Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

CHƯƠNG 912

Nhưng gã có thể nghe rõ, lập tức thay đổi nét mặt, quay đầu lại cười khẩy, nói: “Đừng coi thường Vương Ân, gã ta có thể chạy tới Los Angeles, lăn lộn ở bên này như vậy thì cũng không phải dạng tôm tép không có bản lĩnh” Nếu không, gã cũng chẳng đi theo làm việc cho Vương Ân, Vương Ân cũng không thể chỉ thị người trong tù ra tay với gã.

“Có lẽ thế” Lục Nghiên Tịch cũng không nói tin gã hay không.

Người đàn ông ngây ngốc trở về nhà giam.

Lục Nghiên Tịch làm đúng theo hứa hẹn của mình, nhờ Tư Bác Văn đưa gã ra ngoài.

Tiếc là, dù bọn họ muốn giúp đỡ thì cũng không chịu nổi hành động nhanh chóng của Vương Ân, mới chỉ một tiếng đồng hồ mà thôi.

Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn vẫn đang chờ người được đưa ra, nhưng còn chưa đưa được người ra thì đã mất mạng rồi.

Lúc cảnh sát đi ra chỉ nói tình trạng khi chết của người kia rất thảm, Tư Bác Văn nói chuyện với cảnh sát một lúc lâu mới được cho phép đi vào xem.

Hai người họ theo cảnh sát đi trên hành lang, trải qua mấy cánh cửa sắt mới đến trước một nhà giam, cảnh sát vừa mở cửa, mùi máu tanh tưởi đã xộc vào mũi.

Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn đi vào, lúc nhìn thấy người kia, cô lập tức trợn mắt, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
 

Gã bị đánh tới chết, xương tay xương chân bị gập lại thành tư thế rất quái dị. Trên mặt, răng rụng hết trong miệng, mồm đầy máu, đôi mắt bầm tím giăng đầy tơ máu, mặt sưng phù cả lên. Trên cổ toàn vết cào, quần áo tù nhân cũng bị xé nát, quần trên đùi cũng có nhiều lỗ thủng, cả bộ quần áo loang lổ vết máu sâu cạn khác nhau.

Trong cùng một ngày, Lục Nghiên Tịch đã nhìn thấy hai người chết, áp lực tinh thần đã tới giới hạn, cô dựa vào Tư Bác Văn, im lặng đứng nhìn.

Cảnh sát đi tới vén quần áo người đàn ông kia lên, lộ ra một cây kim cắm trên ngực, thoạt nhìn giống như đầu mũi tiêm.

“Có lẽ đây là đòn trí mạng, mấy người tham gia đã bị nhốt lại hết rồi” Cảnh sát nói, không quan tâm đến người chết này cho lắm.

Nhưng nói cũng phải, ở trong tù còn có thể làm càn như vậy, chắc chắn cảnh sát chẳng quản gì mấy.

“Có thể gặp họ không?” Lục Nghiên Tịch đột nhiên hỏi. Cảnh sát nhìn Tư Bác Văn, thấy anh gật đầu mới dẫn hai người đi ra hành lang, đến mấy phòng xa nhất ở một lối khác.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận