Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Không dám đến đây sao?

Cơm không thèm ăn, đêm không ngủ được?

Trong lòng Lý Tang Du trợn trắng mắt, một trăm lần cũng không tin.

Nhưng mẹ Lục thật sự có câu nói đúng, người da mặt không dày sẽ không đến cửa lần nữa.

“Huyền Lâm!” Mẹ Lục chợt nháy mắt với Lục Huyền Lâm.

Lúc này Lục Huyền Lâm mới hời hợt nói một câu: “Tang Du, về nhà đi, trong nhà không có em rất trống rỗng.”

Làm ơn đi!

Trống rỗng?

Biệt thự nhà họ Lục có bảy tám người giúp việc, sao có thể trống rỗng chứ?

Nói dối cũng phải đánh một bản nháp trước à!

Lý Tang Du buông cánh tay ba mình ra, lại làm nũng với Tiêu Hà: “Dì à, con thật sự không nỡ xa dì, dì nấu đồ ăn ngon như vậy, nhìn xem, con bị nuôi đến mập ú rồi, không đi có được không? Con muốn ở lại ăn cơm dì nấu.”

Tiêu Hà nghe vậy mà kinh hãi “sốc một trận”, không biết trong lòng Lý Tang Du muốn làm cái gì: “Du, con cũng không còn nhỏ nữa, sao còn tính tình trẻ con vậy chứ, thật sự là bị chúng ta nuông chiều đến hư rồi.”

Ý tứ trong lời nói của Lý Tang Du sao mẹ Lục lại nghe không ra chứ, bà ta vội vàng nói: “Du à, nếu con không ghét bỏ, sau này sẽ để Huyền Lâm nấu cơm cho con ăn.” Nói xong, bà ta còn quay đầu nhìn chằm chằm con trai mình.

Dưới ánh mắt như mài dao sắc nhọn của bà ta, Lục Kỳ gật đầu: “Sau này anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”

Lý Tang Du kinh ngạc.

Hôm nay gia đình nhà này rất kỳ lạ, thật kỳ lạ.

Bất cứ điều gì cũng có thể chịu đựng được, điều này là rất bất thường.

Lục Huyền Lâm nấu cơm?

Cô có may mắn hưởng thụ không?

Vốn là muốn tìm một số chuyện để đẩy lui mẹ con nhà này, không ngờ bọn họ lại không lui mà còn làm cho cô nhất thời không còn cách nào khác.

Từ lúc chính miệng Lục Huyền Lâm nói nhớ thương Lý Tang Du, thái độ của ba Lý đã bắt đầu buông lỏng. Bây giờ lại nghe nói Lục Huyền Lâm sẵn lòng nấu cơm cho con gái nhà mình, điều này càng khiến sự bất mãn trong lòng ông ta tiêu tan: “Du, trở về đi, sau này phải sống tốt, nếu không phải chuyện lớn thì cứ nhường nhịn lẫn nhau một chút cho qua đi.”

Có bà Lý lên tiếng, Lục Huyền Lâm không chút do dự ôm Lý Tang Du như công chúa lên, đi thẳng ra ngoài.

Giờ phút này, anh không thể để Lý Tang Du làm bậy nữa, hành động mới là thượng sách nhanh gọn nhất.

Lý Tang Du đột nhiên bị ôm lên hơi giật mình, cũng chợt nghe theo.

Tình hình hôm nay, cô nhất định phải trở về rồi, nếu ba cô đã lên tiếng, cô cũng không ở lại được nữa.

Sau khi bị Lục Huyền Lâm ném vào trong xe, Lý Tang Du nhìn thấy vợ chồng nhà họ Lục thông qua cửa sổ xe.

Mẹ Lục không biết đang nói gì mà miệng lải nhải không ngừng, khi đến gần cửa sổ xe mới không nói nữa mà đổi thành nụ cười giả tạo vừa rồi.

“Huyền Lâm, Du muốn ăn cái gì thì con làm cái đó, đối xử thật tốt với con bé, chúng ta đi thôi.” Mẹ Lục nói xong với Lục Huyền Lâm, sau đó vẫy tay với Lý Tang Du, rồi rời đi.

Đợi vợ chồng nhà họ Lục đi xa, Lý Tang Du nhịn không được hỏi: “Thật sự không nhìn ra cả nhà anh đều là diễn viên đấy, tốn nhiều công sức diễn xuất như thế là vì cái gì đây?”

“Chuyện không nên hỏi thì cô không cần quan tâm.” Lục Huyền Lâm xoay vô lăng dần dần lái xe đi.

Lý Tang Du nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Tôi đoán chắc chắc là do ông cụ ép buộc chứ gì? Lúc này nếu không đưa tôi trở về, chỉ sợ tay và chân của anh đều không giữ được.”

Trong lòng cô biết rõ, ở nhà họ Lục bao gồm cả ông cụ, trong mắt bất luận kẻ nào cũng không có địa vị của Lý Tang Du, lần này bọn họ huy động nhân lực cố gắng tìm cô trở về như vậy, thật đúng là khiến cô không thể hiểu nổi.

“Cô có muốn ăn gì không?”

Lý Tang Du mở to hai mắt nhìn Lục Huyền Lâm như nhìn quái vật: “Đầu anh không có bị đập hỏng đấy chứ? Anh thật sự muốn tự mình nấu ăn cho tôi sao?”

Cô chỉ nói như vậy, cho rằng người nhà họ Lục cũng chỉ thuận miệng trả lời.

Không ngờ lại quyết tâm như thế.

Lần này rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Trong lòng Lý Tang Du lo lắng.

“Mau nói đi, cô muốn ăn cái gì, vừa rồi không phải còn ăn rất vui vẻ sao? Tự nhiên lại không nhớ nổi nữa à?”

“Á...”

Bữa ăn chính có thể so sánh với đồ ăn vặt sao?



Chạng vạng tối, các gia đình đều đã thắp sáng đèn.

Biệt thự nhà họ Lục cũng không ngoại lệ, trong căn nhà sang trọng đã thắp đèn sáng trưng.

“Cậu chủ, cậu đã về rồi.” Trong nháy mắt nghe thấy tiếng xe ngoài cửa dừng lại, dì Vương cũng đã đi tới cửa, theo bước chân đến gần, tính toán thời gian mở cửa nghênh đón cậu chủ nhà mình.

Lúc nhìn thấy Lý Tang Du, sau khi sửng sốt lại nói: “Cô cũng về rồi à.”

Chữ “cũng” này nghe có vẻ khó chịu.

Giống như Lý Tang Du là một người xuất hiện kèm theo vậy.

Nhưng cũng đúng, ở nhà họ Lục cô chính là người bổ sung thêm mà.

Lục Huyền Lâm dắt Lý Tang Du vào cửa, tình huống này đúng là hiếm thấy.

Dì Vương nhìn thấy, trong quan niệm của bà ta, Lý Tang Du chẳng qua chỉ là biết đầu thai mà thôi, đầu thai vào một gia đình khá môn đăng hộ đối, có gương mặt dễ nhìn nên mới may mắn trở thành cô chủ nhà họ Lục.

“Dì Vương, mấy ngày không gặp, thấy tôi hình như dì không vui lắm sao?”

Lúc nhìn thấy Lục Huyền Lâm, trên mặt dì Vương có chút vui mừng, nhưng khí nhìn thấy Lý Tang Du, trong nháy mắt vẻ mặt bà ta cứng đờ không chút cảm xúc nào.

Sự khác biệt trước sau này, Lý Tang Du sao có thể nhìn không ra?

“Cô là do cậu chủ năm lần bảy lượt mới đón về được, tôi nào dám không vui chứ?”

Giọng điệu này, lời nói này đã thể hiện rõ sự không vui rồi!

Lý Tang Du cũng không sao cả, chỉ nhíu mày.

Cho dù Dì Vương không vui thì cô cũng là mợ chủ nhà họ Lục!

“Cậu chủ, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ bày ra ngay.”

“Các người đi xuống hết đi, không cần quan tâm chỗ này nữa.” Lục Huyền Lâm thẳng thắn từ chố sự sắp xếp của dì Vương.

Dù sao cũng là người làm nhiều năm đi theo Lục Huyền Lâm, bà ta lập tức hiểu được ý tứ của anh, trước khi lui xuống cũng gọi những người làm khác đi xuống theo, chỉ còn hai người chủ ở lại.

Lục Huyền Lâm buông tay Lý Tang Du ra và đi thẳng vào phòng bếp.

Nhìn bóng dáng trong phòng bếp, Lý Tang Du hơi sững sờ.

Hôm nay có gì đó rất không đúng người nhà họ Lục đều không đúng lắm.

Mẹ Lục nói nấu cơm cho cô, Lục Huyền Lâm thật sự xuống bếp nấu cơm. Từ khi nào mà anh nghe lời như vậy chứ? Ở nhà họ Lục, Lục Huyền Lâm nổi tiếng là ngang ngược.

Chẳng lẽ ông cụ lại hạ lệnh chết?

Lý Tang Du không cho là mình có năng lực lớn đến mức để ông cụ coi trọng cô như vậy.

Khả năng duy nhất là muốn cô có con.

Nghĩ đi nghĩ lại, đúng như mẹ Lục nói, ly hôn rồi thì người phụ nữ nào không thể sinh đây? Sao nhất định phải muốn Lý Tang Du cô sinh con chứ?

Cho nên toàn bộ sự việc đều khiến Lý Tang Du nghĩ không ra.

Lý Tang Du không nghĩ ra nên dứt khoát không nghĩ nữa, cô đi vào phòng bếp: “Tôi tưởng anh chỉ biết làm mì phương Tây, không ngờ còn có thể nấu cơm đấy?”

Lục Huyền Lâm chỉ chỉ công thức nấu ăn thật dày ở một bên: “Chưa từng nghe nói vừa học vừa làm sao?”

“Anh còn có năng lực này à?” Lý Tang Du không phải chưa từng học qua, nhưng chính là không có thiên phú, rõ ràng cách làm rất đơn giản nhưng đến tay cô lại trở nên vô cùng khó khăn.

“Có hay không thì thử rồi sẽ biết? Cô đứng đây làm gì, đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi làm việc.” Nói xong, Lục Huyền Lâm cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên.

Lý Tang Du bị đuổi ra, cô ngồi trên ghế ở quầy rượu kiểu mở bên ngoài phòng bếp, hai tay chống cằm nhìn người bận rộn trong phòng bếp.

Bây giờ cô ấy giống như một người phụ nữ hạnh phúc chờ đợi chồng nấu một bữa ăn ngon cho mình.
Nhấn Mở Bình Luận