“Tôi không cần ông cho phép, tôi chỉ tới báo với ông một tiếng thôi. Tôi sẽ không buông tay Tống Hân Nghiên đâu, em ấy là giới hạn của tôi, ai dám gây rắc rối cho em ấy, tức là muốn trở mặt với tôi, thế thì tôi cũng chẳng cần phải khách khí làm gì” Dứt lời, Thẩm Duệ chẳng thèm để ý tới vết mực trên áo nữa, thẳng tay ném cái khăn vào thùng rác, quay lưng bước ra ngoài.
Ông cụ Thẩm trừng mắt dõi theo bóng lưng của anh, mặt lạnh tanh như băng, nói: “Thằng tư à, con mà không nghe lời bố, một ngày nào đó con chắc chắn sẽ hối hận, biết vậy đã không làm đấy”
Dù đã đi xa, Thẩm Duệ vẫn có thể nghe rõ mồn một những lời chẳng khác nào nguyễn rủa này của ông cụ Thẩm. Lạnh quá, cứ như giòi bám xương vậy, khiến lòng anh như rớt xuống hầm băng luôn ấy.
Anh bước xuống tầng, bên dưới trống huơ trống hoác, khách mời đã đi hết, chỉ còn mỗi Tống Hân Nghiên đứng giữa phòng khách. Sau khi nhìn thấy ông cụ Thẩm, cô phát hiện hai người họ chẳng có điểm gì giống nhau cả, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều. Có lẽ cô nghĩ hơi quá rồi, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.
Thấy Thẩm Duệ đã xuống tới nơi, cô vội chạy tới nghênh đón, trông thấy vết mực trên áo của anh, cô lo lắng hỏi: "Sao rồi, ông ấy có làm khó dễ gì anh không?”
Thẩm Duệ năm lấy tay cô, chẳng để tâm liệu vết mực trên áo mình có lan sang áo cô không, rồi nói: “Dù ông ta có kiếm chuyện với anh nhưng thấy em quan tâm lo lắng cho anh như vậy thì cũng đáng mà”
“Lại nói đùa rồi” Tống Hân Nghiên thấy anh vẫn sừng sững như núi thì không còn thấy lo nữa.
Hai người bước ra khỏi biệt thự, bãi đậu xe mới nãy còn chật cứng giờ chỉ còn lại mỗi chiếc Aston Martin lẻ loi đơn độc. Hai người leo lên xe, Tống Hân Nghiên hỏi anh: “Giờ chúng ta đi đâu, tới Hi Tháp hả?”
Thẩm Duệ khởi động xe, lái ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm: "Không cần, anh nghĩ chắc Ngộ Thụ cũng chẳng muốn nhận lời chúc phúc của hai ta đâu”
“Thế giờ chúng ta đi đâu?" Tống Hân Nghiên nhớ tới Thẩm Ngộ Thụ, chẳng hiểu sao ngực lại nhói lên Sau khi Gia Trân rời đi, trái tim anh ta như bị đào rỗng, chỉ còn mỗi nỗi đau đớn khôn nguôi, có khi còn đau hơn cả trước lúc gặp lại Gia Trân nữa.
“Đi nghĩa trang” Thẩm Duệ bình tĩnh đáp, anh đã muốn dẫn cô tới đó từ rất lâu rồi, chỉ là mãi chẳng tìm được cơ hội, thế nên hôm nay anh hy vọng có thể dẫn cô đi gặp mẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!