến tác giả luận văn: Trông hơi quen quen, hình như lúc trước cũng đã viết ra mấy bài luận văn rất kinh diễm.

Phản ứng sau khi xem nội dung tóm tắt chính là: Không thể nào!

Sau khi xem luận văn hoàn chỉnh: Không được, tôi phải từ từ… Nhưng mà, đột nhiên muốn quỳ lạy thì phải làm sao?

Tóm lại, bởi vì bài luận văn này mà Tô Du Du một đêm thành danh, khiến cho cả giới vật lí phải ồ lên kinh ngạc, người chạy theo rất nhiều, nhưng người nghi ngờ cũng không thiếu. Tuy nhiên, tất cả những chuyện này vẫn không thể ảnh hưởng đến việc Tô Du Du nhảy vọt thành chị đại trong ngành khoa học kĩ thuật.

Đương nhiên, bởi vì luận văn quá mức chấn động, nên cũng oanh động cả ngoài giới giáo dục.

Nhưng mà, những người ngoài nghề nhìn những thuật ngữ khó hiểu kia, tất cả đều tỏ vẻ ngây ngốc. Cho đến khi có người đứng ra giải thích rằng: mọi người chỉ cần biết là, nếu như thành công, thì việc này sẽ trực tiếp thúc đẩy nền khoa học kĩ thuật của nhân loại tiến thêm một bước nữa.

Vì thế, trên mạng cũng oanh tạc.

Cái gì cái gì? Tôi đọc ít sách, mọi người đừng gạt tôi nha!

Bởi vậy, rất nhiều người nhà vật lí nghiệp dư cũng đứng ra phổ cập khoa học, mọi người nhìn viễn cảnh mà họ miêu tả ra, tất cả đều phải choáng váng. Tuy vẫn còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng chắc chắn là cực kì trâu bò!

Vậy thì tác giả luận văn kia chẳng phải sẽ càng khinh khủng hơn sao?!

Vì thế, các cư dân mạng kích động liền truy tìm ra tác giả.

Trời má, lại còn là chị gái nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy!

Không biết là ai đã tiện tay chụp một tấm ảnh Tô Du Du ở trong phòng thí nghiệm, cư dân mạng liền sôi trào.

[Yêu rồi, yêu rồi.]

[Tuy không biết rõ là chị gái đang nghiên cứu cái gì, nhưng tôi phải quỳ lạy nhan sắc này đã!]

[Chị gái còn thiếu đồ trang sức trên chân không?]

[Chị gái có thiếu bạn trai không? Chính là loại lên được phòng khách xuống được phòng bếp ý!]

[Đừng phân biệt giới tính như thế chứ! Bạn gái cũng được mà!]

….…..

Ngay khi cư dân mạng đang vô cùng náo nhiệt, thì có người lặng lẽ tung tin nóng ra: [Mọi người cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa đi. Chị gái đã sớm kết hôm rồi, con gái cũng sắp hai tuổi đến nơi luôn.]

Một tiếng sấm vang lên.

[Tôi đang suy sụp…]

[Không! Tôi không tin!]

[Ai có biết nửa kia của chị gái thì show ra đi. Tôi cũng đang suy sụp, khóc một dòng sông!]

Không hổ là cư dân mạng thần thông quảng đại, rất nhanh, quan hệ hôn nhân của Yến Trì và Tô Du Du đã bị đào ra.

Mấy năm nay, thực lực của Yến Trì vẫn rất mạnh. Tuy khá là khiêm tốn, nhưng diện mạo và năng lực của anh chình ình ra đó, hấp dẫn khá nhiều sự chú ý trên mạng. Từ mấy năm trước, sau khi biết tin anh kết hôn, không ít người đã phát bóp cổ tay thở dài.

Nhưng mà, bởi vì luôn không công khai danh tính bà xã, nên vẫn có một số người tâm hồn màu hường trên internet đồn đó là tin giả, bảo vệ ảo tưởng của mình.

Hiện tại, đột nhiên bị bạo kích, không ít người còn giữ “tình cảm chân thành” phải khóc mù con mắt.

….……

Nhưng mà, lúc này, cư dân mạng chỉ mới kích động vì nhan sắc và phổ cập khoa học về Tô Du Du.

Mà hai năm sau, khi thành quả nghiên cứu của Tô Du Du đang được từng bước cụ thể hóa bằng các đồ vật thực sự, cư dân mạng đã không còn từ ngữ nào để diễn đạt sự kích động của mình.

- -- Mẹ nó, hóa ra những phổ cập khoa học trước đó đều là sự thật sao?

- -- Sao tôi càng ngày càng mong chờ cuộc sống tương lai thế nhỉ?

Tóm lại, Tô Du Du lập tức trở thành nhân vật cả nước không ai không biết, không người không hiểu.

Khi sắp thi cử, không ít học sinh đều sẽ chia sẻ ảnh của Tô Du Du với tựa đề: [Cầu mong chị gái sẽ phù hộ em thi tốt môn vật lí!]

Thậm chí, trong lớp học, trong bài văn kể về nghề nghiệp em mơ ước, còn không ít cô bé đã viết: [Ước mơ của em là trở thành nhà khoa học giống như chị gái Tô Du Du…]

À, đúng rồi, ngay cả khi nhìn thấy tin tức về Yến Trì, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là---- A, đây không phải là ông xã Tô Du Du sao?

….…..

**

Yến Trì ôm bạn nhỏ Nhiên Nhiên lên xe.

Nhiên Nhiên ngồi ở ghế cho trẻ con, vặn vẹo cơ thể nhỏ, chớp chớp đôi mắt to, hơi thở còn mang mùi sữa ngọt ngào mà nói: “Ba ba, chúng ta sẽ đi tìm ma ma sao?”

“Nhớ ma ma à?” Yến Trì cười hỏi.

Nhiên Nhiên gật đầu chắc nịch: “Nhớ ạ.”

“Được, ba đưa con đi.” Yến Trì sờ cái đầu nhỏ của cô bé.

Thành thạo lái xe đến viện nghiên cứu mà Tô Du Du đang làm việc, mới vừa dừng lại, ôm Nhiên Nhiên xuống xe, thì cô bé đã không thèm đợi ba ba mình, mà liền hưng phấn chạy vào viện nghiên cứu.

Nhóm nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng trong viện, nhìn cô bé tinh xảo xinh đẹp chỉ cao tới chân mình nhiều rồi nên quen, cười trêu cô nhóc: “Nhiên Nhiên lại tới tìm ma ma sao?”

“Ma ma con bây giờ đang ở phòng thí nghiệm số 2 đó.”

“Con cảm ơn chú!” Ánh mắt Nhiên Nhiên sáng lên, cất bước chạy tới phòng thí nghiệm số 2.

Trong phòng thí nghiệm số 2, Tô Du Du đang xem số liệu thực nghiệm.

Trên người cô mặc cái blouse trắng, tóc búi gọn, sườn mặt điềm đạm an tĩnh, cô ở tuổi hai tám không quá khác so với trước kia.

Sự đánh giá của người ngoài giới không có ảnh hưởng gì tới cô, việc nhiều người ca tụng và trao tặng danh hiệu cho cô hình như cũng không làm cô dao động quá lớn.

Ngược lại, điều làm cô sung sướng chính là mỗi khi lấy được thành quả thực nghiệm, đương nhiên, cả người nhà của cô nữa.

Nhiên Nhiên lén lút đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, thò cái đầu nhỏ vào.

Cái bàn cao cao đang chặn tầm mắt của cô bé. Vì vậy, cô nhóc lén lút đi vào, rất nhanh đã tìm được vị trí của mẹ mình.

Tô Du Du đang xem cái gì đó, ánh mắt Nhiên Nhiên sáng lên, chạy chậm tới chỗ cô.

Cô bé là một em bé ngoan, trước nay đều không quấy rầy ma ma làm nghiên cứu!

Tô Du Du cảm thấy chân mình bị người nào ôm lấy, cúi đầu thì thấy khuôn mặt tươi rói của con gái mình.

Cô bé Nhiên Nhiên lên: “Sao con lại tới đây?”

Nhiên Nhiên vùi mình trong lồ ng ngực Tô Du Du, thò lại gần hôn má cô, mềm mại nói: “Con và ba ba đến đây đón mẹ.”

Mùi hương trên người ma ma, Nhiên Nhiên rất thích.

Tô Du Du nhìn đồng hồ, quả nhiên là sắp tới giờ tan tầm rồi.

Cô buông con gái xuống, sửa sang tư liệu trên bàn một chút: “Vậy Nhiên Nhiên chờ mẹ một chút, ma ma sắp xong rồi.”

Tô Du Du sửa sang lại rất nhanh, nói với đồng nghiệp trong viện một câu, liền dẫn con gái ra chuẩn bị tan tầm.

Yến Trì cũng không đi vào trong, mà đứng chờ ở dưới lầu, nhìn thấy hai mẹ con đi đến, chủ động đi qua bế con gái lên, nói với Tô Du Du: “Rất tốt, lần này tan tầm đúng giờ.”

Tô Du Du hơi cạn lời.

Mỗi khi làm việc là cô liền quên hết thời gian, trước mắt là vẫn chưa cải thiện được vấn đề này.

Có đôi khi, khi Yến Trì đi công tác, lúc cô ngẩng đầu định kết thúc công việc thì thường xuyên là 9 giờ tối, thậm chí là nửa đêm.

Nhưng mà, may là hầu hết thời gian thì Yến Trì đều nhớ việc tới đây đón cô, hiện tại, sau khi có con gái, thì thường xuyên đưa con gái tới đón cô…

Tô Du Du cười cười, nhón chân hôn lên mặt Yến Trì: “Được rồi, đừng nhỏ mọn như vậy chứ!”

Nhiên Nhiên đang ngồi trên cánh tay Yến Trì thẹn thùng mà che kín hai mắt.

Một lát ra, lại lén lút bỏ ra, chỉ chỉ mặt mình: “Con cũng muốn được thơm cơ.”

Tô Du Du lại cười hôn lên mặt con gái.

Những người khác đi từ trong viện nghiên cứu ra, nhìn một nhà ba người này: “…”

Muốn đá văng bát cơm chó này ghê.

**

Sau khi về đến nhà.

Nhiên Nhiên uốn éo cơ thể, muốn trượt khỏi lồ ng ngực Yến Trì.

Trong nhà cũng chỉ có ba người, dì giúp việc sẽ chỉ tới đây quét tước vệ sinh và dọn dẹp đồ đạc vào ban ngày.

Vừa tiếp đất an toàn, cô bé liền hưng phấn, nghĩ nghĩ, rất tự nhiên mà đẩy đẩy chân Yến Trì: “Ba ba mau đi nấu cơm đi.”

Sau đó lại nhón chân nắm tay Tô Du Du, vui vẻ nói: “Ma ma chơi với con.”

Địa vị gia đình vừa nhìn là hiểu.

Đuôi lông mày Yến Trì giật giật: “Sao ba ba lại phải nấu cơm, mà ma ma chỉ cần chơi với con?”

Nhiên Nhiên chớp chớp mắt, suy nghĩ: “Bởi vì ma ma làm nghiên cứu rất vất vả, cho nên ba ba phải phụ trách chăm sóc hai mẹ con con.”

Yến Trì nhịn cười, ngồi xổm xuống nhìn cô bé: “Vậy còn con thì sao?”

Nhiên Nhiên lại suy nghĩ: “Nhiên Nhiên phụ trách đáng yêu!”

“À? Đúng là một cô bé lanh lợi đấy!” Yến Trì nhéo mặt cô bé.

Nhiên Nhiên kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ.

Mà Tô Du Du đứng một bên sắp không nhịn nổi nữa, bế con gái lên, ánh mắt đầy ý cười, nhưng vẫn đính chính lại: “Nhiên Nhiên, bình thường, ba ba cũng phải làm việc rất vất vả.”

Nhiên Nhiên ôm cổ Tô Du Du: “Vâng, ba ba làm việc rất vất vả. Nhưng mà, con thấy hơi đói bụng…”

Yến Trì bất đắc dĩ: “Được rồi, đi chơi đi, ba ba nấu cơm cho hai mẹ con nha.”

Trên mặt Nhiên Nhiên lộ ra nụ cười tươi rói: “Được ạ! Vậy ma ma, chúng ta đi nhanh thôi, hôm nay con hái được ba đóa hoa màu đỏ thẫm, con muốn cho mẹ xem…”

Yến Trì nhín bóng dáng hai mẹ con, lắc lắc đầu, chấp nhận số phận mà cởi tây trang đi vào phòng bếp.

Địa vị đã thấp nay lại càng thấp hơn.

Ai bảo là bà xã và con gái của anh chứ!

Chỉ có thể cưng chiều thôi.

Nhưng mà, nghe tiếng cười đùa không ngừng truyền ra từ phòng khách, trong lòng Yến Trì liền cảm thấy cực kì ấm áp.

- ---- Phiên ngoại xong -----
Nhấn Mở Bình Luận