Lọc Truyện

Cha Yêu Nghiệt, Mau Buông Mẹ Ta Ra!

Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )

 Chap 47 : Mặt khác .

    “ VÔ SỈ ” - Chiếc mỏ hồng hồng đáng yêu của cô chu ra , lầm bầm .

      Nhược Di ngồi yên vị trong xe , chờ đợi tên kia khởi động máy . Đưa mắt nhìn khắp xe , ánh mắt liền dừng lại , tập trung vào con sư tử trắng như bông tuyết được treo gần vô lăng . Cánh tay khanh khảnh đưa ra vô thức cầm lấy thứ đồ chơi đó mà soi qua soi lại .

       Ngón tay thon mảnh vuốt nhẹ chiếc bờm nhỏ , thật mềm mại . Sư tử nhỏ này tuy không tinh xảo nhưng lại rất đáng yêu , nhìn qua một chút khí thế hùng hồn cũng không có , mà chỉ thấy đôi mắt mở to long lanh đáng yêu . Nhược Di bỗng cảm thấy rất thích đồ vật này liền xoay vật nhỏ trên tay tới luôn xem nó là đồ vật của cửa hàng nào .

       Thất Nghị nheo mắt thâm hiểm nhìn cô lật tới lật lui , thật choáng . Liền đưa tay giật lại báu vật nhỏ của anh , giọng anh khàn khàn :

-“ Là đồ tự làm , có vấn đề gì không ? ”

        Nhược Di nhìn lòng bàn tay trống rỗng , miệng mím lại . Trên tay vẫn còn lưu lại mùi hương thảo mộc , thật sảng khoái . Vật nhỏ đó không những rất ưa mắt , êm tay mà còn lại thơm đến thế , quả thật khiến cô vô cùng yêu thích .  

-“ Tự làm ? Là ai ? Có thể nhờ làm giúp tôi một con được không ? ”

        Thất Nghị cúi đầu nhìn sư tử nhỏ trong tay , ánh mắt đột nhiên trở nên ấm áp , dịu dàng . Khác hẳn bình thường , bàn tay anh nhẹ nhàng chạm lên bộ lông mềm mại như tơ của nó . Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng , thật sự rất nhẹ nhàng khiến Nhược Di sửng sốt :

-“ Đúng thế , là đồ tự làm . Là một người rất quan trọng .. ”

         Thâm tình , Nhược Di có thể cảm nhận người đàn ông bên cạnh yêu chủ vật nhỏ ấy sâu sắc như thế nào . Trong lòng bỗng dâng lên vị chua chát , khó nói . Chỉ là thứ đồ chơi , cô cũng có thể làm . Chính là không cần .

          Bàn tay to lớn của anh miết nhẹ vào khuôn mặt đáng yêu của sư tử trắng rồi đặt nó về chỗ cũ . Từng cử chỉ , từng hành động của anh đều lọt vào tầm mắt của Nhược Di , không bỏ xót qua bất cứ cử chỉ hành động nào của anh .

          Bỗng dưng tâm tình Nhược Di vô cùng khó chịu , cũng chẳng muốn mở miệng ra hỏi thêm bất cứ điều gì nữa . Ngoảnh mặt đi nhìn ra phía bên ngoài ô cửa kính .

           Đôi mắt Thất Nghị lóe tia giảo hoạt , khóe miệng cong lên vô cùng vui vẻ . Khác hẳn với vẻ mặt khi nãy , vẻ mặt bi thương . Tiếc thay Nhược Di ngoảnh mặt đi nên không nhìn thấy điệu bộ đắc ý của anh .

            ..

           Thất Nghị bước xuống xe , miệng hơi nhếch lên . Tia nắng rọi vào đỉnh đầu anh khiến người đi đường vừa nhìn thấy liền ngẩng ngơ nhìn , kể cả cô khi vừa bước xuống xe cũng không thể rời mắt đi được . Thật sự là đẹp manly !

          Làm sao lại có người đàn ông nào vừa tài giỏi lại vừa tuấn tú đến như thế .. Nhược Di đang thầm ca ngợi liền bắt gặp nụ cười nhả cợt của anh .

             Tài giỏi có , tuấn tú có , nhưng văn hóa lại không  ╮(╯▽╰)╭

              Đáng tiếc , đáng tiếc .

             ..

            Thời gian mỗi lúc trôi nhanh hơn , quy luật vẫn là quy luật . Màn đêm lại buông xuống một cách chậm rãi . Cả khu phố bên đường của chợ đêm nhộn nhịp người qua lại . Các sạp nhỏ đều đem hết hàng hóa ra trưng bày .

             Thất Nghị thong thả đi phía sau , chiếc áo khoác đen bên ngoài đã bị anh vứt bỏ trong xe . Chiếc áo sơmi trắng nổi bật dưới màn đêm , chỉ là một màu trắng , không phức tạp , rất dễ nhìn , lại có chút dễ chịu . Nhược Di cố giữ khoảng cách với anh liền bước nhanh hơn một bước . Nhưng dẫu cô bước thế nào thì Thất Nghị , anh vẫn sánh ngang hàng với cô .

            Nhược Di vốn có chút không hiểu tại sao người đàn ông cao cao tại thượng thế này lại đưa cô đến cái chợ đêm nhỏ bé . Thậm chí cô có thể nhìn thấu , Vương Thất Nghị , anh ta có chút thứ gì đó liên quan đến nơi này . Hay là thứ gì đó mà bản thân vô cùng khó nói .

            Đi tới sạp giày kia , cô khom người cầm lên chiếc búp bê . Mân mê một hồi lại nghe người đằng sau cô khen vài tiếng bảo có mắt thẩm mĩ hay gì gì đó , mấy người xung quanh vốn cũng đang đắn đo không biết chọn đôi nào , lại nghe thấy tiếng nói khá lớn liền đưa mắt nhìn đôi giày trên tay cô . Nhược Di căn bản không để ý đến những cô gái xung quanh , tay cầm lấy chiếc giày một cách cẩn thận rồi đưa lại gần cho anh ta xem , sẵn miệng nói nhỏ , âm lượng chỉ vừa đủ hai người nghe thấy :

-“ Anh đoán xem nó bao nhiêu tệ ? ”

        Thất Nghị nhìn đôi giày trên tay cô chỉ lặng lẽ giơ ba ngón tay sau đó lại giơ lên hai lần không rồi đút trở lại vào túi quần .

         Nhược Di bĩu môi rồi đưa năm ngón tay lên , sau đó quay sang hỏi bà chủ :

-“ Bà chủ , đôi này bao nhiêu ?? ”

          Bà mập ăn mặc vô cùng đơn giản liền chạy lại bên cạnh cô , mặt mày tươi cười đáp :

-“ Cô gái , đôi này chỉ có 50 tệ . Quá rẻ phải không nào , có thích không ? ”

         Các cô gái bên cạnh thấy thế liền nhao nhao lên lấy cho mình một đôi . Nhược Di thấy thế liền mỉm cười , tay cầm chiếc giày trả về chỗ cũ rồi bỏ đi .

          Hai người đi tới đi lui , xem tới xem lui cũng rã chân , mỏi mệt nên vừa thấy tiệm thức ăn liền bước vào , Nhược Di cả ngày ở bệnh viện vốn không ăn gì . Giờ nghe mùi thức ăn , bụng lập tức lên tiếng kêu gào . Có chút mất mặt nhưng da mặt cô vốn dày nên cũng mặc kệ . Cô gọi một bàn thức ăn thật lớn , nào là : mì hầu , thịt viên , chạy bánh , thạch cỏ , mực chiên , bánh gạo . Khi thức ăn vừa lên mùi vị hỗn loạn bay xộc vào mũi khiến Thất Nghị có chút khó chịu , liền đưa tay che miệng như sắp nôn .

            Nhược Di mặc kệ anh , liền cầm đũa lên lau sạch sẽ rồi tự mình thưởng thức . Đợi đến khi mùi thức ăn thoáng một chút Thất Nghị mới bình tĩnh cầm đôi đũa lau đi lau lại vài lần thật kĩ càng rồi mới chạm đũa vào thức ăn . Thức ăn đưa tới miệng đột nhiên ngửi thấy mùi tanh của hầu liền đặt xuống chén rồi đưa đũa tới  dĩa bánh gạo . Chưa kịp gắp liền bị đôi đũa khác gạt ra .

             Nhược Di miệng ngốn thức ăn trợn mắt lên nhìn Thất Nghị , hùng hồn nói :

-“ Đây là thức ăn của tôi , anh chớ đụng vào làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi ”

            Thất Nghị nhếch môi cười , cô như con mèo nhỏ hung hăng giơ nanh vuốt đe dọa kẻ khác cướp đồ ăn của cô . Anh muốn cười cũng không xong .

             Vụn thức ăn còn vương trên mép , miệng nhỏ cứ nhô lên nhô xuống , ngấu ngốn nghiến thức ăn trên mặt bàn . Hai người đang ăn đột nhiên ông chủ bưng 2 phần sủi cảo lên , Nhược Di liếc qua một chút rồi hất đầu về phía Thất Nghị , nói :

-“ Là của anh ta ”

              Thất Nghị cúi đầu nhìn hai dĩa sủi cảo trước mặt mình , mắt hiện lên tia khác thường , trong lòng cũng dâng lên tia ấm áp . Cầm đũa khảy khảy miếng sủi cảo , giọng hơi lạc nói :

-“ Sao lại gọi sủi cảo cho tôi ?? ”

-“ Tôi đoán trước được anh sẽ không quen ăn thức ăn ở đây . Lần sau không cần gượng ép đến những nơi này ”

         Nhược Di ăn no đến căng cả bụng rồi mới chậm chạp đỡ bụng đứng dậy . Cả hai thong dong người trước người sau , dáng vẻ nhỏ nhắn tay chống lưng phụng phịu mặt đau khổ . Bóng lưng người sau to hơn , từng bước chậm chạp đi theo , vẻ mặt vô cùng vui sướng . Người trên đường không thể không ngoái đầu nhìn cặp đôi xinh đẹp mê người này .

         ..

        Ăn được , ngủ được là tiên . Nhược Di vốn luôn đề cao lối sống thần tiên ấy nên khi yên vị trên ghế trước liền nhắm mắt đi gặp chu công . Trước khi đi cũng không quên dặn dò anh khi nào chở cô về tới nhà liền đánh thức , nếu qua 12h mà cô chưa về chắc chắn ngày mai cảnh sát sẽ phong tỏa tập đoàn to lớn của anh .

        Con mèo nhỏ này trước khi yên giấc vẫn không quên hù dọa người . Chẳng lẽ khi mất trí nhớ , quên mất con người hung bạo của anh trước đây cô mới có thể vô tư như thế này sao ?

         Đèn vàng hất vào bên trong xe , khuôn mặt sắc nét như điêu khắc . Từng góc cạnh đều lộ ra vẻ mê người , bàn tay to thô ráp nhẹ vén tóc mai cô lên . Ánh mắt anh dịu dàng đầy cưng chiều , bàn tay anh khẽ chạm vào từng thứ trên khuôn mặt cô . Tay anh dừng thật lâu ở khóe mắt cô .

        Đôi mắt này của em , đã rơi không biết bao nhiêu giọt nước mắt . Thật xin lỗi !

        Nhược Di chỉ cảm thấy có vật gì đó chạm vào mắt cô , liền khó chịu đưa tay bấu mạnh . Sau đó lại xoay người tiếp tục giấc ngủ .

       Thất Nghị liếc xuống mu bàn tay trái bị bấu đến trầy , khóe miệng giật giật . Nhìn đôi môi nhỏ nhắn chu ra , điệu bộ đáng yêu này thật hiếm hoi . Thật hiếm hoi .

       ..

       Cô gái vội trách người đàn ông huênh hoang , làm trò . Nhưng đâu biết rằng ..

       Chợ đêm kia là nơi hai người từng đi qua , từng cùng nhau nắm tay thật chặt lượn khắp các quầy hàng . Là nơi cô có thể vui vẻ vô tư không bị gò bó , vui vẻ mà sống . Là nơi có thể giúp cô nhớ lại kí ức năm nào đã từng cùng anh vui vẻ .

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lập Lập : Không kiềm chế được mà lại mò lên tiếp tục  (ಥ ̯ ಥ)  Bỏ lâu quá rồi không biết còn độc giả nào ủng hộ không nữa T^T Aaaa , đừng rời xa ta nha ب_ب 

   - Được rồi , được rồi . Đừng quên votes cho ta ~(‾▿‾~)

       

         

    

        

Nhấn Mở Bình Luận