Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Lục Huyền Lâm khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười không mấy đàng hoàng: "Cô không hiểu rõ về độ bền và kỹ thuật sao?"

"Anh, anh lập sẵn mưu." Lúc này đây Lý Tang Du đột nhiên hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành: "Đầu tiên là thực dụ, tiếp nữa là sắc dụ, sau đó... làm tôi!"

Sau đó nữa thì sao?

Mang thai chứ sao!

Nói cho cùng thì cũng chỉ là tìm cô về làm cỗ máy sinh dục mà thôi.

Lý Tang Du hiểu ra tất cả, muốn giãy giụa, nhưng lúc này đã muộn.

Lục Huyền Lâm ôm chặt cô: "Nói thế nào thì cô cũng tốt nghiệp đại học danh giá, sao mà ăn nói lại không xuôi tai thế? Tôi với cô mà cũng cần thực dụ? Sắc dụ?"

Cũng phải, anh mà muốn làm cô thì cứ làm luôn là được, cần gì bày nhiều trò như thế.

Mấy lần trước đều là như thế.

"Hơn nữa, cô là vợ tôi, dù tôi có làm cô thì cũng là chuyện hết sức đương nhiên."

Lục Huyền Lâm kề sát bên tai cô lên tiếng, một làn hơi ấm lọt vào tai cô, khiến cô bất giác đỏ hết mặt.

Cô vẫn hơi bài xích theo bản năng: "Anh thế này là có ý gì? Lúc cần tôi thì tìm tôi, lúc không cần tôi thì không thèm để ý tới, vợ là để dùng thế này sao? Buông ra."

Cô cũng không muốn làm một con rối gọi là tới đuổi là đi.

Mấy lần trước đều bị ép, hôm nay cô có đề phòng, lại không uống rượu, muốn làm cô đâu có dễ thế.

Lục Huyền Lâm không rõ suy nghĩ trong lòng cô, với kinh nghiệm của anh đối với phụ nữ, chiêu mà Lý Tang Du đang dùng có thể tính là nửa chống đối nửa lại mong chờ mà phụ nữ vẫn hay dùng.

"Vậy được rồi, đảo lại, cô làm tôi."

Lý Tang Du thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng, quan sát một lượt từ trên xuống dưới người anh: "Tổng giám đốc Lục à, với sắc đẹp của anh, muốn làm anh thì phải tốn nhiều tiền lắm. Lý Tang Du tôi không lắm tiền vậy đâu, không chơi nổi ngưu lang giá cao như anh."

Cơn giận âm ỉ trong người Lục Huyền Lâm, mãi một lúc lâu sau anh mới kìm nổi cơn giận, gằn ra mấy chữ: "Tôi không lấy tiền, miễn phí toàn bộ."

Toàn bộ?

Lý Tang Du nghe xong muốn đánh người.

Dù là anh làm cô hay là cô làm anh thì người chịu thiệt cũng đều là cô.

"Cậu Lục à, thật là ngại quá, trước kia anh chê tôi ghê tởm, hôm nay tôi chê anh ghê tởm!"

...

Chuyện tối hôm trước sang tới ngày hôm sau vẫn bị đám người giúp việc bàn tán say sưa.

Biến chuyện đấu đá nhau của Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du thành chuyện nguy hiểm ngang ngửa Trái Đất đụng phải Sao Hỏa.

Đám giúp việc đã bị đuổi về nghỉ ngơi buổi tối người nào người nấy đều dựng tai lên lắng nghe tiếng động trong phòng khách, có người còn dính sát vào khe cửa.

Hai vị chủ nhân cãi nhau đã là chuyện cơm bữa, tất cả người giúp việc cũng đã quen mắt. Nhưng mà chuyện hôm qua có chút không bình thường, cũng cãi cọ ầm ĩ hơn bình thường.

Có thể khiến Lục Huyền Lâm tức giận như vậy cũng chỉ có Lý Tang Du mới làm được.

Đều tưởng là hôm nay Lý Tang Du sẽ không sống sót đi ra, không ngờ được là cô vẫn còn sống.

Sáng sớm nhìn thấy Lý Tang Du đi ra phòng khách, đám giúp việc đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Lý Tang Du mặc nguyên váy ngủ, tóc tai bù xù đi xuống, sắc mặt Lục Huyền Lâm cũng chẳng khá hơn là bao.

Cô loẹt quẹt đi tới cạnh bàn ăn, ngồi xuống đối diện Lục Huyền Lâm, cười lớn: "Ông xã, anh sao thế kia? Đêm qua còn chưa thỏa mãn sao?"

Khóe miệng Lục Huyền Lâm giật giật một cái, nhìn chằm chằm Lý Tang Du bằng ánh mắt có thể giết người.

Ông xã?

Thật là một cách xưng hô mỉa mai.

Bây giờ anh có thể coi là ông xã của ai chứ? Thỏa mãn? Thỏa mãn đâu ra? Đêm qua đâu có được như ý.

Đám giúp việc lần đầu nhìn thấy Lục Huyền Lâm không lên tiếng, người nào người nấy đều ngạc nhiên tới nỗi muốn rớt cả cằm.

Vị tướng quân bách chiến bách thắng như cậu chủ mà cũng có lúc thua trận?

Chẳng lẽ đêm qua làm quá sức, cho nên hôm nay đến cả sức lực nói chuyện cũng không có?

Cuối cùng đưa ra một kết luận: Cậu chủ thay đổi rồi!

Lục Huyền Lâm đang ra sức cắn từng miếng từng miếng bánh mì, càng ăn càng thấy bực, càng ăn càng thấy tức, cuối cùng, ném bánh mì trong tay xuống bàn, vung tay lên, quét hết bát đĩa trên bàn xuống đất.

Mảnh sứ vỡ lập tức vung vãi khắp nơi.

Anh đứng vụt lên, hét lớn một tiếng: "Cút ra ngoài cả đi."

Đám giúp việc hoảng sợ, hoang mang bỏ chạy, không ai dám ở lại thêm dù một giây đồng hồ, đây là chuyện liên quan tới mạng người đấy.

Lý Tang Du cò chưa kịp lên tiếng thì Lục Huyền Lâm đã đi tới, "xoẹt" một tiếng, xé rách váy ngủ của cô.

"Lý Tang Du, tôi mà muốn làm cô thì cô chẳng thể trốn thoát được." Lục Huyền Lâm tức giận, hai mắt đỏ bừng.

Ghê tởm?

Anh chả quan tâm cô có ghê tởm hay không.

Thấy Lục Huyền Lâm như vậy, Lý Tang Du biết là anh nổi giận thật: "Anh thế này là muốn cưỡng ép?"

Trên mặt cô đã không còn chế nhạo, cũng không có giãy giụa.

Đối diện với sự giận dữ của anh, sự giãy giụa của cô chỉ giống như của một con kiến.

Lửa giận đang cháy hừng hực trong lồng ngực Lục Huyền Lâm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thê lương và nụ cười khổ trên khóe miệng cô, lửa giận lại lập tức tắt ngúm.

Lục Huyền Lâm vô ý thức buông váy ngủ của cô ra, đưa tay về, ngừng lại: "Tôi... Tôi chỉ muốn giúp cô thay quần áo... Cô mau đi thay quần áo đi, tôi chờ cô bên ngoài." Nói xong thì vội vội vàng vàng rời khỏi phòng khách.

Giúp cô thay quần áo?

Lý Tang Du nhìn theo bóng lưng bước vội của anh, đầu óc mơ màng.

Đây là ý gì?

Không phải anh đang phát sốt đấy chứ?

Cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy ngủ bị xé rách, lại nghĩ tới hành vi vừa rồi của anh, cô đưa ra một kết luận:

Tổng giám đốc Lục, lần đầu tiên nói năng lộn xộn!

...

Lý Tang Du thay quần áo xong đi ra nhìn thấy một chiếc xe thể thao mới, tốc độ đổi xe của Lục Huyền Lâm cũng thật là khiến cho người ta phải thở dài ngao ngán.

Giống như mọi ngày, Lý Tang Du chẳng bao giờ lên tiếng trước hỏi xem chuẩn bị đi đâu, thói quen của Lục Huyền Lâm là cô chỉ cần lo lên xe, anh lo chuyện lái xe.

Cho nên sau khi Lý Tang Du ra ngoài thì đi thẳng tới mở cửa ngồi lên xe.

Ở nhà tĩnh dưỡng một tuần, có thể nói là không bước chân ra khỏi cửa, bây giờ có cơ hội ra ngoài, coi như là đi hóng gió thay đổi tâm trạng.

Hai người trên xe không ai mở miệng nói chuyện, cũng không nhắc lại câu nào về chuyện vừa mới xảy ra.

Đã quen khắc khẩu, cũng quen mỗi người đều có chuyện riêng của mình.

Giống như chuyện lần trước cô ăn mì ven đường, kéo tới ba gã đàn ông to lớn đánh anh một trận, sau chuyện đó anh không hỏi tới, cô cũng không giải thích.

Bỏ mặc dường như đã trở thành cách thức tốt nhất để hai người bỏ qua những hiềm khích lúc trước.

"Hôm nay tới nhà cũ à?" Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Tang Du.

Đã lâu không tới, không biết có phải là ông cụ lại chuẩn bị ra mệnh lệnh gì hay không.

Nếu như thật sự phải đi nhà cũ, cô phải chuẩn bị sẵn sàng để chuẩn bị đón nhận tất cả mọi hành động gây khó dễ.

"Dù có đi đâu đi chăng nữa, cô có lựa chọn sao?"

"Đương nhiên là có lựa chọn, mặc dù tôi cũng chẳng phải là liệt nữ gì, nhưng nếu đây là thuyền giặc thì tôi chắc chắn sẽ nhảy xe."

Lục Huyền Lâm không đáp lại.

"Nhưng mà, với sắc đẹp khuynh nước khuynh thành của tôi, khả năng lớn nhất là anh sẽ bán tôi làm gái ở hộp đêm. Nói thế nào thì giá của tôi cũng không thấp quá."

Lời này dẫn tới tiếng cười lạnh lẽo của Lục Huyền Lâm: "Cô cứ ngạo mạn thế sao?"

"Đương nhiên rồi." Lý Tang Du cố ý ngẩng cao đầu, lộ ra đường nét khuôn mặt hoàn mỹ.

Lục Huyền Lâm liếc xéo một cái, gật đầu: "Ờ, đúng là hàng thượng đẳng, thế mà bị cô đoán đúng rồi, tôi cũng không có ý định giấu cô, bây giờ chúng ta đang đi tìm người môi giới."

"Lý Tang Du tôi còn là một cô gái thông minh, có thể bán giá bao nhiêu? Thấp quá thì tôi bỏ về đấy, như thế là làm nhục tôi."
Nhấn Mở Bình Luận