Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Lục ông cụ cau mày nói: "Lâm đêm qua không trở về, cháu lo lắng sao?"

Không trở về? Lý Tang Du gật gật đầu, nhưng cô không để ý lắm đến việc Lục Huyền Lâm có trở về hay không.

Nhưng ngay cả khi anh ấy không quay lại, nó cũng không liên quan gì đến cô, phải không?

Ông càng ngày càng cảm thấy Lục Huyền Lâm hơi quá đáng: "Thằng nhóc này, đã có vợ mà còn không thể để tâm, nhưng Tang Du cháu đừng lo lắng cho, ông sẽ đưa cháu đến công ty ngay, xem rốt cuộc nó công ty làm cái gì.”

Vừa dứt lời, ông lão kiên quyết chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế sofa.

Lý Tang Du nào dám để ông đi tới đó, lập tức nắm lấy cánh tay ông: "Ông nội, Lâm gọi điện cho cháu nói là anh ấy không về vì phải tăng ca."

Cô thuận miệng tìm giúp cho Lục Huyền Lâm một cái cớ, nhiều một chuyện không bằng ít hơn một chuyện, bọn họ không phải là vợ chồng thực sự, cô không cần thiết để ộng cụ ra mặt thay mình tới tìm phiền phức với Lục Huyền Lâm.

Thực ra, buổi tối Lục Huyền Lâm làm những gì ở bên ngoài mà không về nhà không liên quan gì đến cô.

Nhưng ông cụ vẫn không tin, chống nạng đứng dậy: "Đừng bao che cho nó, thằng nhóc thối hư hỏng này, vợ nó không khỏe còn không về nhà chăm sóc. Cả ngày ở công ty mà vẫn còn qua đêm ở đó, nhà họ Lục còn thiếu mấy đồng tiền đó sao? ”

Ông lão giận dữ dựng râu trừng mắt, Lục Huyền Lâm không biết đang ở nơi nào ung dung tự tại, Lý Tang Du nghĩ đến đây vẫn không muốn ủy khuất người lớn tuổi đến công ty tìm người.

Sau khi suy xét cẩn thận, cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay ông cụ và giải thích: "Là thật, ông nội, cháu chỉ muốn làm bữa trưa để gửi qua cho anh ấy, nhân tiện ra ngoài hít thở không khí tươi. Ông nhìn đi nè, cháu đã thay quần áo rồi."

Nói xong, trước mặt ông cụ đang nghi ngờ cô xoay người một vòng. Lý Tang Du ăn mặc đơn giản, chỉ là áo sơ mi trắng và quần jean, nước da do ở nhà nghỉ ngơi cũng trở nên trắng hồng, ngay cả trán đầy đặn cũng có chút mồ hôi. Cơ thể của cô sau khi sẩy thai dù có tốt nhưng cũng không bằng người bình thường.

“Thật sao?” Ông cụ Lục vẫn không tin tưởng lắm, vẫn cảm thấy Lý Tang Du đang giúp Lục Huyền Lâm bao che, nhưng cuối cùng cũng lùi bước.

Thấy những gì cô nói có hiệu quả, Lý Tang Du rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng kéo ông cụ trở lại ghế sôfa ngồi xuống: "Ông ơi, ông nói sao cháu phải giúp Lục Huyền Lâm bao che, anh ấy ra ngoài dụ dỗ phụ nữ, người tức giận nhất không phải là cháu sao? "

Nói lời dối trá nhưng Lý Tang Du mặt không đỏ, tim không đập, cô cũng coi như đang mượn cớ, có thể ra khỏi cánh cửa này hay không còn phụ thuộc vào việc cô giả vờ ân ái có đạt hay không.

“Các cháu đều tốt, ta làm trưởng bối cũng có thể cảm thấy yên tâm.” Ông cụ Lục buông xuống nghi ngờ, cười tít mắt: “Cháu cứ đi đi, nhưng cháu không thể vội vàng, trở về sớm một chút ta sẽ kêu người giúp việc nấu súp gà cho. "

Lý Tang Du đương nhiên rất vui vẻ khi được phép đi ra ngoài nhưng không dễ dàng, cô đứng dậy tính xoay người đi thẳng ra cửa, nhưng cuối cùng quay lưng đi vào phòng bếp.

Sáng sớm trong bếp không quá bận rộn, một giúp việc và hai trợ lý thấy Lý Tang Du đi vào thì dừng công việc nhìn cô.

Người giúp việc hơi khó hiểu: "Mợ chủ cô có gì căn dặn?"

Lý Tang Du xua tay, hoàn toàn không quen với loại ánh mắt này: "Mọi người cứ làm đi, tôi chỉ ở đây làm bữa trưa."

Cô vốn là người mười đầu ngón tay không bao giờ phải chạm vào nước, có lẽ cô nấu mì ăn liền là giỏi nhất, nhưng ở biệt thự nhà họ Lục thì không có cái gì gọi là mì ăn liền.

Hai tay đan sau lưng, Lý Tang Du xoay người trong bếp mà không tìm thấy nguyên liệu nào có thể làm được, cô hơi nản lòng. Chậc, tại sao cô lại lấy bữa trưa ra làm cái cớ? Đây không phải là đang đào một cái hố cho mình sao?

Lý Tang Du thở dài một hơi, vén tóc ra sau tai, thấy trong nồi có một ít cơm, cô muốn làm một ít cơm nắm với một ít mứt trái cây.

Khi làm món này, tôi lại nghĩ đến Lục Huyền Lâm, không khỏi lỡ tay thêm chút gia vị, Lý Tang Du nếm thử một miếng, mùi vị thiếu chút nữa làm cô chết bất đắc kỳ tử.

Cô muốn vứt đi và làm lại, nhưng vì quá lười để làm điều đó, mà Lục Huyền Lâm cũng không thể ăn nó, không bằng chấp nhận nó đi.

Người giúp việc cầm lấy hai cái hộp, xếp ngay ngắn, tuy rằng mùi vị kinh khủng nhưng bộ dạng cũng không tệ, nên Lý Tang Du chỉ có thể tự an ủi mình.

"Mợ chủ thật chu đáo. Cơm nắm này nhỏ nhắn xinh xắn, cậu chủ nhất định sẽ thích."

Cũng không biết đó là nụ cười thật hay giả tạo.

Đối với Lý Tang Du mà nói, đều không quan trọng, ai cũng có thể diễn được.

Lý Tang Du lấy túi đồ rồi cười đáp lại người giúp việc: "Tôi nấu ăn không ngon lắm, dì cũng đừng khen, hi vọng anh ấy đừng cảm thấy khó ăn là tôi vui rồi. "

Thật ra không quan trọng là ngon hay dở, theo hiểu biết của cô đối với Lục Huyền Lâm, anh ấy sẽ không bao giờ đụng đến hộp cơm này.

“Mợ chủ, đừng khiêm tốn.” Người giúp việc nói: “Xe đã chuẩn bị xong. Mợ chủ, cô đi đi.”

Lý Tang Du cũng không muốn giải thích quá nhiều, cầm lấy cơm trưa xong được tài xế đưa tới cửa công ty, lúc này mới vừa tới cửa cao ốc đã có ý định rút lui.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy người lái xe của ông nội đang đợi mình, Lý Tang Du nghĩ ngợi rồi lấy hết can đảm bước vào, sau khi vào nếu giao đồ xong thì cô coi như hoàn thành.

Khi đến công ty, bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc lên lầu phòng làm việc của tổng giám đốc, cô thư ký Alice nhìn thấy Lý Tang Du từ xa đi tới, gương mặt trang điểm tinh xảo không giấu được vẻ hoảng sợ.

"Cô Lý, sao cô lại ở đây? Tổng Giám đốc anh ấy..."

Elise nói xong thì mắc kẹt, cô biết Lý Tang Du là tình nhân của Tổng Giám đốc, nhưng mấu chốt là còn có một người khác trong văn phòng Tổng Giám đốc.

Nếu hai người gặp mặt, vị trí thư kí này của cô sẽ không cần làm nữa.

Trong trường hợp Lý Tang Du gặp phải thứ không nên gặp, Tổng Giám đốc sẽ mất hết mặt mũi, cô nhất định sẽ bị đuổi việc.

Lý Tang Du ở bên cạnh nghe xong cũng đoán được phần nào, gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Tôi chỉ tới đây để giao một thứ. Không phải ông chủ của cô thích trò chơi văn phòng PLAY sao? Tôi hiểu mà. Tôi sẽ rời đi sau khi giao đồ xong, sẽ không làm khó cô đâu."

Vẻ xấu hổ của Elise hiện rõ trên mặt, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười: "Thực ra không phải như cô nghĩ đâu, cô Lý, có lẽ Tổng Giám đốc thực sự rất bận..."

Trong tình cảnh này, Lý Tang Du thật sự nghĩ cũng hơi buồn cười, nhìn bộ dạng không biết nên làm sao với cô của Elise.

"Đã vậy, cô thay tôi đưa vào để đỡ ngượng đúng không?"

"Cái này... Cái này không tốt lắm. Cô Lý, cô phải đích thân đưa nó vào mới có ý nghĩa. Cô vẫn nên tự mình vào đi." Elise từ bỏ hoàn toàn, cô thực sự không muốn trở thành bia đỡ đạn, chuyện nguy hiểm thế này vẫn cứ để cô Lý tự lo.

Lý Tang Du thực sự thấy thích thú với cô thư ký lém lỉnh này, cô xách hộp cơm đi đến trước mặt cô ấy, giả bộ kiêu ngạo hất cằm lên nhìn Elise.
Nhấn Mở Bình Luận