Lọc Truyện
Vừa nghe máy, Tống Cận Trạch đã nghe ra có tiếng thở dốc vô cùng mệt mỏi, giọng nói cũng rất yếu ớt:

“Anh Cận Trạch! Bao tử của em đột nhiên đau quá, lần này em quay về chỉ mang một ít thuốc, Lam Tuyết lại có buổi tiệc em không muốn làm phiền em ấy còn Dật Hạo em gọi cho anh ấy mãi không được, bây giờ ở đây còn mỗi anh là người thân của em, anh có thể đưa em đến bệnh viện không?”

Khuôn mặt Tống Cận Trạch hiện lên vẻ khó xử, từ nhỏ bao tử của Ninh Khuê đã không tốt cô ấy còn hay nhịn ăn lại không chịu uống thuốc….

“Anh Cận Trạch! Có phải em làm phiền anh không? Nếu vậy em sẽ chịu đau một chút, chỉ là đau bao tử cũng chưa đến mức phải chết, anh không cần quá bận tâm em sẽ gọi cho anh Dật Hạo thêm vài cuộc nữa có thể anh ấy sẽ nghe máy….”

Sao mọi chuyện lại xảy ra trong lúc này kia chứ, Tống Cận Trạch đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan nếu không đến Ninh Khuê sẽ không chịu nỗi cơn đau mà ngất đi mất nhưng Tần Nguyệt vẫn còn đang đợi anh…. Không để Tống Cận Trạch kịp suy nghĩ bên kia đã chuyền đến tiếng động.

“Xoảng” Cùng với tiếng đỗ vỡ là tiếng hét đau đớn lên của Ninh Khuê.

“Sao vậy! Ninh Khuê!” Nghe tiếng động lớn bên đó, Tống Cận Trạch đã không giữ nỗi bình tĩnh.

Đáp lại anh chỉ là một khoảng im lặng. Anh vội vàng cụp máy, tùy ý vứt chiếc điện thoại qua ghế phụ, quay đầu xe lại chạy thẳng đến khách sạn Ninh Khuê đang ở.

Bây giờ, Tống Cận Trạch đã hoàn toàn hết cách, trên đường đến anh có gọi cho Chu Dật Hạo mấy cuộc nhưng anh ta lại không nghe máy, chỉ đành để Tần Nguyệt đợi anh một chút sau khi đưa Ninh Khuê đến bệnh viện anh sẽ quay lại rước em.

Đến nơi, Tống Cận Trạch còn gọi cho Ninh Khuê thêm mấy lần nhưng không ai nghe máy, anh phải nhờ đến nhân viên khách sạn đến mở cửa cho anh vào.

Chiếc cửa vừa mở ra, Tống Cận Trạch đã thấy Ninh Khuê đã nằm bất động dưới sàn, chiếc điện thoại nằm cách xa cô ấy một đoạn ngắn.

“Ninh Khuê em sao rồi?” Vẻ mặt Tống Cận Trạch tràn đầy sự lo lắng, anh hốt hoảng chạy lại đỡ lấy cơ thể mềm oặt của Ninh Khuê, vừa chạm tay vào cơ thể Tống Cận Trạch đã cảm thấy cơ thể Ninh Khuê rất lạnh, anh liền lấy áo vest choàng qua vai cô, sau đó bế bổng Ninh Khuê lên, lập tức đưa cô đến bệnh viện.

Sau một lúc, Ninh Khuê được đẩy ra ngoài theo sau là một người bác sĩ, ông ta đi đến trước mặt Tống Cận Trạch vẻ mặt rất nghiêm túc, sau đó lại buông lời trách móc:

“Cậu làm chồng cái kiểu gì vậy! Bây giờ mới chịu đưa vợ cậu đến bệnh viện! Vợ cậu bị viêm dạ giày cấp tính rất nguy hiểm, mặc dù đau dạ dày là căn bệnh khá phổ biến nhưng cậu cũng phải để ý đến vợ mình hơn đi chứ.” Nói xong, vị bác sĩ kia liền rời đi để lại Tống Cận Trạch với vẻ mặt cau có khó chịu, anh bước vào bên trong, thấy Ninh Khuê đã ngủ liền muốn rời đi. Vừa lúc, anh xoay người chợt bàn tay bị nắm lại, Ninh khuê nói với chất giọng thều thào:

“Cận Trạch! Anh đừng đi, đừng em lại một mình.”

Tống Cận Trách rút tay lại liền từ chối: “Anh còn có việc!”

Nói xong, anh liền quay người muốn rời đi, sau lưng Ninh Khuê bước xuống giường kéo tay anh lại.

“Có phải anh rất ghét em không.”

“Em đang nói bậy gì vậy! Sao anh lại ghét em được chứ!”

Đồng hồ từng giây từng phút trôi qua trong lòng Tống Cận Trạch đã nóng như lửa đốt rồi, Tần Nguyệt còn đang ở đó đợi anh, anh phải nhanh chóng qua đó mới được!

“Em biết em không nên đưa ra yêu cầu vô lý như vậy nhưng không phải anh không biết từ nhỏ em đã sợ bệnh viện, Lam Tuyết có một buổi tiệc, Dật Hạo lại gọi mãi không được, em không còn cách nào khác nên mới gọi cho anh! Xin lỗi lại làm phiền đến anh…Ưm đau quá!”

Chưa dứt lời, Ninh Khuê lại ôm bụng kêu đau, hai hàng lông mày nhăn lại, vẻ mặt thì nhợt nhạt, cơ thể run nhè nhẹ.

Đúng là từ nhỏ Ninh Khuê đã có chứng sợ bệnh viện, có khi cô ấy bị bệnh nặng cũng không chịu đi bệnh viện mà tự nhốt bản thân trong phòng một mình.

Hết cách Tống Cận Trạch bế bồng Ninh Khuê lên, đặt trên giường bênh, tạm thời đành phải để Tần Nguyệt đợi thêm một chút nữa, khi nào Ninh Khuê ngủ rồi anh sẽ chạy đến đón cô.

Tiểu Nguyệt! Chờ anh!

“Được rồi! Em ngủ đi.” Tống Cận Trạch đã đồng ý với Ninh Khuê liền ngồi xuống ghế.

Ninh Khuê yếu ớt mỉm cười: “Cảm ơn anh.”

Ở bên này, Tần Nguyệt đã đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Tống Cận Trạch đâu, lo lắng anh trên đường đến đón cô sẽ xảy ra chuyện, Tần Nguyệt liền gọi cho Tống Cận Trạch nhưng lại không có ai nghe máy.

Không lẽ Cận Trạch thật sự có chuyện gì xảy ra rồi?

Tần Nguyệt liền sợ hãi với suy nghĩ của mình nên cố gắng gọi cho Tống Cận Trạch thêm vài cuộc nữa mong anh sẽ nghe máy.

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, sau bao nhiêu cuộc gọi của cô, Cận Trạch đã nghe máy.

“A lô.”

Vui mừng chưa bao lâu, nụ cười trên môi Tần Nguyệt liền cứng lại người nghe máy không phải là Tống Cận Trạch mà là giọng của một người phụ nữ.
Nhấn Mở Bình Luận