Lọc Truyện
Tối qua có lẽ Phó Kỳ Kỳ với Mạc Đông đều rời khỏi phòng, anh ta nghe thấy giọng của hai người.

Ngân Tô nhìn bên đó một cái, sắc mặt Uông Hiểu Linh còn trắng bệch hơn hôm qua, lúc này trên người cô ta dính máu, trông có vẻ hơi u ám.

Nhân viên nhà ăn đã đến bàn bọn họ.

Nhân viên để đồ ăn gắng sức chất thức ăn lên khay của bọn họ, chất hết tầng này đến tầng khác, cuối cùng chất thành một ngọn núi nhỏ mới thôi.

Lúc đến lượt Ngân Tô, mặt Ngân Tô không biểu cảm nhìn cậu ta, nhân viên nhà ăn lập tức căng thẳng đến mức tay cũng run lên, run cầm cập tùy tiện bỏ chút thức ăn vào khay của cô rồi đẩy xe thức ăn chạy biến mất.

Khang Mại: "?"

Những bệnh hữu còn lại: "?"

"Nhìn cái gì?" Ngân Tô cầm nĩa lên, liếc mắt nhìn bệnh hữu bên cạnh một cái, giọng điệu đột nhiên trở nên dịu dàng: "Cậu muốn giúp tôi ăn một phần bữa sáng hả? Được, tôi đồng ý với cậu."

Bệnh hữu: "?"

Cậu ta đã nói gì đâu!

Nhìn một đầy máu bị Ngân Tô đẩy qua, bệnh hữu muốn từ chối nhưng cô gái trước mặt đã cười tươi như hoa lấy con dao dính đầy máu ra, đập xuống trước mặt cậu ta.

Bệnh hữu lặng lẽ vươn tay ra, ấm ức lấy bữa sáng thượng đế tặng.

Thức ăn hôm nay nhiều hơn cả hôm qua, Ngân Tô còn ổn, nhân viên nhà ăn vốn chẳng cho cô bao nhiêu, có thể tự ăn hết được.

Nhưng hôm nay chắc chắn Khang Mại không ăn hết, thế mà cô vừa mới quay qua quay lại cái đã thấy thức ăn trong khay anh ta biến đâu mất.   



Ngân Tô đoán chắc anh ta có đạo cụ không gian có thể chứa đồ.. Hoặc là túi của trò chơi?

Nhưng mà trên giao diện cá nhân của cô, không có túi..

Hơn nữa loại hành vi gian dối rõ rệt này, chắc chắn trò chơi không ủng hộ. Cho dù có túi thì có lẽ cũng không sử dụng được, hẳn là anh ta tự lấy được đạo cụ nào đó.

Cơm nước xong xuôi liền về phòng, y tá trưởng đã mọc lại tay mới cầm theo tờ giấy bỏ phiếu hôm nay tới đây.

Ngân Tô nhìn thấy cánh tay mới của cô ta, hai mắt cũng sáng lên: "Wow! Chị y tá mọc lại nhanh ghê."

Khang Mại: "?" Cái gì mà mọc lại nhanh?

Y tá trưởng: "..."

Sao tối qua cô ta vẫn chưa chết!

Đáy lòng y tá trưởng u ám vặn vẹo nhưng cô ta lại thấy hoảng hốt sợ hãi nhiều hơn.

Bây giờ cô ta vẫn còn cảm nhận được sự đau đớn khi tay bị cắt đứt tối qua, cô ta vội giấu cái tay đó ra sau lưng theo bản năng.

May mà Ngân Tô không tiếp tục phát biểu cảm tưởng nữa, chỉ là trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười nhìn cô ta chằm chằm, nụ cười kia lộ ra sự hứng thú không rõ ý vị.

Y tá trưởng bị nhìn chằm chằm cảm thấy đáy lòng hoảng sợ, nhanh chóng phân phát tờ giấy bỏ phiếu của ngày thứ ba cho bọn họ.

Mỗi người chỉ có một tờ giấy.

Trong tay y tá trưởng vẫn còn thừa một tờ.

Giữa Mạc Đông với Phó Kỳ Kỳ vẫn còn một người còn sống.

Y tá trưởng cố gắng không nhìn Ngân Tô hết sức có thể, nhanh chóng nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng bỏ phiếu, nếu như mọi người vẫn không thể tìm ra được phóng viên thì e là mọi người cẩn phải phối hợp làm một cuộc điều tra. Dù sao tối nay cũng hết sức quan trọng với mọi người, không được có bất kỳ sơ suất nào."

Ngân Tô đã dịch chuyển ánh mắt từ trên người y tá trưởng sang Uông Hiểu Linh bên cạnh, dường như cô không mấy hứng thú với nội dung y tá trưởng nói.

Y tá trưởng rất vui mừng vì Ngân Tô không còn hứng thú với mình nữa, nói xong liền đi, rõ ràng là rất sợ thượng đế lại làm phiền cô ta.

Đi ra được một khoảng, y tá trưởng đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại, vốn muốn chuẩn bị một chút hiệu ứng u ám, kết quả ánh mắt đụng ngay phải bóng dáng Ngân Tô, tâm tư bay sạch, nhạt nhẽo quẳng lại một câu: "Hôm nay bỏ phiếu không có quy tắc." Sau đó chạy mất.

Ngân Tô nhướng mày, ý của không có quy tắc là: Có thể chọn được người trước đó đã loại bỏ hiềm nghi không được chọn.

