Lọc Truyện
Nữa giờ sau

Tần Nguyệt ngồi trên, ánh mắt dán chặt lên cửa phòng tắm, đôi mày chau lại gương mặt mất hết cả kiên nhẫn. Cô đã ngồi đây nữa tiếng rồi vậy mà Tống Cận Trạch vẫn chưa có tắm xong, anh ta đang làm cái quái gì bên trong thế nhỉ?

Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm, nhìn tới nhìn lui vẫn không có dấu hiệu mở cửa.

- " Tống Cận Trạch anh làm gì bên trong phòng tắm, cả nữa tiếng vẫn chưa tắm xong, anh ở sạch đến mức phải tắm cho từng cọng lông trên cơ thể anh luôn sao? " Tần Nguyệt buồn bực không biết anh ta có nghe thấy những gì cô nói không nữa.

Vài giây sau câu nói của cô cuối cùng cánh cửa phòng tắm vẫn luôn khép chặt đã mở ra. Tống Cận Trạch bước ra ngoài sau cánh cửa trên người đã mặc một bộ tây trang chỉnh tề ánh mắt lười nhát nhìn về phía cô.

- " Tôi không ngại vào tắm thêm một lần nữa để cho em xem cách tắm của tôi như thế nào đâu, dù sao...." anh cố ý kéo dài chữ "sao" khuôn mắt liền nỡ một nụ cười tiếp tục nói: " cả cơ thể của tôi cái gì nên thấy em cũng đã thấy rồi cũng không phải chuyện gì to tát ".

Nghe đến đây hai bên tai Tần Nguyệt bất giác đỏ lên, ánh mắt di chuyển chổ khác muốn che dấu vẻ ngượng ngùng của mình.

Gì mà cái gì nên thấy cũng đã thấy, cô mới không thèm nhìn đến cơ thể của anh ta, nhưng mà cũng không thể chối cải được cơ thể của Tống Cận Trạch thật sự rất đẹp.

Tần Nguyệt bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình cô đang suy nghĩ cái gì vậy không biết, cả khuôn mặt lại đỏ thêm một chút.

Nhìn gương mặt đỏ kia nụ cười của Tống Cận Trạch càng thêm sâu hơn, anh biết cô đang suy nghĩ những gì nên mới đỏ như thế.

- " Em không cần phải nhớ lại cơ thể hoàn m9ỹ của tôi, tôi có thể cởi trang phục để cho em ngắm thoả thích ".

Bị nói trúng tim đen, sao anh biết cô đang nghĩ gì chẳng lẽ khuôn mặt cô biểu cảm rõ như vậy, ngay tức khắc Tần Nguyệt chối cãi, nhắm tịt đôi mắt lại để không phải nhìn thấy gương mặt đắc ý kia, cô hét lớn:

- " Tôi mới không thèm nghĩ đến, một miếng thịt trên cơ thể của anh tôi cũng không thấy nó đẹp ở chỗ nào ". Nói xong Tần Nguyệt nhanh chóng ôm lấy quần áo che đi khuôn mặt ửng đỏ mình chạy ngay vào phòng tắm, đóng chặt cánh cửa.

Tống Cận Trạch nhìn cánh cửa đang đóng chặt mỉm cười nói khẽ:

- " Nói dối ".

Bên trong phòng tắm, Tần Nguyệt đang ôm lấy cái trán lúc nãy cô chạy nhanh quá không may trán đụng phải cửa, khuôn mặt trở nên tức giận, liếc nhìn cánh cửa, hung hăng đạp một cái. Cô tức giận cũng không phải do cánh cửa mà tất cả do Tống Cận Trạch nên cô mới trở nên như vậy. Tần Nguyệt nhỏ giọng mắng:

- " Tên lưu manh, đáng ghét dám làm cho trán tôi bị đau, cơ thể của anh có cho tôi cũng chẳng thèm. Cái đồ Tống lưu manh, Tống biến thái, Tống đáng ghét anh mau chóng biến đi cho tôi".

