Lọc Truyện

Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

“Liệu. . . có kẻ nào giở trò quỷ hay không?” Bất chợt, thiếu nữ tay cầm Nhẫn Trữ Vật mở miệng đặt câu hỏi.

Nàng cũng không nghĩ ra đường đường là một thế lực Ngọc Cấp lại dâng lên lễ vật khó coi như vậy, điểm này khá đáng ngờ.

“Không thể nào. . . Nhẫn Trữ Vật là do chính tay Thiếu Chủ Ngọc Tiên Môn dâng lên, nếu có kẻ giở trò. . . chỉ có thể là hắn!” Địa Mạnh Hùng lắc đầu.

Bởi vì nếu Ngọc Hư và Ngọc Quán có giở trò đánh tráo lễ vật, thì khi giao nhẫn vào tay Ngọc Hắn, hắn chẳng có lý do nào không kiểm tra lại. Bất quá như nghĩ đến điều gì, hắn bật chợt ngẩng đầu nhìn nữ nhi: “Chẳng lẽ tên này chê nữ nhi của ta nên cố tình làm như vậy?”

Không hổ là Môn chủ một thế lực, hắn có phán đoán hợp lý của riêng mình.

Chỉ bất quá thiếu nữ lại lắc đầu nói: “Ngọc Hải này nổi danh phóng túng, đối với mỹ nữ không hề có sức kháng cự, vài lần nữ nhi cùng hắn đụng mặt, tên này đều dùng ánh mắt hận không thể lột trần ta!”

Ngọc Hải và nàng đều thuộc Lam Cực Tiên Tinh và thế lực lớn, đương nhiên từng có chạm mặt nhau vài lần, bất quá những lần đó nàng đều đeo khăn lụa che mặt, Ngọc Hải không biết nhan sắc của nàng, chỉ riêng thân thể cũng đủ làm hắn say mê.

Thiếu nữ không tin tên đó sẽ chê nàng mà đánh tráo Lễ vật.

“Bất quá. . . sẽ vì nguyên nhân sâu xa nào khác thì sao đây?” Thiếu nữ tự nhủ trong lòng.

“Đoán không ra. . . dứt khoát mặc kệ, ta mới lười cùng Ngọc Tiên Môn kết thông gia, nữ nhi của ta còn cần một tên như Ngọc Hải sao?” Địa Mạnh Hùng tính cách phóng khoáng, giận cũng nhanh mà tan cũng nhanh, hắn quyết định dẹp phiền não sang một bên, nằm ngửa xuống bắt đầu ngáy o o.

Thiếu nữ dở khóc dở cười nhìn phụ thân, sau lại nhìn mấy viên Dưỡng Nhan Đan từ lễ vật của Ngọc Hải, khóe môi căng mộng nhếch lên một tia thú vị. . .

. . . . . .

Một ngày này. . .

“Ra mắt Địa tiểu thư!” Lạc Nam trong vai Ngọc Hải đang ngồi trong một tòa đình viện của Địa Tiên Môn, ánh mắt sáng quắc nhìn giai nhân vừa đến. . .

“Lại một hồng nhan họa thủy a!”

Trong lòng Lạc Nam dâng lên cảm khái, lực chú ý bị đôi chân dài miên man lại tràn ngập cảm giác linh động kia thu hút. Hắn cảm giác dù sở hữu đôi chân dài nhất Hậu Cung như Côn Minh Nguyệt và Đan Mộng Cơ sau đó đúc thành Chân Dài cũng kém hơn đôi chân trước mặt này một bậc.

Mỗi bước đi thong thả ung dung, uyển chuyển linh hoạt, nhịp điệu rõ ràng, tôn dánh người lên mức đỉnh cao nhất có thể. Sau lưng nàng, hai tiểu thị nữ xinh đẹp như hoa trở thành vật làm nền, ảm đạm cho đóa hoa ở trung tâm khoe sắc tươi thắm.

“Ngọc Thiếu Chủ. . . đã lâu không gặp!” Âm thanh bình thản vang lên, thiếu nữ đã cùng hai thị nữ của mình bước chân vào đình viện, hướng vị trí đối diện của Lạc Nam ngồi xuống.

Lạc Nam cũng ngồi ở nơi đối diện, hứng thú bừng bừng đảo quanh nữ nhân trước mặt này.

Tại Tiên Giới. . . đây là mỹ nhân hắn cảm thấy có thể sánh ngang với Ỷ Vân. . .

“Địa tiểu thư, nàng cảm thấy hôn sự của chúng ta thế nào?” Lạc Nam bất chợt cười toe toét hỏi.

Địa Ngọc Huyền vừa mới ngồi xuống, xém chút nữa phun một ngụm trà từ miệng ra ngoài.

Tên khốn này cũng quá trực tiếp đi? Không theo lẽ thường ra bài à?

“Ngọc Thiếu Chủ nói đùa. . . hôn nhân đại sự là chuyện cả đời người, tiểu nữ hiện tại chỉ một lòng truy cầu võ đạo, tạm thời chưa có hứng thú với tình cảm trai gái, càng đừng nói đến kết hôn!” Địa Ngọc Huyền lắc đầu nói.

RẦM. . .

Lạc Nam đột ngột vỗ bàn, đem hai nàng thị nữ sau lưng Địa Ngọc Huyền dọa đến sắc mặt tái nhợt.

Địa Ngọc Huyền mặt không biểu tình, chỉ nghe Lạc Nam gằn giọng nói:

“Ngọc Huyền tiểu thư, quý môn xem chúng ta là trò đùa sao? Chấp nhận ra mắt cũng là các ngươi, chấp nhận thu lấy lễ vật cũng là các ngươi. . . hiện tại sao lại nói chưa tính đến hôn nhân đại sự? Thật xem Ngọc Tiên Môn chúng ta là quả hồng mềm?”

Địa Ngọc Huyền nghe chất vấn của hắn, bất chợt ngẩng đầu nhìn lên, dùng ánh mắt đen láy không chút tạp chất của mình nhìn thẳng vào kẻ đối diện, như muốn xem thấu bản chất con người hắn.

Lạc Nam bị nàng nhìn có chút chột dạ, bất quá ý chí lực của hắn rất mạnh, trợn mắt lên nhìn ngược lại nàng.

“Aizzz. . .” Hồi lâu sau, Địa Ngọc Huyền bình thản thở dài nói: “Ngọc Thiếu Chủ không muốn đi xa hơn trong hôn sự lần này, cũng không cần vận dụng vài loại thủ đoạn thấp kém đến như vậy!”

Lạc Nam trong lòng giật mình, bề ngoài cười lạnh nói: “Thấp kém? Bổn Thiếu Chủ thấp kém chỗ nào mau nói rõ, bằng không ta không bỏ qua!”

Địa Ngọc Huyền ánh mắt có sóng nước lưu chuyển, hé môi nói: “Mặc dù chúng ta gặp mặt không nhiều lần, nhưng tiểu nữ biết Ngọc Thiếu Chủ mặc dù thật sự kiêu căng tự mãn nhưng chưa đến mức ngu ngốc liên tục làm ra các hành vi thô lỗ như hiện tại. Rõ ràng là vì muốn phá hỏng hôn sự của chúng ta mà thôi!”

“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun ra, chẳng lẽ khả năng diễn xuất của mình tệ hại đến vậy, để nữ nhân này nhìn ra sơ hở?

“Ngọc Môn Chủ - Ngọc Chấn Lôi dù gì cũng là một đại nhân vật, không đến mức keo kiệt dâng lên mấy lễ vật khó coi như vậy, cũng chẳng có động cơ trêu chọc phụ thân ta. . . việc này đối với Ngọc Tiên Môn chẳng hề có lợi! bởi vì đối với một người đứng đầu thế lực, đặt lợi ích chung lên hàng đầu chẳng phải sao?” Ngọc Huyền nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên cười:

“Chỉ có một khả năng. . . là do Thiếu Chủ đánh tráo lễ vật mà thôi!”

Lạc Nam âm thầm thở dài, vì sao hắn hay gặp nữ nhân thông minh đến như vậy?

Bất quá mặc dù đối phương nói đúng, thì đánh chết Lạc Nam cũng chẳng thừa nhận mình đánh tráo lễ vật, hắn cười lạnh nói:

“Ngọc Huyền tiểu thư mê sảng rồi, nói gì bổn thiếu chẳng hiểu!”

Địa Ngọc Huyền cũng không bận tâm lời nói của hắn, tiếp tục nói chuyện:

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận