Lọc Truyện
Sau khi xử lý xong Bạch Khuynh, Tống Cận Trạch quay lại xe của mình liền rời đi không muốn trì hoàn lại nơi này thêm một giây phút nào, chỉ cần nghĩ đến Bạch Khuynh trong lòng anh đã cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Mọi chuyện ở đây anh giao lại cho đám thuộc hạ của mình giải quyết, rồi vội vã quay trở về biệt thự.

Trong lòng Tống Cận Trạch lúc này đang rất muốn gặp Tần Nguyệt, muốn khi cô vừa tỉnh dậy sẽ thấy mình đầu tiên nhưng trước tiên anh muốn rữa sạch những vết dơ trên cơ thể sau đó mới có thể đến gặp Tần Nguyệt.

Khoảng một tiếng sau, Tống Cận Trạch đã có mặt tại bệnh viện, anh nhanh chóng đến phòng bệnh của Tần Nguyệt. Hiện tại, trong lòng anh lúc này rất nôn nóng muốn nhanh chóng gặp cô, ở bên cạnh cô.

Tần Nguyệt ngủ một giấc dài cuối cùng cũng tỉnh dậy, điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là toàn cơ thể đau nhức, đau đến mức Tần Nguyệt muốn ngồi dậy nhưng sức lực cơ thể không cho phép cô làm điều đó. Nằm trên giường quan sát căn phòng một vòng Tần Nguyệt liền biết mình đang nằm ở bệnh viện, chỉ có một mình ngoài ra không còn ai khác, cô bị như thế này ngoài Tống Cận Trạch ra thì không một ai biết mà đến thăm, cô cũng không mong sẽ có người đến nhìn bộ dáng chật vật của mình.

Căn phòng thật yên tĩnh không một tiếng động, ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ chíu thẳng vào trong, không sáng chói nhưng đã đủ để Tần Nguyệt nhìn thấy toàn bộ căn phòng.



Trong lòng Tần Nguyệt thầm nghĩ không biết Tống Cận Trạch đã bỏ đi đâu cũng có thể anh có việc đột xuất nên mới rời đi.

Cổ họng cô có chút khát nước, Tần Nguyệt tính nhấn nút gọi hộ lý nhưng còn chưa kịp làm gì cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, người đến là Tống Cận Trạch. Nhìn bộ dạng hốt hãi chạy vội vào phòng của anh Tần Nguyệt có chút buồn cười dáng vẻ này còn là của vị tổng tài lạnh lùng thường ngày sao.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc Tống Cận Trạc mới lấy lại tinh thần.

“Em tỉnh rồi sao”. Trong lời nói của anh chứa đựng niềm vui, khuôn mặt cũng không hề che dấu.

Tần Nguyệt gật đầu nhẹ một cái như một câu trả lời.

Thấy bàn tay cô đang hướng nhấn nụt gọi người Tống Cận Trạch liền bước nhanh chân về chỗ Tần Nguyệt:

“Em cảm thấy trong người thế nào, cảm thấy chỗ nào bất thường không, đầu có còn đau không….?”.

Từng câu hỏi dồn dập của anh trong lòng cô cảm thấy ấm áp lạ thường như có một dòng suối ấm chảy qua vậy. Cô nhìn anh nở một nụ cười ấm áp liền nói với chất giọng khàn khàn cho anh bớt lo lắng:



“Em không sao, cơ thể có chút đau thôi”.

Sau mọi chuyện xảy ra Tần Nguyệt đã cảm nhận được tình cảm mà Tống Cận Trạch đã dành cho mình hiện tại cô cũng sẽ không trốn tránh tiếp nữa lúc trước Tần Nguyệt không chấp nhận anh là do cô sợ Tống Cận Trạch chỉ là vui đùa qua đường nhưng cô đã thấy từng hành động vì cứu cô mà bất chấp nguy hiểm đó cũng đã thay lời nói của anh.

Nghe Tần Nguyệt nói “không sao” nhưng Tống Cận Trạch vẫn không thể yên tâm được, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy sự lo lắng vẫn là nên để bác sĩ khám một lần mới có thể yên tâm.

Đọc được suy nghĩ trong đôi mắt của anh, cô liền bật cười.

“Cơ thể em đã không sao rồi anh không cần phải lo lắng như thế”.

Tống Cận Trạch nghe vậy liền nói: “Cơ thể em rách một miếng da anh đã đau lòng hiện tại em vết thương chi chít sao có thể không lo lắng”.

Nói xong anh móc điện thoại gọi cho ai đó chưa đến năm phút bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.

Sau khi bác sĩ theo sau còn có một cô y tá trên tay còn cầm hồ sơ bệnh nhân, sau một hồi khám cùng hỏi thăm bệnh tình từ Tần Nguyệt xong tất cả vị bác sĩ liền quay lại nói với Tống Cận Trạch.

“Tình hình sức khỏe của Tần tiểu thư đã có chiều hướng tốt, cơ thể đã dần dần hồi phục chỉ cần tịnh dưỡng, uống thuốc theo yêu cầu rất nhanh cô Tần sẽ khỏe lại”.

Tống Cận Trạch vẫn luôn rất chăm chú từ lúc bác sĩ khám, hỏi bệnh đến khi nói với anh tình hình sức khỏe của cô. Anh khẽ gật đầu vị bác sĩ cùng cô y tá cũng không tiếp tục làm phiền nhanh chân rời đi.

Tần Nguyệt ngước khuôn mặt kiều diễm của mình lên, cặp mắt mông lung của cô mở thật to nhìn anh khẽ chớp như muốn nói “thấy chưa em nói em đã không sao anh còn không tin”.

Tống Cận Trạch nhìn Tần Nguyệt bằng ánh mắt trìu mến, khuôn mặt này đôi mắt này không biết từ lúc nào đã khắc sâu vào tận đáy lòng của anh.

Trái tim của Tống Cận Trạch bất giác vì cô mà đập loạn lên, anh nhếch đôi môi mỏng của mình lên thành một nụ cười tràn ngập bởi niềm hạnh phúc.

Anh cởi bỏ áo vest của mình ném sang một bên, liền đến bên giường ngồi bên cạnh cô, tay anh cẩn thận tránh vết thương kéo thân thể mềm mại ôm cô vào lòng mình. Tống Cận Trạch không biết từ bao giờ đã yêu cô nhiều đến vậy, từ lúc nghe Tần Nguyệt bắt cóc đến lúc giải cứu cho cô thành công nhìn cô đau đớn tim anh đã đau đến mức nào lúc đó Tống Cận Trạch chỉ muốn băm bọn người kia thành trăm mảnh.
Nhấn Mở Bình Luận