Mắng một lúc Tần Nguyệt mới cảm thấy tâm tình tốt lên không ít, cô bắt đầu cởi quần áo, ngồi vào bồn tắm, hưởng thụ cảm giác dễ chịu từ nước nóng mang lại.

Ngâm mình một lúc cô mới đứng dậy, lấy khăn lau khô những giọt nước trên cơ thể, tắm xong tâm trạng của cô trở nên vô cùng tốt, Tần Nguyệt vừa thay đồ vừa ngâm nga một đoạn nhạc.

Cô nhìn mình trong gương rồi mới thoả mãn, bàn tay cô vừa đặt lên cánh cửa tính mở thì đột nhiên dừng lại.

Nếu như Tống Cận Trạch vẫn chưa rời đi còn ngồi chờ bên ngoài cô nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ nên giả bộ như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra hay là nên đối mắt với những câu trêu đùa của anh ta.

Trong đầu Tần Nguyệt liền hiện lên những kế hoạch để ứng phó, nhưng những cách cô nghĩ ra đều không phù hợp.

Tần Nguyệt ghé tai vào cửa muốn nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng vẫn không nghe ra được gì. Cô liền dài một hơi mới quyết định mở cửa.

" Cạch "

Tiếng động mở cửa vang lên bên ngoài vẫn im ắng. Cô chầm chậm thò đầu ra ngoài nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng của Tống Cận Trạch đâu cô mới thở phào nhẹ nhỏm ra ngoài.

Không có Tống Cận Trạch ở đây, Tần Nguyệt cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô nhẹ tay đánh ít phấn lên mặt, thoa một tí son môi cô đã cảm thấy mình rất xinh đẹp rồi. cô nhìn trong gương chỉnh lại quần áo.

Làm xong tất cả Tần Nguyệt mới rời nhà đi đến Tần thị.

Đứng trước cửa chung cư, cô mún bắt một chiếc taxi đến công ty ngay lập tức, nhưng Tần Nguyệt chờ vẫn chưa có chiếc xe nào. Nhìn đến đồng hồ trên tay bây giờ đã trễ như vậy taxi nào còn chờ cô nữa.

Mắc dù Tần Nguyệt là tổng giám đốc nhưng thường ngày cô vẫn đi rất đúng giờ, cũng tại cái tên đáng ghét kia mà cô phải trễ nãi công việc phải đứng chờ xe, còn cái tên đó không biết đã chạy đi đâu chắc đã vào nhà hàng nào ăn sáng rồi. Nếu như anh ta không phải Tống tổng được nhiều người kính trọng cô đã đấm vào khuôn mặt đẹp trai kia không biết bao nhiêu lần rồi.

Mãi chìm vào trong suy nghĩ, Tần Nguyệt không hay biết có chiếc xe màu đen đã đỗ ngay trước mặt cô. Chủ chiếc xe bóp kèn inh ỏi cô mới thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.

Tần Nguyệt liếc nhìn xem chủ nhân của chiếc xe là ai, liền thấy gương mặt của Tống Cận Trạch người mà cô đang mắng xuất hiện ngay tầm mắt.

Qua cửa sổ xe, anh nhìn cô nở nụ cười. Không đợi cô nói Tống Cận Trạch đã lên tiếng:

" Em đứng đây suy nghĩ gì mà anh gọi rồi bấm còi xe một lúc em mới chú ý đến, có phải vẫn còn nhớ về cơ thể của anh hay không ".

Tần Nguyệt trừng mắt lớn nhìn anh, lúc này cô thật sự rất muốn đập nát nụ cười trên khuôn mặt của Tống Cận Trạch.

" Lên xe đi tôi chở em đến công ty".

Dù rất không muốn nhưng Tần Nguyệt vẫn phải lên xe, cô đã đứng chờ vẫn không có chiếc xe nào, còn chờ nữa xe đến trưa mất. Cả buổi sáng cô đã bị tên đáng ghét này chọc cho tức chết.
Nhấn Mở Bình Luận