Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Cuối cùng chỉ đành cứng ngắc cười ha ha cho qua.

Nữ quản lý nơi này thông qua Minh biết cô gái họ Lý trước mặt đây cũng không phải là vợ của sếp tổng, có thể dành nhiều tâm tư cho một kẻ thứ ba như vậy chứng tỏ vị trí của kẻ thứ ba này ở trong lòng sếp tổng.

Đối với bọn họ, dù là người hay ma, là chính thất hay gà rừng đều không quan trọng, chỉ cần tới đây tiêu tiền thì chính là thượng đế của bọn họ.

Nữ quản lý cố ý đi tới, thêm mắm thêm muối miêu tả quá trình chiếc điện thoại này vượt bao gian nan sóng gió mới xuất hiện ở đây để nhấn mạnh thêm tình yêu và sự coi trọng của Lục Huyền Lâm dành cho Lý Tang Du.

Lý Tang Du nghe mà cười thầm mãi, Lục Huyền Lâm chịu tốn nhiều tâm tư cho cô như thế sao?

Còn lâu nhé!

Lục Huyền Lâm nghe mà muốn phát điên, biểu diễn xong thì giải tán.

"Cô Lý, mời đi theo chúng tôi, phía sau còn có niềm vui bất ngờ nữa." Nữ quản lý nói.

Lý Tang Du cố ý liếc nhìn Lục Huyền Lâm, mím môi đi theo.

Lục Huyền Lâm túm Minh lại, thấp giọng nói: "Đầu óc có bệnh đấy à? Làm quái gì mà bày nhiều trò như vậy?"

"Ông chủ à, đây là do chính anh ra lệnh mà." Minh bày ra vẻ mặt nịnh nọt, anh ta cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đâu ra đấy.

Muốn lãng mạn, có lãng mạn!

Muốn chân tình, có chân tình!

Muốn bất ngờ, có bất ngờ!

Thật đúng là muốn gì có nấy, chẳng thiếu thứ gì.

"Cậu muốn tôi đuổi việc cậu đấy à? Với bộ óc heo của cậu mà có thể nghĩ ra lắm trò như vậy?" Lục Huyền Lâm là ai cơ chứ, đầu óc tinh như khỉ, chỉ cần nghĩ một chút đã nhận ra chỗ không thích hợp.

Minh bị nhìn thấu thì lập tức cúi gằm xuống, khai thật: "Sau khi anh gọi điện, bà chủ cũng gọi điện thoại tới..."

Quả nhiên!

Phía sau chuyện này còn có sự nhúng tay của mẹ anh.

"Sếp à, anh đừng có đuổi việc tôi mà, tôi cũng thật sự hết cách, đó là mẹ anh, tôi dám không nghe lời sao?" Minh nhìn qua thì có vẻ là một gã tứ chi phát triển, nhưng đầu óc lại không ngu si, sau khi nhận được điện thoại của mẹ Lục thì trong lòng lập tức thấy thắc mắc.

Tại sao bà Lục lại đi giúp đỡ một kẻ thứ ba?

Vợ của ông chủ đâu? Chẳng lẽ là thất thế rồi?

Hay là Lý Tang Du thật sự đã mang long chủng, cho nên mới khiến cả bà Lục cũng phải ra tay.

Những thắc mắc này anh ta cũng chỉ nghĩ chứ không dám hỏi, không thể làm gì khác đành phải nghe theo.

"Cút!"

"Dạ!"

"Quay lại!"

"Sếp?"

"Đi lấy lại chiếc điện thoại đôi màu đỏ về đây cho tôi, đổi cái khác cho cô ấy."

"Sao ạ?"

"Sao cái gì mà sao, không muốn bị đuổi việc thì đi nhanh đi."

"... Vâng!" Minh vội đi tìm Lý Tang Du với một đống thắc mắc trong đầu.

Cả nhà này sao lại lạ lùng thế chứ? Nhưng lạ lùng chỗ nào lại nói không rõ, chỉ cảm thấy lạ lùng!

Lục Huyền Lâm chậm rãi đi sau, điện thoại đôi? Anh sẽ tặng cho Lý Tang Du sao? Đương nhiên là phải để dành cho Lý Uyển Khanh.

Hôm nay làm nhiều chuyện như thế, nếu Lý Tang Du thật sự cho rằng anh làm cho cô thì chẳng phải là lại hất mũi lên trời sao?

Cũng không nghĩ ngợi chút xem anh có thể nào sẽ vì cô mà làm nhiều chuyện thế không?

Minh đuổi theo Lý Tang Du, dáng vẻ khó xử.

"Muốn nói gì thì nói đi, dáng vẻ này của anh sẽ làm tôi tưởng là anh bị táo bón đấy." Đối mặt với một loạt niềm vui bất ngờ này, trong lòng Lý Tang Du lại vô cùng bình tĩnh.

"Khụ... Cô Lý, cái đó, cái đó..."

"Có tin là tôi đá anh một cái không hả?" Cứ hỏi lắp ba lắp bắp như vậy, cô cũng muốn phát bệnh tim tới nơi.

Minh quyết tâm liều mạng: "Vừa rồi mới nhận được điện thoại, bảo là chiếc điện thoại tặng cho cô có chút vấn đề cần phải đưa về xưởng sửa chữa, tôi nghĩ có nên đổi cho cô cái khác hay không, đây đều là do tôi làm không tốt, cô chớ có tức giận, nhất là chớ có tức giận với ông chủ, anh ấy vốn không biết..."

Minh còn chưa nói hết lời thì Lý Tang Du đã trả nguyên cái hộp cho anh ta: "Cầm lấy đi!"

Cô chỉ mới nhìn thoáng qua chiếc điện thoại này lúc Minh mở hộp ra, còn lại cũng chưa đụng tới.

Cô dứt khoát như vậy lại khiến Minh ngẩn ra.

"Cô không tức giận sao?"

"Cái này có gì mà tức giận?" Đối với Lý Tang Du mà nói, điện thoại đôi thật sự không thích hợp, nếu cô mà dùng thật thì chẳng phải lại thêm một trận sóng gió nữa ở công ty, lại càng lộ rõ quan hệ giữa cô và Lục Huyền Lâm, cô còn chẳng muốn dùng.

Minh nhận lại điện thoại, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đây là một chiếc điện thoại kiểu nữ, ông chủ muốn lấy lại rõ ràng là muốn tặng cho người khác nữa.

Ở đây có một cô Lý, quay người lại đi dỗ dành cô khác nữa, đàn ông như Minh rất không tán thành loại hành vi này.

Cuối cùng, Minh lại một lần nữa quyết tâm liều mạng: "Cô cầm lấy chiếc điện thoại này đi, có vấn đề cũng không tiện dùng nữa, cô muốn xử lý thế nào thì tùy cô, nhưng bây giờ nó là của cô."

Minh không muốn giúp ông chủ nối giáo cho giặc đi lấy lòng cô gái khác, anh ta chưa tiếp xúc với vợ của ông chủ nên không có cảm giác gì, nhưng đã tiếp xúc với Lý Tang Du mấy lần cảm thấy con người cô rất tốt, không hề kiêu căng ngạo mạn, anh ta rất thích làm việc cho cô.

Trong lúc anh ta đang nghĩ xem làm sao để lấy lại chiếc điện thoại này, người ta chẳng hề để ý, không cần nghĩ ngợi để trả lại cho anh ta ngay, một cô gái rộng lượng như vậy, một cô gái không hề gây khó dễ cho cấp dưới như vậy, còn có gì mà kén chọn nữa?

Minh xưa nay vẫn luôn nghe lời bây giờ đã có chủ kiến của mình.

Lý Tang Du nhìn Minh, đôi mắt lóe lên vẻ sáng suốt: "Đây là do sếp anh bảo anh lấy lại nhỉ?"

Minh hoảng loạn trong bụng, không biết phải trả lời thế nào.

"Nếu tôi nhận thì anh phải làm sao? Với tính cách của anh ấy thì chắc chắn sẽ lập tức đuổi việc anh, anh thật sự không muốn làm nữa sao?"

Sao Minh có thể vô duyên vô cớ muốn lấy lại điện thoại chứ? Chẳng phải đều là ý của Lục Huyền Lâm.

Điện thoại đôi, chắc hẳn là anh muốn để lại cho Lý Uyển Khanh.

Lý Tang Du cô cần gì phải cướp đồ tốt của người khác chứ!

"Ầy..."

"Tôi cũng không thích cái này, anh ấy muốn xử lý ra sao thì xử lý, nếu cứ kiên quyết muốn tặng điện thoại cho tôi thì đổi kiểu khác đi."

Minh không ngờ rằng cô lại thông minh như thế, có phải là cô cũng phát hiện ra ông chủ còn có người phụ nữ khác?

"Vậy được ạ, chắc chắn tôi sẽ chọn cho cô một cái tốt hơn."

"Cảm ơn anh!"

...

Lục Huyền Lâm đi ở đằng sau buồn tẻ lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh, lướt xem từng bức ảnh chụp chung của mình và Lý Uyển Khanh.

Lâu như vậy rồi, cô ở nơi nào?

Sao lại không có chút tin tức nào?

Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm ảnh chụp, tâm tư lại đã bay xa đột nhiên bị Minh đánh một cú rơi điện thoại.

"Mới ăn gan hùm mật gấu đấy à? Nhặt lên cho tôi."

Minh khom lưng nhặt điện thoại lên thả lại vào tay Lục Huyền Lâm: "Ông chủ, tôi không làm nữa, đây không phải chuyện mà người làm, là người thì sẽ không làm."

"Không làm nữa? Tôi không biết là từ lúc nào mà cậu lại bất khuất thế đấy?" Điều này cũng khiến Lục Huyền Lâm vô cùng ngạc nhiên.

"Người ta chỉ là một cô gái, lúc theo anh cũng chưa từng phạm sai lầm, anh không thể nói chơi chán là bỏ, làm đàn ông dù sao cũng phải có chút trách nhiệm chứ?"

Lục Huyền Lâm híp mắt lại: "Sao hả? Mới mấy phút đã bị cô ta mua chuộc rồi?"

"Phải, tôi bị cô ấy mua chuộc rồi, cô ấy rộng lượng như thế, suy nghĩ cho cấp dưới như thế, tôi vừa nói muốn lấy lại cô ấy đã trả lại ngay cho tôi, một cô gái như vậy, có lý nào tôi không bị mua chuộc?" Hôm nay Minh đã quyết tâm bất chấp, không sợ chết nói ra hết lời trong lòng.

Lục Huyền Lâm híp mắt lại: "Còn gì nữa không?"

"Có, đương nhiên là có, ông chủ, không thể bắt nạt người khác như vậy, sẽ khiến người khác xem thường, cô ấy chỉ là một cô gái..."

"Ai khinh thường? Cậu à?"

"Đúng vậy, chính là tôi, mặc dù tôi chả là cái gì cả, nhưng tôi là một người đàn ông, là một người đàn ông chân chính, dù hôm nay anh có trừ tiền lương của tôi thì tôi cũng muốn nói hết lời trong lòng."

"Cậu cho rằng chỉ đơn giản là trừ tiền lương thôi sao?" Lục Huyền Lâm cho anh ta một ánh mắt cậu là kẻ đần.

"Vậy... còn gì nữa? Không phải là đuổi việc tôi chứ?" Nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng thế này, khí phách hùng hồn như tráng sĩ của Minh nhanh chóng bay biến, anh ta lập tức phát hoảng.

"Cậu nghĩ sao?"

Lục Huyền Lâm xưa nay vẫn chuyên quyền độc đoán, ai dám phản kháng thì xử người đó, đây là tác phong nhất quán của anh từ trước tới giờ.

"Ông chủ... Tôi chỉ là nhìn không nổi..." Minh mồ hôi ròng ròng.

"Lý Tang Du hứa gì với cậu? Đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của cô ta sao?"

Lục Huyền Lâm không ngờ rằng Lý Tang Du không chỉ vẻ ngoài có sức hấp dẫn mà ngay cả nhân cách cũng có sức hấp dẫn như vậy, chỉ mấy phút đã giải quyết xong một cấp dưới trung thành của anh.

"Ông chủ, cô Lý không mưu mô thế đâu, cô ấy nói là tùy anh muốn tặng ai thì tặng, cô ấy không quan tâm, tôi muốn cô ấy nhận nhưng cô ấy cũng không nhận, bây giờ trả lại cho anh, cô ấy còn chưa mở hộp."
Nhấn Mở Bình Luận