Lọc Truyện

Báo Thù Của Rể Phế Vật - Lâm Hiên (FULL)

Lâm Hiên trực tiếp đi tới y quán Hồi Xuân Đường, nổi danh nhất Giang Đô.

Nếu nơi này không có đủ dược liệu hẳn muốn, vậy các nơi khác cũng khó mà tìm đủ.

Trong y quán lớn, có vô số bệnh nhân đang được khám bệnh.

Còn có chục lò thuốc đang đun nấu bên cạnh. Từng đợt hương dược đập vào mặt.

Hàng trăm đơn thuốc của bệnh nhân gửi được treo trên tường.

Không hổ là trung y quán nổi tiếng nhất Giang Đô, làm ăn quả thật rất tốt.

Đến lấy thuốc đều phải xếp hàng. Lâm Hiên cũng không vội, chậm rãi xếp hàng.

Khoảng nửa giờ sau, mới đến lượt Lâm Hiên. Lâm Hiên đem đơn thuốc mình viết đưa lên. Nhưng đối phương nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nói:

“Muốn lấy thuốc của ta, nhất định phải theo đơn của ta, nếu không sẽ xảy ra vấn đề, ai chịu trách nhiệm đây?”

“Nếu có vấn đề gì thì ta sẽ tự chịu trách nhiệm. Hơn nữa bệnh tôi muốn chữa, ông cũng không kê được đơn thuốc.” Lâm Hiên thản nhiên nói.

“Nếu muốn nói như vậy, thì thuốc này cũng không lấy được." Đỗ Cao Minh với tư cách là thầy thuốc đứng đầu của Hồi Xuân Đường hừ lạnh một tiếng nói.

"Tiểu tử, ngươi có biết vị này là ai không? Hản chính là Hồi Xuân Diệu Thủ - Đỗ Cao Minh. Trên thế gian này, sẽ không có bệnh Đỗ tiên sinh chữa không được!"

Một người đứng bên cạnh, hình như là đồ đệ của đối phương, lúc này liền ngạo nghễ nói.

Lâm Hiên nghe được lời này có chút buồn cười. Lời này, phải là hẳn nói mới đúng.

Lão giả họ Đỗ y thuật đích thật là tốt nhất trong y quán

này. Nhưng so với Lâm Hiên thì kém xa hơn ngàn dặm.

Lâm Hiên đang chuẩn bị mở miệng, lại bị đẩy sang một bên.

“Anh có đi khám bệnh hay không? Không thì nhường đường đi”

Một mỹ nữ trẻ tuổi đỡ một ông lão đến chiếm vào chỗ của Lâm Hiên.

Đỗ Cao Minh cũng không để ý tới Lâm Hiên nữa, trực tiếp bắt mạch cho người này.

Một lát sau, Đỗ Cao Minh nhíu mày, biểu tình trở nên nặng nề.

Thông thường nhìn thấy thầy thuốc cau mày, người bệnh đều sẽ tự hiểu vấn đề nghiêm trọng.

Nhất là Đỗ Cao Minh người được mệnh danh là Hồi Xuân Diệu Thủ này. Hän mà nhíu mày thì chắc chẳn tình huống không thể lạc quan nổi.

Tuy nhiên ông lão có vẻ rất thản nhiên nói: “Đại phu, ngươi cứ nói thẳng là được. Dù sao thì các đại

phu khác đối với bệnh tệnh của lão tử ta cũng nói vô phương cứu chữa rồi:

Đỗ Cao Minh thở dài, lắc đầu nói: "Căn bệnh này ta thật sự chữa không được, chỉ có thể cho ông mấy phương thuốc để ngươi khôi phục thân thể, nói không chừng ông có thể sống thêm được một thời gian.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận