Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Khi Lục Huyền Lâm nghe thấy lời chào bình tĩnh của Thời Nhiên Phong, một tia bất mãn vụt qua não anh.

"Xin chào? Có nghe thấy không ạ?" Trong điện thoại vang lên một tiếng chào khác.

"Tôi là Lục Huyền Lâm.” Lục Huyền Lâm cảm thấy không cần phải giấu giấu giếm giếm, tốt nhất là đối mặt với thân phận của mình.

"Hóa ra là cậu Lục, sao hôm nay rảnh rỗi mà gọi điện cho tôi thế?"

Lời chào hỏi lịch thiệp của Thời Nhiên Phong khiến Lục Huyền Lâm càng thêm giận.

Bây giờ giả vờ lịch thiệp làm gì, như vậy có thể hấp dẫn hơn khiến người phụ nữ khác trèo lên giường sao?

Cái gì mà người phụ nữ khác, phủi phui cái mồm, loại người phụ nữ này, chuyên quyến rũ đàn ông, không chỉ cố ý tiếp cận anh, mà bây giờ xem ra còn định trèo lên giường của Thời Nhiên Phong nữa.

"Đừng có tỏ ra thân thiết với tôi, nói thẳng đi, Lý Tang Du ở chỗ cậu đúng không?"

Lục Huyền Lâm đã rất khó chịu từ lâu, bây giờ cũng không thèm để ý đến thân phận của mình. Bây giờ chỉ muốn biết người phụ nữ đó có thực sự ở trên giường của anh ta hay không.

"Anh nói Du à? Đúng vậy, cô ấy đang ở nhà tôi." Thời Nhiên Phong cười nhẹ đáp lại câu hỏi của Lục Huyền Lâm, như mang theo chút ý tứ chế giễu.

Người luôn được săn đón như Lục Huyền Lâm sao có thể chịu đựng bị cười nhạo như vậy chứ?

"Hừ, Du?" Giọng nói và tên gọi quá đỗi thân mật này khiến sắc mặt của Lục Huyền Lâm gần như hòa làm một với bầu trời bên ngoài, thật sự là tối đen!

Trên trán Minh cũng đã đổ mồ hôi, xem ra hôm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.

Tên Thời Nhiên Phong này cũng to gan lắm, cứ nhất định phải chọc giận Tổng Giám đốc Lục ở đây.

“Đúng vậy, có lẽ tôi quá thân mật, nhưng tôi vẫn muốn nhắc cậu rằng nếu cậu thực sự lo lắng cho Du, xin cậu nhớ sau này phải đến đồn cảnh sát đón cô ấy càng sớm càng tốt!” Thời Nhiên Phong lên tiếng dạy dỗ Lục Huyền Lâm, vẫn dùng giọng nói lịch sự của một quý ông tao nhã.

Lục Huyền Lâm vốn đã rất khó chịu khi nghe người khác nghi ngờ mình, bây giờ Thời Nhiên Phong lại còn đổ thêm dầu vào lửa và chế nhạo kiểu này như thể anh ta thắng trận vậy.

"Cậu có quyền gì mà chỉ trích tôi?"

"Đủ tư cách đã đưa Du ra khỏi đồn cảnh sát! Cậu nghĩ cậu đủ tư cách không?"

Lời Thời Nhiên Phong nói quả thực rất đúng, Lục Huyền Lâm không hề biết Lý Tang Du đã ra ngoài, nếu anh biết, anh nhất định sẽ không để một cô gái ở trong đồn cảnh sát lâu như vậy.

Nhưng Lục Huyền Lâm đã bỏ Lý Tang Du lại, ra ngoài chơi vui vẻ với mấy người phụ nữ khác. Bản thân anh không có tư cách gì cạnh tranh với Thời Nhiên Phong. Tự anh cũng không có đủ tự tin rằng mình sẽ đánh bại Thời Nhiên Phong.

“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.” Lục Huyền Lâm nghiến răng cúp điện thoại của Thời Nhiên Phong, sắc mặt còn đen hơn than.

Minh sợ hãi lén lút quay đầu lại.

"Lén lút cái gì? Tôi đáng sợ lắm à?" Lục Huyền Lâm vốn đã ở gần ranh giới bùng nổ rồi, thấy Minh run rẩy bên cạnh thì càng thêm tức giận.

"Không, không ạ. Thật ra chuyện này cũng không thể trách Tổng giám đốc. Giám đốc cũng chỉ là muốn để cho cô Lý hưởng thụ cảnh vật xung quanh, không để chúng tôi đi theo, tôi nghĩ cô Lý có thể hiểu được, nhưng đúng là nên trách chúng tôi không thể bảo vệ cô Lý, không phát hiện ra cô Lý gặp chuyện ngay từ đầu, cũng không kịp thông báo cho giám đốc."

Nếu không thể thoát khỏi cái chết, không bằng tự lấy dao đâm mình. Minh đã chuẩn bị sẵn rồi, mặc kệ Lục Huyền Lâm muốn chém muốn giết thế nào cũng được, cứ nhắm mắt lại đợi trừng phạt vậy.

"Lái xe!"

Lục Tư vẫn cố nén giận. Phát ra câu mệnh lệnh lạnh như băng.

...

Thời Nhiên Phong cúp máy, quay lại nhìn Lý Tang Du nằm trên giường.

Cơ thể cuộn tròn, lông mày nhíu lại, hai tay đan chéo không được tự nhiên.

Có lẽ gặp ác mộng, trải nghiệm hôm nay hẳn là một sự kích thích lớn đối với cô.

Cuộc gọi lần này của Lục Huyền Lâm khiến Thời Nhiên Phong cũng hiểu được vài điểm trong mối quan hệ của hai người, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đắp tấm chăn làm từ tơ tằm ấm áp lên người Lý Tang Du đang ngủ.

Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn quyến rũ, Thời Nhiên Phong ngồi bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Tang Du khi ánh trăng chiếu vào phòng qua cửa sổ.

"Hu hu hu..." Lý Tang Du đang ngủ phát ra một tiếng thút thít.

Nhất định là gặp phải chuyện gì buồn lắm, đau lòng như vậy. Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt, sau đó bắt đầu chảy xuống má.

Cô gái tội nghiệp...Thời Nhiên Phong không thể không chạm vào má cô.

Lý Tang Du đang ngủ bỗng trở mình, nắm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho mình: "Đừng... đi..."

Thời Nhiên Phong đột nhiên bị nắm lấy, mặc dù anh ta thường xuyên gặp rất nhiều cô gái khác nhau, nhưng cô gái đáng thương như vậy khiến người ta càng xót xa. Cứ để Lý Tang Du nắm tay anh ta, có lẽ thế này, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Dần dần, hơi thở của Lý Tang Du cuối cùng cũng bình ổn lại. Nhưng cơ thể càng ngày càng nóng.

Chuyện gì thế này?

“Sao cơ thể cô ấy ngày càng nóng lên vậy? Bị sốt sao?" Tay Thời Nhiên Phong bị Lý Tang Du nắm lấy không thể cử động, anh ta cũng không dám hét lớn vò khó khăn lắm cô mới ngủ say được. Đành tự mình gọi điện cho người giúp việc ở tầng dưới.

Trong vòng hai phút, người giúp việc nhanh chóng mang nhiệt kế và nước nóng lên phòng để kiểm tra cho Lý Tang Du.

“Cậu chủ, cô gái này hẳn là sợ hãi đến mức phát sốt.” Khi người giúp việc lấy ra nhiệt kế, trên ba mươi bảy độ, sốt hơi cao.

“Mau gọi bác sĩ riêng của tôi!” Lúc này Thời Nhiên Phong như con kiến trên chảo nóng, giục bác sĩ đến nơi kiểm tra càng sớm càng tốt.

Khi bác sĩ riêng khám cho Lý Tang Du, Thời Nhiên Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm thấy cô run lên trong vòng tay.

"Thế nào, có vấn đề gì lớn không?"

Sau khi bác sĩ riêng chẩn đoán sơ bộ, ông khẽ thở dài, khuôn mặt có chút khó coi.

“Sao vậy?” Thời Nhiên Phong đã lâu không thấy vẻ mặt này của bác sĩ riêng.

"Cô Lý, cô ấy..."

"Cô ấy làm sao?"

Thời Nhiên Phong nắm lấy cổ áo bác sĩ, thái độ lịch thiệp của quý ông đã biến mất.

"Cô Lý mang thai. Hơn nữa đã được một khoảng thời gian rồi."

Những lời này như tiếng sét đập vào đầu Thời Nhiên Phong.

Người phụ nữ này hẳn là biết mình mang thai, tại sao còn liều mạng như vậy, khi đó ở đồn cảnh sát sao không nói ra tên chồng mình. Thế mà lại chọn cách tự mình đối mặt?

Một người phụ nữ ngu ngốc.

Biết được vấn đề, Thời Nhiên Phong chỉnh lại chăn cho Lý Tang Du, chính mình cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

"Cậu chủ! Cậu...A…" Người giúp việc cao giọng hét lên, Thời Nhiên Phong sợ tới mức vội vàng quay đầu lại xem người phụ nữ trên giường có bị đánh thức hay không.

Cũng may, vẫn đang ngủ, nhưng hơi nhíu mày.

"Không nên làm ầm ĩ."

"Không phải, cậu chủ, sao quần áo của cậu lại có máu…"

Ánh mắt người giúp việc đầyhoảng sợ nhìn vết máu trên áo sơ mi trắng của Thời Nhiên Phong.

Áo sơ mi quả thật có một ít vệt máu, nhưng Thời Nhiên Phong cũng không bị thương, vừa rồi chỉ có ôm Lý Tang Du bị sốt một chút, nhất định vết máu này không phải của anh ta, như vậy hẳn là của Lý Tang Du.

Đột nhiên Thời Nhiên Phong phản ứng lại, lập tức nhấc chăn Lý Tang Du lên, ga giường quả thật có không ít máu.

"Mau gọi xe cứu thương!"

Nhìn thấy nhiều máu như vậy, cuối cùng Thời Nhiên Phong cũng không bình tĩnh nổi nữa, một tay ôm Lấy Lý Tang Du lao ra khỏi phòng.

Người giúp việc và bác sĩ lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ mình hoảng loạn như vậy, kinh ngạc nhìn bóng lưng đi xa.

Người phụ nữ ngốc nghếch, gắng gượng chút!
Nhấn Mở Bình Luận