Nếu như hôm nay bọn họ vẫn không chọn trúng 'phóng viên', có lẽ bọn họ sẽ bị 'trừng phạt'. Mà trừng phạt này chắc chắn là để làm tăng tỷ lệ tử vong của bọn họ tối nay.

Khóe mắt Ngân Tô quét qua Uông Hiểu Linh.



Lúc y tá trưởng đưa tờ giấy bỏ phiếu cho cô ta, cô ta không có phản ứng gì quá đặc biệt.

Nhưng khi y tá trưởng nói đến hôm nay bỏ phiếu không có quy tắc, rõ ràng trên mặt Uông Hiểu Linh đã xuất hiện thêm vẻ hoang mang mất tự nhiên và sợ hãi.

Cô ta đang sợ hãi.

Lại lần nữa có quyền được bỏ phiếu, cô ta lo bị bỏ trúng, sợ hãi căng thẳng là đương nhiên.

Nhưng..

Quy tắc thay đổi rồi.

Nếu hôm nay không bỏ trúng phóng viên thực sự, bọn họ đều sẽ bị đưa đi 'điều tra'.

Hôm qua Uông Hiểu Linh bị đưa đi, sau khi trở về thì không thích hợp cho lắm.

Tối qua, hình như cũng bởi vì cô ta nên Tưởng Lượng mới chết.

Hơn nữa tối qua rõ ràng cô ta đã đến tòa kiểm tra, cuối cùng lại không kiểm tra, còn thu hút bác sĩ trực tới.

Bây giờ có lẽ Mạc Đông với Phó Kỳ Kỳ đã chết một người, người sống sót chưa lộ diện, tại sao?

Là không thể lộ diện, hay là đang sợ hãi điều gì?

"Cô Uông, tôi chọn cô nha."

Ngân Tô bỗng dưng ném ra một câu như vậy làm Uông Hiểu Linh sợ hãi nhìn cô.

Ngay cả trên gương mặt thô kệch của Khang Mại cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, cho dù muốn chọn người ta thì cũng lặng lẽ mà chọn đi chứ?

Lần thứ nhất cô tự chọn luôn mình, lần thứ hai chắc là chọn bừa, lần này sao lại.. Còn cố ý thông báo cho người ta một tiếng nữa chứ?

Sợ không kéo được giá trị thù hận sao?

"Tại sao?" Cảm xúc Uông Hiểu Linh lập tức mất kiểm soát, giọng the thé phẫn nộ nói: "Tại sao chọn tôi! Tại sao cô lại nhằm vào tôi?"

Ngân Tô bình tĩnh nói: "Tự do bỏ phiếu. Cô cũng có thể chọn tôi, tôi không để bụng đâu."

Mặt Uông Hiểu Linh vốn đã cắt không còn giọt máu giờ lại càng gần như trong suốt, nhưng hai mắt cô ta đầy tơ máu, dưới đáy mắt bắt đầu nảy sinh sự thù hận: "Tôi đã loại bỏ được hiềm nghỉ rồi! Cô lãng phí một tờ phiếu bỏ tôi thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ chúng ta không nên tìm ra phóng viên thật sự sao!"

Ngân Tô cười khẽ một tiếng, "Bỏ không trúng cũng không sao mà, mọi người cùng nhau tiếp nhận điều tra thôi, cô sợ cái gì thế?"



Ánh mắt Uông Hiểu Linh lộ ra vẻ hoảng sợ, ".. Ai sợ!"

"Vậy cứ quyết định như vậy đi, tôi chọn cô."

Uông Hiểu Linh: "?"

Uông Hiểu Linh thấy Ngân Tô chuẩn bị đi, vội vội vàng vàng mở lời: "Cô không được chọn tôi! Tối qua tôi nhìn thấy Phó Kỳ Kỳ.."

"Tôi sẽ không thay đổi ý định." Ngân Tô ngắt lời Uông Hiểu Linh, ngừng một lát, lại cười nói: "Xem ra người sống sót còn lại là Phó Kỳ Kỳ nhỉ. Cô ta rất yếu, trốn không lộ diện, quả đúng là rất thông minh. Tuy nhiên tôi rất tò mò cô không biết dùng cách gì giết Mạc Đông nhỉ."

Hai người Mạc Đông và Phó Kỳ Kỳ, người có xác suất sống sót lớn hơn chắc chắn là Mạc Đông.

Đồng tử Uông Hiểu Linh co lại, phản bác theo bản năng: ".. Cô đang nói gì vậy, sao tôi có thể giết Mạc Đông chứ?"

Dù sao Uông Hiểu Linh cũng là một người mới, còn là một người mới không quá thông minh, rất khó che giấu cảm xúc.

Từ phản ứng lúc này của cô ta, Ngân Tô đã có thể khẳng định suy đoán của bản thân.

Lúc bọn họ mới tiến vào viện điều dưỡng, vốn dĩ không có phóng viên nào tồn tại hết.

Nhưng từ lần đầu tiên bọn họ bỏ phiếu giữa các người chơi đã nhanh chóng nghi ngờ lẫn nhau. Người chơi bị xa lánh, cảm xúc tiêu cực gia tăng, càng dễ dàng bị ô nhiễm.

Phóng viên được chọn ra từ đó.

Cái trò chơi bỏ phiếu này chính là để tiêu hao sự đoàn kết của người chơi, làm người chơi nội chiến, cuối cùng còn tự chọn ra một 'nội gián'.

Có thể nói là cực kỳ thâm độc.
Nhấn Mở Bình Luận