- Tám tướng này cho dù chết cũng không sao, dù sao điện hạ vào thần quan, người trên dưới đều phải đổi thành nhân mã của Cửu Trùng Thiên ta, nếu không cũng không tiện điều động, hiện giờ giữ lại bọn họ, tới thần quan lại cần một phen thủ đoạn, bọn họ chết trên chiến trận cũng tiện hơn, với thần uy của điện hạ, chẳng lẽ còn cần băn khoăn tới an nguy tính mạng của một Huyền Giáp nho nhỏ à?
- Nói cũng không thể nói như vậy, dù sao điện hạ cũng vừa vào Ma Biên.
Tranh luận tương tự đã tiến hành rất lâu, nhưng thủy chung không có định luận.
Vị Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng không biết nghe bao lâu, dường như cuối cùng có chút phiền chán, chậm rãi đứng lên, phẩy nhẹ tay áo, trực tiếp ném một khối hào bài màu đen tới trước mặt những người đó, thản nhiên nói:
- Không cần tạo nhiều sát nghiệt, để những Huyền Giáp này sống sót trở về là tốt nhất, chuyện mấu chốt nhất không phải muốn thắng, mà là muốn người nào đó phải minh bạch một số đạo lý thế gian!
Một đám Trận Sư trước người hắn vội vàng nhặt hào bài hắn ném xuống lên, vừa nhìn một cái, lập tức ngạc nhiên.
Trầm mặc một lúc, mới có một lão giả nhìn thì lớn tuổi nhất, trên người mặc áo Trận Sư thất văn, nói:
- Nếu điện hạ đã nói vậy, thắng trận này cũng không có gì, điều chúng ta phải cân nhắc chỉ là làm thế nào để khiến trận này thắng được đẹp nhất!
Chư vị Trận Sư và Quái Sư nhìn nhau một lúc, sau đó đồng loạt gật đầu.
- Bảy vị Huyền Giáp vào cuộc, thần tướng Quan Ngạo kết thúc, là viên mãn nhất!
Có người lại bật cười, nói:
- Ha ha, quan trọng hơn là rất thú vị.
- Phương sư đệ, ngươi cân nhắc thế nào rồi, hai vị sư huynh đến giúp ngươi.
Mà ở trước tiên điện của Phương Nguyên, khi Phương Nguyên đang một mình ngồi trong điện, tận tâm thôi diễn, ngoài điện cũng vang lên một trận tiếng ồn ào, đó là hai vị sư huynh Thiên Xu Môn ở ngoài thành đợi mấy ngày, cuối cùng vẫn không vừa lòng, liền bảo ba vị Tuyết Nguyên lão ma thay thế bọn họ trông coi quân trận bên ngoài, hai người kích động chạy vào Bát Hoang Thành, ầm ĩ đòi muốn thôi diễn cùng Phương Nguyên.
Loáng thoáng có thể nghe thấy lão chấp sự của Vong Tình Đảo quát khẽ:
- Đạo Tử đang cân nhắc đại sự, hai người các ngươi đừng có quấy rầy!
- Chúng ta là tới hỗ trợ mà?
Hai vị Trận Sư đều không hài lòng, trực tiếp hét vào trong điện:
- Phương sư đệ, ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì, hai người chúng ta giúp ngươi, thôi diễn đại trận!
Lão chấp sự không nói gì, không lâu sau, liền nghe thấy hai vị lão Trận Sư kêu oai oái, có người hô to "Đừng nhéo lỗ tai ta", chắc là trực tiếp bị vị lão chấp sự này xách tai lôi ra ngoài.
Trải qua một trận ầm ĩ này, Phương Nguyên bỗng nhiên cười một tiếng, trong lòng giống như có một đạo linh quang hiện lên.
- Đúng vậy, lo lắng nhiều như vậy gì, thôi diễn đại trận chơi hắn!
Tâm tình của hắn lắng xuống, tay vẩy một cái, một trăm lẻ tám thẻ trúc xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Ta đến đây vốn là để đoạt tiên cơ của thiên hạ này, gây dựng thanh danh, một khi đã như vậy, còn có gì hữu dụng hơn nổi danh bằng trận đạo trong quân?
- Ta căn bản không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, chỉ cần vận chuyển thôi diễn trận đạo thái cổ mà ta học được trong khoảng thời gian này, mượn Tam Sinh Trúc Trù này thôi diễn một trận đạo vạn vô nhất thất, chắc đủ để thắng được tất cả nhân quả!
- Dù sao...
Hắn nhớ tới lời nói của vị Mạc Phi Lưu nữ tướng kia:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!