Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

CHƯƠNG 924

Nhưng bây giờ cô đã biết tình cảnh của mình rồi. Tay chân bị trói chặt, cuộn người nằm trên mặt đất, tay chân đã tê dại không còn cảm giác. Cô khẽ mở miệng định nói chuyện, nhưng cổ họng đã khàn đến mức không thể phát ra âm thanh. Xung quanh cũng không có thứ gì có thể dùng để cắt dây thừng, mà dù có thì cũng chưa chắc cô có sức lực.

Cô mơ màng đợi cả buổi sáng mới có người đẩy cửa ra. Cơ thể to lớn chặn ngang cánh cửa chật hẹp, những tia sáng rực rỡ chiếu vào qua khe hở vô cùng chói mắt.

Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại, lúc mở mắt, thấy rõ người trước mặt, đầu óc mơ màng gọi một tiếng: “Chú”

“Chú?” Cô còn chưa kịp phản ứng, Vương Chấn đã lắp bắp kinh hãi, nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ mặt không dám †in: “Cô còn gọi tôi là chú Sau khi xác định bản thân không nghe lầm, ông ta còn nghi ngờ đầu óc Lục Nghiên Tịch bị co lại.

Lục Nghiên Tịch bất giác nhíu chặt lông mày, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, bỗng nhiên sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo: “Tôi vẫn luôn xem các người là người nhà...”

Đến thời khắc cuối cùng bọn họ chưa thừa nhận, Lục Nghiên Tịch vẫn luôn giữ lại một chút may mắn.

“Việc này thì phải hỏi cô của cô, tôi chẳng biết gì đâu, tôi chỉ đơn thuần vì tiền thôi” Dù sao cũng đã ngả bài rồi, Vương Chấn không muốn che giấu nữa mà nói rõ mục đích của mình luôn.

 

Ở cạnh Lục Hương Cầm từ mười mấy năm trước cũng là vì tiền.

Lục Nghiên Tịch không nói gì. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chấn, ý hận trong mắt dần trở nên lạnh nhạt, giống như đang nhìn một người chết vậy.

Cô không phải là người lương thiện, từ trước đến nay đều không phải.

“Chậc chậc chậc, ánh mắt gì vậy? Cô nghĩ cô có thể chạy thoát được à? Lại đây xem thứ này đi” Bỗng nhiên Vương Chấn cười khẩy, cứ thế tiến lên vài bước nhấc cô lên rồi đi ra ngoài.

Ánh sáng chói rực đột ngột khiến Lục Nghiên Tịch phải mất một lúc mới có thể thích ứng được. Cô quan sát nơi này chỉ có một căn phòng lớn, ăn cơm, ngủ nghỉ hay phòng khách đều ở cùng một phòng.

Một chiếc giường đơn vừa có thể ngủ vừa có thể ngồi, chiếc TV treo trên vách tường cũng không tính là nhỏ, bên cạnh là một cửa sổ nhỏ, gió thổi vào, thổi theo một mùi hương nhàn nhạt nào đó vào phòng.

Vương Chấn thấy biểu cảm của Lục Nghiên Tịch thì lập tức biết cô đang nghĩ gì, bèn khinh thường nói: “Chưa từng ở trong một căn nhà như vậy à? Tin tôi đi, cô sẽ được ở nhanh thôi”

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Vương Chấn chưa giải quyết Lục Nghiên Tịch.

Không gì hả giận hơn khi nhìn thấy một người sống không bằng chết.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận