Lọc Truyện

Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây - Lý Tang Du

Mọi chuyện có thể thay đổi sao? Cảm giác áy náy có thể nguôi ngoai sao?

Cô đã phá hủy hạnh phúc của anh ấy, cô còn muốn hạnh phúc?

Đừng mơ tưởng nữa!

Vào ngày hôm nay hàng năm là ngày cô yếu ớt nhất, cho dù bình thường cô kiên cường thế nào, hôm nay anh nói đại một câu cũng có thể đánh bại cô.

“Ngày mười tháng năm... Tổng giám đốc, không phải là ngày kỷ niệm kết hôn của anh sao?” Minh đột nhiên nhớ tới.

Anh là Tổng giám đốc của tập đoàn đứng đầu ngành thành phố A, vì thế người dân cả thành phố đều biết ngày anh kết hôn, nhưng số người gặp vợ của Tổng giám đốc lại rất ít.

Minh là một trong số đó, anh ta từng nghe nói về vợ của Tổng giám đốc nhưng vẫn chưa thấy nhìn thấy người thật.

Kỳ lạ là vào ngày hôm nay mỗi năm Tổng giám đốc không hề kích động và vui vẻ như những người khác, ngược lại càng làm cho người ta không nhìn ra được cảm xúc, chỉ sơ ý một chút thì sẽ nóng nảy.

Ngày kỷ niệm kết hôn!

Trong lòng Lục Huyền Lâm thầm châm chọc, sau khi anh và Lý Tang Du kết hôn thì chưa bao giờ coi trọng ngày này. Nếu anh và Lý Uyển Khanh kết hôn, có lẽ đây là ngày anh hạnh phúc nhất.

Sau khi anh biết Lý Uyển Khanh xảy ra tai nạn xe rồi mất tích, anh muốn lập tức giết tên đầu sỏ Lý Tang Du, mấy năm qua anh muốn tra tấn cô, cô càng đau khổ, anh càng vui vẻ.

Nhưng hôm nay dường như tâm trạng của anh lại có chút khác biệt.

“Tổng giám đốc, có phải lát nữa anh và mợ chủ có hẹn đúng không? Hôm nay là ngày đặc biệt, có phải lát nữa anh và mợ chủ hẹn hò đúng không? Anh có cần tôi bao cả nhà hàng sang trọng nhất, buổi tối anh và bà chủ có thể ăn bữa tối lãng mạn, vừa ăn vừa nhớ lại ký ức...”

Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Im miệng! Không muốn làm việc nữa sao?”

Hả!

Minh lập tức im lặng, vô tội nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của ông chủ.

Sao vậy?

Chẳng lẽ vợ chồng vừa cãi nhau?

...

Lý Tang Du cầm một bó hoa cúc vàng đứng trước bia mộ, lặng lẽ nhìn chàng trai nở nụ cười như ánh mặt trời trong ảnh chụp trên bia mộ.

Trên mặt cô không có biểu cảm nào, cũng không lộ ra cảm xúc, cô cứ đứng như vậy giống như một bức tượng.

Nhưng suy nghĩ của cô đã đi vào ký ức xưa.

Nghĩa trang Tiên Hạc là nghĩa trang đắt đỏ nhất thành phố A, người bình thường có muốn cũng không dám nghĩ tới.

Lúc trước cô từng mua một vị trí ở đây cho Lâm Bách Thần, nhưng nhà họ Lâm luôn từ chối. Cũng không biết vì sao đến cuối cùng Lâm Bách Thần vẫn được chôn ở chỗ này.

Cô không thể biết rõ nguyên nhân trong đó.

Sau khi cô biết Lâm Bách Thần được chôn cất ở đây thì đã lén đến.

Người nhà họ Lâm không chào đón cô, cô cũng chỉ có thể trốn trong bóng tối.

Bầu không khí đau buồn và chuyện cũ làm cho cô không thể kiềm chế bật khóc, vì vậy người nhà họ Lâm phát hiện ra cô.

“Ai cho chị đến? Cút, mau cút đi.” Em gái của Lâm Bách Thần là Lâm Hân dùng sức đẩy Lý Tang Du.

Cô đã lâu không gặp Lâm Hân, cô ta đã trở thành cô gái lớn, không còn là nữ sinh ngây thơ như lần đầu tiên Lý Tang Du nhìn thấy.

Tình cảm anh em bọn họ rất tốt, em gái rất thích anh trai, anh trai luôn cưng chiều em gái. Mặc dù Lý Tang Du không yêu Lâm Bách Thần nhưng quan hệ của cô và Lâm Hân rất tốt, cô cũng đối xử Lâm Hân như em gái.

Lúc đầu Lâm Hân không chấp nhận sự xuất hiện của Lý Tang Du, cho rằng cô sẽ cướp anh trai của mình, sau này cô ta mới dần chấp nhận cô.

Nhưng Lý Tang Du lại tàn nhẫn bỏ rơi Lâm Bách Thần, làm tổn thương Lâm Bách Thần, cũng tổn thương Lâm Hân.

Sau khi Lâm Bách Thần tự tử, cô biến thành kẻ thù của Lâm Hân.

“Hân à, chị, chị đến xem một chút, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến mọi người.” Lý Tang Du biết mình không có thân phận, cũng không có tư cách ở đây thương tiếc Lâm Bách Thần, cho nên cô chỉ có thể cầu xin được nhìn anh ta lần cuối.

“Hừ, chị cũng xứng! Chị đã hại chết anh trai tôi mà còn có mặt mũi tới đây sao? Không phải chị gả vào nhà giàu rồi à? Sao không làm bà chủ nhà giàu mà chạy tới đây giả mèo khóc chuột cho ai xem?” Lâm Hân chỉ vào Lý Tang Du mắng to.

Mẹ Lâm ngây người nhìn ảnh chụp của con trai trên bia mộ, không quan tâm đến Lý Tang Du, không buồn không giận, hoàn toàn không có cảm xúc.

Đây là một nỗi đau buồn giống như chết tâm vậy.

“Mẹ, mẹ cũng nói một câu đi.”

“Haiz, nói cái gì? Chúng ta là người nghèo, người ta là nhà giàu, lỡ đắc tội với người ta, chúng ta còn có sống yên ổn sao?” Mẹ Lâm nhàn nhạt nói.

Sau khi Lâm Bách Thần chết, mẹ Lâm vẫn luôn có thái độ này, cố tránh xa Lý Tang Du, không còn thân thiết và nhiệt tình như trước.

Cuộc sống có thể mài giũa tính tình của người khác.

Mẹ Lâm là như vậy.

“Bác gái!”

Mẹ Lâm vẫn không nhìn Lý Tang Du: “Mợ chủ đừng gọi như vậy, có người không biết gì nghe thấy thì sẽ nói chúng tôi dùng con trai này để leo lên cao. Cô nên quay về đi, cô ở đây quá chói mắt, chúng tôi không chịu nổi.”

Giọng điệu của mẹ Lâm không nặng, nhưng từng chữ đâm vào lòng người ta.

Lý Tang Du không trả lời được.

Cô có thể nói gì?

Cô là tên đầu sỏ gây tội, cũng là hung thủ, dùng thứ gì đối lấy sự tha thứ của người khác?

“Bác gái, cháu đã hại Bách Thần, cháu cũng không dám cầu xin bác tha thứ, sau này nếu cháu có thể giúp đỡ chuyện gì thì nhất định sẽ giúp.”

“Cút, ai cần chị giúp, chúng tôi có đói chết cũng sẽ không tìm chị, cút đi!” Lâm Hân lại đẩy Lý Tang Du.

Người phụ nữ ác độc này, sao cô ta không sớm phát hiện ra lòng dạ của cô độc ác chứ?

Lâm Hân hận mình không đủ kiên định, nếu lúc trước cô ta kiên quyết phản đối anh trai và cô ta qua lại cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Từ khi Lâm Bách Thần chết đi, cô ta hận người phụ nữ Lý Tang Du đến xương tủy, cho nên mỗi tế bào trong cơ thể đều oán hận Lý Tang Du.

Lý Tang Du thấy ánh mắt thù hận của Lâm Hân, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tiều tụy, trong lòng khó chịu như kim đâm.

Ngày đó cô không biết mình quay về thế nào, chỉ biết trong lòng khó chịu muốn chết.

Ký ức dần khép lại, Lý Tang Du ngồi xuống, đặt bó hoa cúc màu vàng xuống trước bia mộ.

Không biết từ khi nào mưa bắt đầu rơi xuống.

Giọt mưa rơi xuống mặt và mắt nhưng cô vẫn không quan tâm.

Tất cả đều là lỗi của cô, từ lần đầu tiên cô gặp Lâm Bách Thần đã sai lầm. Nhưng bây giờ hối hận thì có ích sao? Mấy năm nay áy náy vẫn luôn tra tấn cô, không có thuốc giải, không có cách nào khác, cô chỉ có thể chịu đựng nỗi đau khổ này.

Nước mắt và nước mưa hòa vào nhau cùng rơi xuống.

Khóc là cách duy nhất để cô trút nỗi lòng ra ngoài vào lúc này.

Không có người kể lại, không có ai hiểu cô, cô chỉ có thể dùng tiếng khóc để kể ra.

...

Bây giờ vẫn là buổi sáng, sắc trời lại tối đi.

Mưa to tầm tã bao phủ khắp thành phố, thỉnh thoảng có tiếng sấm sét vang lên.

Sau khi Lục Huyền Lâm tiễn Quách Sướng đi, từ khi trời bắt đầu mưa thì anh có chút không yên tâm, anh dứt khoát đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn tia chớp lóe lên trên bầu trời thì không khỏi hoảng hốt.
Nhấn Mở Bình Luận