Phương Nguyên đi tới một chỗ tiên yến này, Lục Thanh Quan liền sinh ra cảm ứng, chuyển thân lại đây.
- Lục sư đệ, tu vi của ngươi tăng mạnh!
Phương Nguyên nhìn về phía Lục Thanh Quan, bỗng nhiên ngẩng người.
Lúc trước nhìn Lục Thanh Quan ở khoảng cách xa, chỉ có thể cảm ứng được tu vi cảnh giới của hắn, nhưng hiện giờ tới khoảng cách gần lại có thể nhận thấy khí cơ trên người hắn, cũng vì khí cơ nhân loại này mới khiến trong lòng Phương Nguyên đột nhiên sinh ra một chút nghi hoặc.
Lúc ẩn lúc hiện, Phương Nguyên lại cảm nhận được một khí tức cực kỳ kỳ dị từ trên người hắn.
Loại khí tức này bất giác hung hiểm, ngay cả tu vi như hắn hiện giờ cũng có chút kiêng kị.
- Phương Nguyên trưởng lão đừng cười ta, người là kỳ tài Thanh Dương. Ba ngàn năm nay, Thanh Dương Tông to như vậy chỉ có vị Kiếm Si ngàn năm trước mới có thể so sánh với ngươi. Ở trước mặt hai người, thành tựu của chúng ta thật sự không đáng nhắc tới, ta có thể có được tu vi hiện giờ….
Lục Thanh Quan đi lên, bất đắc dĩ cười nói:
- Cũng nhờ mượn khối đá kia của sư môn mới có thành tựu này mà thôi!
- Khối đá kia?
Nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Lục Thanh Quan, cũng cảm nhận được một chút khí tức sâu đậm, hung hiểm trong cơ thể hắn, Phương Nguyên nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Hắn đã từng nhìn thấy khối đá kia trong động phủ ở nơi bí ẩn nhất của Thanh Dương Tông, đó là một khối đá có lai lịch vô cùng thần bí, nghe kể lại lần đại kiếp nạn buông xuống, từ thiên ngoại rơi xuống, bị tiền bối Thanh Dương Tông tìm được, sau đó có mấy thế hệ Thanh Dương Tông ngộ ra đạo lý từ trên khối đá này, thực lực bành trướng, xưng hùng một châu.
Phương Nguyên nhìn khối đá vài lần, phát hiện phía trên chỉ ghi một vài văn tự “Đạo Nguyên Chân Giải”, được viết bằng chữ Thái Cổ, ngoài ra cũng không còn chỗ nào đáng ngạc nhiên, cũng không lĩnh ngộ được thần thông công pháp gì, bởi vậy liền khoá lại. Hắn không xác định có thể ngộ được thần thông gì từ trên phiến đá này không, nhưng không ngờ Lục Thanh Quan lại thành công.
Khó trách Lục Thanh Quan có thể từ một đệ tử luyện khí nho nhỏ cùng thế hệ với Phương Nguyên, nhảy lên tu vi Thần Anh như hiện giờ, tuy lúc trước Phương Nguyên thấy thiên tư Lục Thanh Quan không tệ, nhưng chỉ ngắn ngủi hơn mười năm đã tới Thần Anh, đây cũng là chuyện vô cùng hiếm thấy.
- Ha ha, Phương trưởng lão còn nhớ mình có một Tông môn phủ sao?
Cách đó không xa, đám người Thanh Dương Tông chủ Trần Huyền Ngang và Tần trưởng Lão, Bách Hoa Cốc Hương trưởng lão cười rộ đi ra.
Hiện giờ Thanh Dương Tông chính là đạo thống lớn nhất Vân Châu, hơn nữa còn kết thành liên minh với tứ đại Tiên môn khác của Việt Quốc, nói cách khác chẳng khác nào là một Tiên môn. Nhưng vẫn cần một vị cường giả siêu thoát khỏi chúng tu tụ họp năm đại Tiên môn lại, mà người như vậy chỉ có Phương Nguyên, nhưng tâm tư của Phương Nguyên không ở đây nên bọn họ chỉ có thể chậm rãi bồi dưỡng.
Chẳng qua lúc đối ngoại, năm đại Tiên môn Việt Quốc đã càng ngày càng giống chỉ huy đại đạo, Vân Châu to như vậy, Thanh Dương Tông như trở thành bá chủ, nhất là sau khi kế thừa nội tình Âm Sơn Tông đã thành đệ nhất đại tông môn.
Phần vinh quang này không kém quá nhiều so với ngàn năm trước.
Trên phương diện nào đó cũng có thể xem mưu kế của tông chủ Thanh Dương Tông vô cùng tốt, lúc trước hắn kế nhiệm tông chủ, nhận cục diện rối rắm của Thanh Dương Tông, nhưng trong lòng không cam nguyện muốn phát triển Thanh Dương Tông lớn mạnh, vì thế làm ra rất nhiều bố trí và mưu kế, trong đó có một mưu kế thành công nhất, chính là khi Phương Nguyên chưa có thành tựu đã dồn hết sức lực vào trên người hắn…..
Cho nên Thanh Dương Tông lớn mạnh không thể nói là do một mình Phương Nguyên.
Mà là kết quả việc luôn cố gắng của tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang.
- Vĩnh viễn không dám quên tông môn xuất thân, Chu tiên sinh vẫn là tiên sinh của ta, Thanh Dương Tông vẫn là sư môn của ta!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!