Lọc Truyện
Dây leo bị chém đứt nhanh chóng mọc lại đồng thời phân ra thành nhiều dây leo hơn rồi chúng lại lao đến tập kích Ngân Tô.

Dưới ánh trăng, dây leo che trời rợp đất vừa linh hoạt vừa khó đối phó hệt như những con rắn nước. Ngân Tô vung con dao trong tay lên chặt đứt những dây leo đang lao chỗ cô bằng tốc độ cực nhanh đồng thời nhanh chóng di chuyển về phía lối ra của vườn hoa.

Chính vào lúc này, một cơn ớn lạnh ập thẳng vào trán, cô nhanh chóng nghiêng người né đi, một cành cây từ phía sau sượt qua gò má cô cắt đứt một lọn tóc, thong thả rơi xuống.

Ngân Tô ngước mắt lướt nhìn xung quanh.

Đám thực vật đắm mình dưới ánh trăng, lúc này đang đong đưa thân thể bắt đầu thức tính, trông chúng vừa hung dữ vừa đáng sợ. Ngay cả cỏ dại, phiến lá cũng trở nên sắc bén.

"!"

Toàn bộ vườn hoa sống dậy.

Một vườn hoa vô cùng hung tàn!

* * *

* * *

Ngân Tô kéo nhánh dây leo cuối cùng quấn trên cổ tay cô ra, bước lên bậc thềm trước cửa chính tòa kiểm tra.

Cô vừa bước lên, đám dây leo xông qua đuổi theo sau cô cùng với những cây cỏ khác khác nhao nhao dừng lại, chúng nó 'nhìn' Ngân Tô chằm chằm như hổ đói. Một đám cây cối chen chúc thành một đống với nhau nhưng không hiểu sao khi nhìn lại thấy chúng có vẻ hung tàn.

Ngân Tô đưa một chân ra thăm dò.

Đám cây cối kia lập tức trở nên điên cuồng, nhanh chóng tụ lại quanh chân cô, định thắt chết cô.

Ngân Tô nhanh chóng thu chân lại. Đám thực vật miễn cưỡng dừng lại bên cạnh bậc thềm, không đi lên.

Ngân Tô giống như phát hiện ra được một chuyện gì đó rất thú vị, cô đứng trên bậc thềm thăm dò hết lần này đến lần khác.



Sau vài lần không bắt được đồ ăn, đám thực vật kia dần trở nên nóng nảy, thậm chí chúng còn bắt đầu quay ra đánh đồng loại của mình. Dây leo quấn lấy một cành cây bên cạnh, cành cây lại quật bụi cỏ bên cạnh, cành lá bay tám=n loạn.

Cảnh tượng rất là kì dị.

"Xào xạc!"

Khang Mại bò ra từ trong một bụi cây, té trên bậc thềm. Trên người anh ta cũng bị dây leo quấn lấy nhưng khi anh ta bước vào phạm vi bậc thềm, những dây leo kia dường như đã biến trở lại thành dây leo bình thường, mất đi sức mạnh có thể siết chết người khác.

Ngân Tô thu cái chân định đưa ra lại, nghiêng đầu nhìn Khang Mại.

Khang Mại phát hiện đám thực vật quái dị kia không tập kích mình nữa, thế là anh ta lại bước lên thêm mấy bậc nữa. Sau khi cách xa đám cây cối kia, anh ta không còn chút sức nào gục trên bậc thềm, thở gấp.

"Anh chưa chết hả, cũng khá lợi hại đó chứ."

Khang Mại còn chưa kịp hồi phục, nghe thấy có giọng nói ngay trên đầu mình liền mở mắt ra nhìn lên.

Ngân Tô hơi hơi cúi người, khuôn mặt kinh ngạc nhìn anh ta, ánh trăng cùng với bóng đen của đám thực vật kia đang nhe nanh múa vuốt đằng sau cô, làm cho cô càng trở nên u ám.

Nếu không phải là giọng nói quen thuộc thì Khang Mại còn tưởng rằng mình gặp phải NPC đến đòi mạng.

Bạn cùng phòng bị tâm thần có nhiều khi thực sự rất đáng sợ.

Khang Mại lau vết máu trên mặt, khàn giọng đáp: "Tôi dùng đạo cụ.."

Cô gái nhẹ giọng cảm thán: "Có đạo cụ tốt ghê."

Không giống cô, vất vả cực nhọc giết ra từ phó bản tân thủ, kết quả cái con game rách này đến một cái đạo cụ cũng không phát cho cô! Má nó đúng là xui xẻo từ ngoài đường về đến nhà rồi vẫn còn xui xẻo.

Khang Mại: "..."

Đạo cụ của anh ta vốn đã không nhiều, bây giờ dùng như vậy, không biết tiếp theo anh ta sẽ phải làm thế nào nữa.. Ngày mai vẫn còn một buổi tối nữa đấy.

"Đám thực vật này bị sao thế.."

"Không biết, chắc là điên rồi." Ngân Tô ôm cánh tay, khóe miệng hơi nhếch: "Cũng thú vị đấy."

"?"

Thú vị chỗ nào thế!

"..."

Một tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ sâu trong vườn hoa.

Là tiếng của Phó Kỳ Kỳ.

Đám cây cối tập trung trước bậc thềm nghe thấy có tiếng trong vườn hoa, ban đầu còn thấy hơi do dự một chút nhưng thấy dây leo rút đầu tiên, những thực vật khác cũng nhao nhao rút theo, tập trung lại trung tâm vườn hoa.

"Chạy mau!"



"Cứu mạng.."

"Aaa.."

* * *

* * *

Ngân Tô vốn cho rằng dựa theo mức độ hung tàn của đám thực vật trong vườn hoa thì mấy người chơi kia rất có khả năng không ra được nhưng cô không ngờ rằng cuối cùng lại có tận ba người ra ngoài.

Mạc Đông tê liệt ngồi trên sàn, đạo cụ trong tay vỡ vụn, trông có vẻ vô cùng nhếch nhác.

Mà việc đầu tiên sau khi Phó Kỳ Kỳ ra ngoài là bổ nhào vào Uông Hiểu Linh, mắt trừng đến mức muốn nứt ra: "Tao giết mày!"

Trên người Phó Kỳ Kỳ toàn là máu, cũng không biết là của ai. Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, duỗi tay tóm lấy chân Uông Hiểu Linh kéo cô ta thật mạnh. Uông Hiểu Linh cũng không tốt hơn chút nào, cô ta bị Phó Kỳ Kỳ kéo một cái, hai chân mềm nhũn, ngã trên sàn.

Phó Kỳ Kỳ lập tức bò qua bằng cả tay lẫn chân, ngồi lên người Uông Hiểu Linh, dùng trọng lượng cơ thể mình đè cô ta xuống, sau đó duỗi tay ra bóp cổ cô ta, "Giết mày! Tao giết mày!"

Uông Hiểu Linh theo bản năng nắm lấy tóc Phó Kỳ Kỳ, kéo cô ta ra sau, định bò ra từ dưới người cô ta.

Hai cô gái vật lộn đánh nhau, cảnh tượng vô cùng đặc sắc.

Ngân Tô nhìn thoáng qua bên trong vườn hoa, vẫn còn không ít thực vật đang đong đưa ở trung tâm vườn hoa, dường như có thứ gì đó đang thu hút chúng nó.

Xem ra không phải Tưởng Lượng không dậy được mà là cậu ta không thể ra khỏi vườn hoa kia.

Cậu ta chết rồi.

"..."

Phó Kỳ Kỳ bị đau hét lên, Uông Hiểu Linh không biết lấy đâu ra sức, nhân lúc Phó Kỳ Kỳ bị đau hất cô ta ra rồi bò dậy lảo đảo chạy vào trong tòa kiểm tra.

Phó Kỳ Kỳ xém chút ngã khỏi bậc thềm, lại lần nữa trở thành con mồi của đám thực vật đang nhìn chằm chằm họ như hổ đói dưới bậc thềm.

Mạc Đông cố gắng túm lấy cô ta, khó khăn lắm mới kéo cô ta lại được.

Có lẽ Phó Kỳ Kỳ đã kiệt sức, bụm mặt bắt đầu khóc: "Đều là lỗi của tôi.."

".. Không trách cô, là do Uông Hiểu Linh.. Tưởng Lượng muốn cô sống sót." Mạc Đông khô khan an ủi cô ta một câu.

Khang Mại đã hồi phục lại, chỉ cảm thấy Phó Kỳ Kỳ khóc rất phiền, không có chút đồng cảm nào. Anh ta từ dưới sàn đứng lên, nhắc nhở Ngân Tô: "Thời gian."

"Ừ." Ngân Tô quay người lên bậc thang, đi vào trong tòa kiểm tra.

"Chúng ta cũng mau đi thôi." Mạc Đông thấy hai người Ngân Tô và Khang Mại đi cũng lập tức đứng dậy, kéo luôn cả Phó Kỳ Kỳ lên: "Ở đây rất nguy hiểm."

Đám thực vật đó vẫn nán lại dưới bậc thềm, trông có vẻ không thể qua đây, nhưng ai biết chúng nó không qua đây là bởi vì hai người chơi kia, hay là vì điều gì khác..



Phó Kỳ Kỳ đang chìm trong sự bi thương đau xót, nhưng dường như cô ta vẫn hiểu được cái mạng này của mình là do bạn trai dùng mạng đánh đổi nên cô ta vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ bản thân, để mặc cho Mạc Đông kéo đi.

Ngân Tô và Khang Mại đều có đèn pin, Mạc Đông rất thông minh đi theo sau bọn họ, cũng vì vậy mà bọn họ không phải đi rất lâu mới thấy cầu thang như tối qua.

Đèn pin..

Bọn họ lấy đèn pin ở đâu ra?

* * *

Vẫn là phòng khám 401.

Y tá áo xanh đứng trước cửa đã đổi thành một y tá khác, Uông Hiểu Linh đi vào trước hiện giờ không thấy tung tích.

Hôm nay vẫn là Khang Mại tiến vào trước, quy trình giống hệt tối qua, anh ta bị ép uống hết chai thuốc kia mới được thả ra ngoài.

Khang Mại đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn chẳng có cách nào để không phải uống chai thuốc đó. Tên bác sĩ kia mạnh hơn trong tưởng tượng của anh ta rất nhiều.

Anh ta cũng không biết Ngân Tô 'thuyết phục' bác sĩ kiểu gì để không phải uống thuốc.

"Cô Ngân Tô, bác sĩ đang đợi cô." Y tá áo xanh vẫn nói giống hệt như vậy.

Ngân Tô chỉnh lại áo gió, bước đi rất nhanh nhẹn theo y tá áo xanh vào phòng.

Vừa vào phòng đã nhìn thấy một vị bác sĩ đang ngồi sau bàn, thế là cô tươi cười chào hỏi: "Chào buổi tối, bác sĩ Tề."

Cơ thể bác sĩ Tề bất giác run rẩy, ông ta gọi Ngân Tô ngồi xuống nhưng có vẻ sắc mặt không được tốt như tối qua, gượng gạo nói: "Đơn kiểm tra."

Ngân Tô ném đơn kiểm tra lên bàn, bác sĩ Tề cũng không hỏi gì hết mà nhanh chóng điền vào đơn kiểm tra, dường như rất muốn nhanh chóng tiễn cô đi.

Hai tay Ngân Tô đút vào trong túi áo gió, đi tới bên cửa sổ, "Tôi có đem tới cho bác sĩ Tề một món quà."
Nhấn Mở Bình Luận