Lọc Truyện
Lúc rời khỏi nhà hàng thì đã hơn mười giờ.

Tống Cận Trạch và Tần Nguyệt cùng sánh vai đi phía trước còn Chu Dật Hạo, Ninh Khuê, Đỗ Lam Tuyết và Tần Diệp thì đi ở phía sau cách hai người kia một đoạn.

Mặc dù, trong lòng không muốn đi chung cùng với mấy người này nhưng Tần Diệp vẫn cố gắng chịu đựng, cô không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu. Vẻ mặt không vui của Đỗ Lam Tuyết và Ninh Khuê thấy vậy Tần Diệp không nhịn nổi cố tình nói một câu:

“Hai người họ thật đẹp đôi!” Nói xong còn cố ý nhìn Ninh Khuê.

Câu nói này khiến trong lòng Ninh Khuê tràn đầy sự tức giận, nhưng phải cố gắng khắc chế không cho nó bộc lộ nhưng dù có cố gắng nhưng vẫn không thể hoàn toàn che dấu hết, trong đáy mắt của Ninh Khuê khi nhìn theo bóng lưng của Tần Nguyệt vẫn chất chứa nỗi căm giận.

Tuy Ninh Khuê không chịu lên tiếng nhưng còn Đỗ Lam Tuyết lại không giữ được bình tĩnh quay sang trừng mắt Tần Diệp:

“Cô im đi!”



Tần Diệp cũng không chịu yếu thế, hỏi ngược lại: “Tôi nói không đúng sao?” Dừng lại một chút khóe môi Tần Diệp nhếch lên trong lời nói có vài phấn giễu cợt: “Có những người muốn chen chân vào cũng không có được đâu.” Nói xong cô còn cố ý nhướng mày khiêu khích Đỗ Lam Tuyết.

Trước giờ, Đỗ Lam Tuyết sớm đã quen với những lời nịnh bợ, ngon ngọt của những người xung quanh làm sao có thể chịu đựng nỗi những lời giễu cợt này của Tần Diệp.

“Cô…”

Còn chưa kịp làm gì, Chu Dật Họa đã cản lại.

“Đủ rồi! Im lặng đi.”

Đối với lời này của Chu Dật Hạo, Tần Diệp cũng không thèm quan tâm nhưng cô cũng không buông lời tùy tiện nữa nhưng Đỗ Lam Tuyết đâu dễ chịu thua, không để ý đến lời nói của Chu Dật Hạo.

“Nhưng cô ta lại dám…” Còn chưa nói dứt câu đã bị ánh mắt của Chu Dật Hạo dọa sợ mà im bặt nhưng trong lòng lại không cam tâm nhịn nhục.

Ra đến ngoài cửa nhà hàng, một cơn gió đột ngột ùa tới, Tần Nguyệt liền hưởng thụ cơn gió mát lạnh chạy dài khắp cơ thể. Đột nhiên có một chiếc áo khoác choàng lên vai cô sau đó còn hơi dùng sức kéo Tần Nguyệt vào lòng.

“Ban đêm rất lạnh, em choàng vào.”

Tần Nguyệt nhếch môi, mặc dù cô không cảm thấy lạnh nhưng không từ chối với sự quan tâm của anh. Cô cảm nhận rất rõ ràng, có một ánh mắt sắc bén như một con dao găm ở phía sau như đang muốn xuyên thủng cô. Tần Nguyệt ngước lên nhìn anh sau đó lại thở dài một hơi.



Người đàn ông mọi mặt đều ưu tú như vậy, khó tránh khỏi có nhiều người thích anh, hết người phụ nữ này đến người phụ nữ đều muốn có được.

Nhận ra hành động nhỏ này của cô, Tống Cận Trạch cúi đầu xuống trùng hợp bắt gặp ánh mắt ai oán của Tần Nguyệt thì không khỏi cười khổ.

Đứng ở cách đó không xa, lúc chứng kiến cảnh tượng thận mật này Chu Dật Hạo lại quay sang nhìn Ninh Khuê một cái. Quả nhiên, Ninh Khuê không thể chịu đựng sự kích thích nặng nề như vậy, hai bàn tay siết chặt vào tà váy đến mức nhăn nhúm.

Anh ta không khỏi thở dài, lắc đầu, mở miệng phá vỡ bầu không khí lúc này: “Anh Cận Trạch chúng ta về thôi.”

Vừa dứt lời, cả Tần Nguyệt và Tống Cận Trạch đều quay lại, anh không hề cảm thấy mất tự nhiên hay xấu hổ vẫn như cũ ôm cô vào lòng không hề buông tay.

Lúc này, nhóm người phía sau cũng đi lại chỗ Tần Nguyệt và Tống Cận Trạch, vừa lúc Ninh Khuê chạm mặt Tống Cận Trạch, cô ta gượng ép bản thân bình tĩnh rồi mỉm cười nói với giọng nhẹ nhàng: “Tình cảm của hai người thật đáng ngưỡng mộ.” Nhưng đáy mắt không dấu nỗi sự ganh tỵ.

Đứng một bên, Tần Diệp cũng phải trợn tròn mắt kinh ngạc cùng một câu nói vừa rồi của cô không phải cô ta rất tức giận sao bây giờ lại còn bày đặt ngưỡng mộ không phải quá giả tạo sao. Nhưng trong đầu Tần Diệp cùng phải thốt lên câu khen ngợi dành cho Ninh Khuê cố kiềm nén cảm xúc và giữ bình tĩnh người phụ nữ này quá lợi hại nếu đổi lại là cô chắc là sớm tức mà chết rồi.

Tần Nguyệt mỉm cười, quay đầu lại nhìn Tống Cận Trạch nói:

“Em cùng Tần Diệp đi bằng taxi đến đây….”

Đột nhiên Tần Diệp nhào lên phía trước: “Em vẫn còn có chút việc bận cần giải quyết nên em đi trước nhé!” Nói xong cô liền chuồn đi.

Tần Nguyệt nhìn theo bóng bóng lưng của Tần Diệp đến khi không còn nhìn thấy nữa mới thu hồi tầm mắt.

Còn về phần Đỗ Lam Tuyết nhìn theo bóng lưng của cô, giận giữ dậm chân bình bịch.

“Thôi vậy, Cận Trạch anh đưa Tần tiểu thư trở về đi, còn em và Lam Tuyết, Dật Hạo sẽ đưa về.” Ninh Khuê đưa ra ý kiến.

Tất nhiên, Đỗ Lam Tuyết sao có thể đồng ý.

“Vậy sao được!” Sau đó còn lườm Tần Nguyệt một cái.

Ninh Khuê không nói thêm lời nào, chỉ nắm tay Đỗ Lam Tuyết rồi kéo đi không quên nói: “Tụi em về trước nhé.” Chu Dật Hạo cũng bước theo sau cùng đi về hướng bãi đậu xe.

Tống Cận Trạch chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau đó ôm Tần Nguyệt ra xe, Hứa Cảnh đã sớm ở trước cửa nhà hàng đợi họ, sau khi lên xe chiếc xe liền rời đi.
Nhấn Mở Bình Luận