Lọc Truyện

Chàng Rể Chiến Thần - Dương Chấn

Đúng lúc mọi người tưởng rằng Hoàng Vĩnh Xương sẽ giáo huấn Dương Chấn để báo thù cho Liễu Thanh Thanh thì chuyện bất ngờ xảy ra. 

“Rầm!” 

Vẻ mặt Hoàng Vĩnh Xương trở nên tàn nhẫn, không ngờ ông ta một cước đá bay Liễu Thanh Thanh. 

Khi cơ thể Liễu Thanh Thanh rơi xuống đất thì đã không còn dấu hiệu sinh tồn nữa. 

Cảnh tượng này làm tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc, đến Dương Chấn ở bên cạnh cũng bất ngờ. 

Đột nhiên cả không gian im lặng đáng sợ, mọi người sợ đến mức không dám thở. 

Hoàng Vĩnh Xương thầm mắng trong lòng: “Tiện nhân đáng chết, cô cũng đừng trách ta tàn nhẫn, loại thủ đoạn quỷ dị này đến lão phu cũng không có cách nào, nếu như cô đã biến thành bộ dạng kinh tởm như vậy thì đương nhiên là ta cũng không thể giữ cô ở bên cạnh mình..” 

Sau khi thầm chửi, cả người ông ta tỏa ra sát khí, ánh mắt liếc nhìn mọi người một lượt, giọng nói khàn khàn: “Là ai đã biến đồ đệ của ta trở nên thê thảm như vậy?” 

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều vô thức nhìn về phía của Dương Chấn. 

Lúc này Hoàng Vĩnh Xương mới chú ý đến Dương Chấn, đánh giá một lượt cũng không nhìn ra Dương Chấn có điểm gì bất phàm hơn người, vẻ sắc bén lóe lên trong mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử, thủ đoạn của cậu thật độc ác, tuổi còn trẻ mà không ngờ đã học được một thân bàng môn tà đạo, hại đệ tử của ta thảm như vậy? Nếu hôm nay cậu không thể cho ta một đáp án thỏa mãn... 

Mặt Dương Chấn lộ vẻ đùa cợt, trực tiếp ngắt lời Hoàng Vĩnh Xương: “Ông già, ông đừng tùy tiện đặt điều hãm hại người khác như vậy, vừa nãy mọi người đều tận mắt nhìn thấy, người phụ nữ đó là do ông giết.” 

Nghe những lời này, Hoàng Vĩnh Xương không khỏi ngẩn người, phẫn nộ đến cực điểm, ông ta không ngờ thanh niên trước mặt lại dám khiêu khích ông ta như vậy. 

Đột nhiên ông ta nheo mắt lại, sát khí trên người càng mạnh hơn: “Tiểu tử, cậu có biết ta là ai không? Cậu có biết nói chuyện với ta như vậy, cậu sẽ có hậu quả như thế nào không?” 

Dương Chấn không kìm được cười lạnh, nhìn Hoàng Vĩnh Xương như đang nhìn một kẻ ngốc: “Ông là ai, chuyện này không phải là tôi phải đi hỏi ông sao? Dù sao tôi cũng không có loại nghịch tử như ông!” 

Năm lần bảy lượt bị cười nhạo, Hoàng Vĩnh Xương không thể nhẫn nhịn được nữa, giơ tay lên, linh khí ùn ùn, từng lớp mù đen tụ lại trong lòng bàn tay, đánh một chưởng về phía Dương Chấn. 

“Hoàng đan sư hãy dừng tay!” 

Lôi Chấn Thiên vội vàng hét lên ngăn cản, bóng người vụt qua, lập tức chặn trước mặt Hoàng Vĩnh Xương. 

Đây là người mà Ngô Hùng Bá đưa đến, nếu như bị Hoàng Vĩnh Xương làm bị thương thì Ngô Hùng Bá nhất định không buông tha cho ông ta. 

Ông ta vội vàng đóng vai người hòa giải, khuyên Hoàng Vĩnh Xương: “Thanh niên này là người mà một người bạn tốt của tôi nhờ cậy phải chăm lo tốt, tôi nhất định phải đảm bảo cho sự an toàn của cậu ấy, xin ông nể mặt Lôi Chấn Thiên tôi, tha cho cậu ấy một mạng!” 

“Còn về cái chết của nữ đồ đệ kia của ông, ông có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng. 

“Tôi bảo anh Dương xin lỗi ông, chuyện này đến đây chấm dứt là được rồi?” 

Hoàng Vĩnh Xương không vui, chau mày chất vấn: “Cậu ta hại chết đồ đệ yêu quý của tôi, muốn tôi tha cho cậu ta dễ dàng như vậy sao? Lôi Chấn Thiên, ông có ý đồ chống lại lão phu đây đúng không?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận